Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1320: Vị Đại Lão Duy Nhất (2)

Chương 1320: Vị Đại Lão Duy Nhất (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Từ khi Vương Dần đề xuất Thượng Thiện Nhược Thủy, Thẩm Mặc phát hiện, đạo làm quan của Lý Xuân Phương gần "thủy đức" nhất.

- Đúng thế, có biết chúng ta cũng không làm được.

Trương Cư Chính nhướng mày:

- Muốn làm việc làm gì có chuyện không đắc tội với ai. Làm nhiều sai nhiều, không làm không sai. Cả đời làm cảnh tất nhiên không đắc tội với ai, nhưng quan viên như thế có ích lợi gì?

- Bỏ đi, không nói tới cái này nữa. Rượu đã uống rồi, lời cùng nói rồi, rốt cuộc huynh tìm ta làm gì? Không phải chỉ để kể khổ chứ?

- Được vậy thì nói chính sự.

Trương Cư Chính dụi mắt cho tỉnh:

- Là chuyện của Cao Túc Khanh.

- Ồ.

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Lập trường của ngươi là gì đây?"

- Yên tâm, ta không phải là thuyết khách của sư phụ, sư phụ không biết hai ta uống rượu ở đây. Đoán chừng huynh cũng không tin, hiện giờ mọi người đều coi ta là chó săn của sư phụ.

- Sao thế được.

Thẩm Mặc lắc đầu, nhưng lòng biết đúng là như thế, Từ Giai nhiều lần đề bạt vượt cấp cho hắn, làm Trương Cư Chính khắc dấu họ Từ lên mặt, từ sau đó trở đi, mọi người coi hành động lời nói của hai người làm một.

Trương Cư Chính hạ thấp giọng:

- Nếu hôm nay nói thẳng, vậy ta nói thật, sự kiện Hồ Ứng Gia lần này không phải ngẫu nhiên.

- Hả?

Thẩm Mặc lộ vẻ không hiểu, thực ra y thắc mắc là vì sao Trương Cư Chính lại nói lời này, Trương Cư Chính lại tưởng y không hiểu, giải thích:

- Ngôn quan bị người ta kích động, mà Cao Túc Khanh chính là cái đích của chúng, cho nên dù ông ta từ đầu tới cuối không phát biểu gì, cũng vẫn thành đích để công kích.

- Là huynh đoán sao?

- Không phải, là chính do ta truyền lệnh.

Trương Cư Chính thản nhiên nói:

- Đợt công kích thứ nhất đã hết, còn đợt thứ hai, thứ ba, tới khi ông ta ngã mới thôi.

~~~~~~~~~~~~~~

Tan tiệc, Thẩm Mặc về nhà thì trăng đã lên cao.

Y không muốn mang hơi rượu dính vào thê tử và Bảo Nhi, bảo nha hoàn nói với hậu viện một tiếng, bản thân nghỉ ở thư phòng.

Mở cửa thư phòng, thấy Vương Dần đang dựa vào gối đọc sách.

- Tiên sinh còn chưa ngủ sao?

Thời đại đó buổi tối ở nhà không có hoạt động giải trí gì, nếu không ra ngoài đều ngủ sớm.

- Tuổi lớn rồi, khó ngủ lắm.

Vương Dần đặt sách xuống:

- Đêm dài khó qua, uống trà luận đạo, chẳng sướng lắm ru?

Thẩm Mặc biết, Vương Dần nhất định dự liệu được mình dự tiệc trở về muốn tìm người tâm sự, cho nên mới đợi mình ở đây. Thẩm Mặc cười khổ:

- Nhưng toàn là để tài hỏng phong cảnh.

- Ha ha ha, phong hoa tuyết nguyệt là sở thích tao khách, Trinh Chu Lục Vương, đam mê của hủ nho.

Vương Dần lắc đầu cười:

- Thuộc hạ không phải tao khách, không phải hủ nho, chỉ thích đạo âm dương này.

Thẩm Mặc cũng cười:

- Vậy chúng ta đêm khuya ngồi bên bếp lò nói chuyện hợp tung liên hành.

- Thiện tai.

Vương Dần hỏi:

- Nói chuyện gì với Trương Thái Nhạc thế?

Thẩm Mặc đem chuyện trên bàn tiệc kể cho Vương Dần, cuối cùng nói:

- Ý tứ của hắn khẳng định là muốn ta chuyển lời cho Cao Củng, rốt cuộc hắn tính toán gì thì ta không rõ.

- Đôi khi hiện tượng mù mờ, khó nắm bắt, chúng đi ngược lại, thông qua hiểu biết vể nó, đặt mình vào chỗ nó, có thể phát hiện điều không ngờ.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Cục diện hiện nay có liên quan gì tới Trương Cư Chính đây?

- Liên quan lớn ấy chứ, Từ các lão đang chơi một ván cờ rất lớn. Trước kia Từ Giai lấy uy quyền của ông ta, bất chấp tất cả đẩy Trương Cư Chính lên, bối cảnh không đơn giản là vì các lão thần phục hồi, mà hi vọng Trương Cư Chính giúp ông ta đối phó với Cao Củng.

Đêm khuya tĩnh lặng, hứng thú nói chuyện của Vương Dân lại hơn ban ngày rất nhiều.

- Kỳ thực nói thế cũng không chuẩn xác, vì với sức mạnh của Từ Giai, không cần Trương Cư Chính giúp cũng thắng chắc. Ông ta sở dĩ muốn Trương Cư Chính làm tiểu tốt vì muốn lý gian quan hệ hai người họ. Đại nhân cũng biết hai người Cao Trương cùng chí với nhau.

Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị hiểu ý.

- Từ Giai không thể chấp nhận Trương Cư Chính và Cừ Giai qua lại, cho nên trước kia mới bảo hắn soạn di chiếu. Nhìn có vẻ như để tăng vốn liếng cho hắn, thực chất cũng là để hai người họ có khoảng cách. Giờ Từ Giai nắm được cơ hội, sai Trương Cư Chính chỉ huy ngôn quan xung phong hãm trận là vì muốn hai người họ triệt để trở mặt.

- Vì sao Từ các lão cố chấp như thế?

Thẩm Mặc có đáp án, nhưng y cần Vương Dần xác thực.

- Vì vĩnh viện trừ bỏ hậu họa, các lão khác ngã, cơ hội Đông Sơn tái khởi quá nhỏ. Nhưng Cao Củng thì khác, nên Từ Giai khẳng định lo, tương lai mình nghỉ rồi, hoàng đế dùng lại Cao Củng, khi đó thắng bại nghịch chuyển. Cho nên thủ phụ kế nhiệm phải không đội trời chung với Cao Củng mới ngăn cản được.

- Quả nhiên là một ván cờ lớn.

Thẩm Mặc cười méo xẹo:

- Chẳng trách Từ các lão kiên quyết không đổi người.

- Chuyện của đại nhân lát nữa nói, chúng ta nói về Trương Cư Chính trước. Trừ chuyện mới nói ra, hắn còn có một trở ngại nữa, là phải đi theo tuyến đường do Từ Giai vạch ra, không được lệch nửa bước. Hai chuyện đó đều khiến người ta khó chịu.

Nói tới đó ông ta nhìn Thẩm Mặc hỏi:

- Đại nhân còn nhớ điều chúng ta tổng kết không.

- Đương nhiên, một chính trị gia hợp cách khi định chính sách phải suy nghĩ ba điều: Một là thể diện, hai là lương tâm, ba là lợi ích. Còn phương pháp là, xử lý tốt quan hệ hình tượng và lợi ích, cùng quan hệ giữa lợi ích trước mắt và lâu dài.

- Hiện giờ xem ra Trương Cư Chính cũng thấu hiệu đạo này.

Vương Dần cảm khái:

- Giờ Từ Giai ẩn phía sau, nhiều người không hiểu chuyện, nhưng khi Cao Củng ngã, tất cả sẽ nhận ra. Trừ thủ phủ, không một ai có thể lật đổ Cao các lão. Một vị trọng thần không sai phạm lớn, chỉ vì bất hòa với thủ phụ liền bị trục xuất, khẳng định sẽ bị chỉ trích, hoàng đế cũng có ý kiến.

- Là kẻ đồng phạm, Trương Cư Chính chẳng được lợi gì, ngược lại có nguy hiểm bị hoàng đế và đồng liêu khinh bỉ. Cho nên chuyện vừa mất mặt, vừa trái lương tâm, vừa không có lợi, Trương Cư Chính sẽ không làm.

Vương Dần phân tích khúc triết ngọn nghành, làm người ta thấy, Trương Cư Chính nhất định sẽ nghĩ thế:

- Chướng ngại duy nhất là Từ Giai với hắn ân nặng như núi, làm trái không khỏi phụ ân tình ông ta. Nhưng trên quan trường tình cảm làm thứ yếu ớt nhất, so với quyền lực, ân tình nặng như núi không chừng chỉ như tờ giấy. Cho nên cũng chẳng phải là chướng ngại gì.

- Nói thế Trương Cư Chính không định làm đồng lõa, cũng không có khả năng đối địch với Từ các lão.

- Đó chính là mục đích Trương Cư Chính tìm đại nhân hôm nay, hắn làm thể vì biết với con người của đại nhân, ắt tiết lộ cho Cao Tân Trịnh. Đồng thời hắn sẽ đóng kịch trước Từ Giai và Cao Củng, nói lời khuyên giải không đau không ngứa, khiến người ta thấy hắn rất khó xử, rất mâu thuẫn, như thế hình tượng của hắn không xấu đi mà còn tốt lên. Nhìn lâu dài, chẳng may một ngày Cao Củng quay lại, nể ân tình này sẽ không làm khó hắn.

- Tiên sinh làm ta có cảm giác vén mây mù nhìn thấy trời xanh rồi.

Kỳ thực Thẩm Mặc cũng nghĩ như thế, nhưng xưa nay công lao bày mưu tính kế y đều nhường cho mưu sĩ.

Vương Dần kỳ thực hiểu mánh nhỏ của Thẩm Mặc, nhưng ông ta rất thích, vì đó là biểu hiện đông gia nhân hậu, tiếp tục phân tích:

- Tổng hợp hoàn cảnh của hắn, thuộc hạ cho rằng, hắn đang đưa ra thiện chí, muốn liên thủ với ngài. Xem ra hắn đã hiểu, đối thủ của hắn không phải ngài mà là đám lão thần Cát Thủ Lễ. Thậm chí suy đoán lớn gan hơn, trong mắt hắn, Từ Giai không còn là ân nặng như núi mà là ngọn núi chắn đường hắn thực hiện lý tưởng.

Thẩm Mặc cười tự trào:

- Có lẽ hắn nghĩ, Từ các lão đã đưa hắn lên, ắt phải dọn chướng ngại là ta, cho nên không cần xung đột với ta. Sẵn sàng liên thủ với ta làm mộ số việt.

Y xoa mũi tự hào nói:

- Dù sao trong mắt mọi người ta có tài mà.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch