Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1325: Bữa Ăn Cuối Cùng (3)

Chương 1325: Bữa Ăn Cuối Cùng (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thấy Từ Giai xấu hồ, Trương Cư Chính vội nói:

- Học sinh còn nghe nói có "bốn chuyện vui hơn".

- Như thế nào?

Mọi người hứng thú hỏi.

- Thêm vào mỗi câu hai chữ, một vui là mười năm đại hạn gặp mưa rào, hai vui là vạn dặm tha hương ngộ cố tri, hoa vui là hòa thượng đêm động phòng hoa trúc, bốn vui là giáo quan khi để danh bảng vàng.

*

Giáo quan là chức vụ thường do cử nhân thi lâu không trúng đảm nhiệm, vẫn có tư cách thi hội.

Mọi người ôm bụng cười, lần này thật hơn lần trước nhiều.

Thẩm Mặc góp vui:

- Học sinh cũng nghe nói tới "bốn chuyện vui nhất".

- Mau mau nói đi.

Mọi người giục.

Thẩm Mặc ngâm:

- Một vui là mười năm đại hạn gặp mưa rào, mưa rào lại mang ngọc; hai vui là vạn dặm tha hương ngộ cố tri, cố tri vì thế mừng; ba vui là hòa thượng đêm động phòng hoa trúc, kiều nương là công chúa; bốn vui là giáo quan khi để danh bảng vàng, trúng ngay được trạng nguyên.

- Đúng là đã hoan hỉ tới mứng không thể hơn được.

Mọi người cười chạy ra nước mắt.

*

DG: vẫn chả thấy buồn cười gì cả.

- Cười gì mà vui thế?

Đột nhiên ở cửa truyền lại tiếng Trần Dĩ Cần.

Mọi người ngừng cười nhìn lại, thấy Trần Dĩ Cần và Cao Rậm Râu đứng ở cửa.

Trừ Từ Giai tất cả đứng dậy mời Cao Củng vào chỗ ngồi.

Cao Củng sau khi đi vào, mặt khó đăm đăm, làm không khí quái dị, không vui vẻ như trước.

- Vừa rồi kể chuyện cười gì thế?

Để hâm nóng không khí, Trần Dĩ Cần hỏi lại.

Lý Xuân Phương liền đem ba bài thơ ra kể lại.

- Quả nhiên là thú vị.

Trần Dĩ Cần cười rụng rốn, hỏi Cao Củng:

- Phải không Tân Trịnh công?

- Đúng là thú vị, hình như ta còn nghe được một bản nữa.

Cao Củng chẳng nóng chẳng lạnh nói:

- Hả? Còn cái gì vui hơn sao?

Mọi người đều rất to mò.

- Không phải, mà là tứ bi (bốn chuyện buồn).

- Cũng hay, kể ra đi.

Mọi người giục.

- Buồn lắm, thôi không kể nữa.

- Kể, kể, cứ kể.

Ông ta càng thế, mọi người càng muốn nghe.

- Được rồi, nghe ngày, một buồn, hoa màu tổn thất trong mưa đá. Hai buồn, người xưa lại chính là con nợ.

Mọi người cười gật gù:

- Không tệ, đúng là rất buồn.

- Ba buồn, đêm động phòng lấy phải thạch nữ.

Nụ cười mọi người trở nên ám muội:

- Bi ai thiên hạ cùng lắm chỉ đến thế.

- Không đúng, ba cái buồn trước cộng lại không bằng cái thứ tư.

Cao Củng nhấp một ngụm trà nhìn Từ Giai.

- Mau, mau kể đi.

Mọi người hứng trí dâng cao, không thấy Từ Giai nheo mắt lại cảm giác chẳng lành.

Cao Củng đủng đỉnh nói:

- Bốn buồn, chủ khảo lại chính là ca ca.

Mọi người ngẩn ra, tiếp đó vẻ mặt trở nên quái dị, rõ ràng là muốn cười nhưng lại không dám cười, nhịn đến khó chịu.

Từ Giai mặt như trời sắp đổ mưa.

Thấy một câu phá hỏng hết không khí, vẻ mặt Cao Củng rất đáng ăn đòn, nói:

- Đấy, ta bảo mà, nói rồi mọi người lại không thích nghe.

Từ Giai hừm mạnh một tiếng, biểu thị bất mãn nghiêm trọng, nhưng ông ta tự trọng thân phận, không trở mặt tại chỗ.

- Ha ha, nói đùa, nói đùa mà, không coi là thật được.

Lý Xuân Phương vội vàng gọi thức ăn, không cho Cao Củng nói nữa.

Đợi thức ăn mang lên, Lý Xuân Phương kính rượu, nói:

- Hôm nay sinh nhật Tây Vương Mẫu, nội các chúng ta cũng trốn việc, chúng ta thường ngày gặp nhau, nhưng cơ hội ngồi xuống uống rượu tán gẫu không nhiều... Chén thứ nhất, kính hoàng thượng an khang, vạn thọ vô cương.

Mọi người cùng uống cạn.

Chén thứ hai, Lý Xuân Phương đề nghị chúc Từ Giai sống lâu trăm tuổi.

Chén thứ ba chúc nội các hòa thuận như một nhà.

Đợi tất cả đều kính rượu xong, mọi người hơi say, mặt hồng hào, Cao Củng thì mắt cũng đỏ, nhưng vẫn uống hết chén này tới chén khác, nghe đồng liêu tranh nhau nịnh bợ Từ Giai, bất giác cười lạnh.

- Cao tướng phải nói vài câu.

Lý Xuân Phương cũng hơi say rồi:

- Có câu gì nhỉ "Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu."

*

Sau khi trải qua cơn sóng gió, tình anh em vẫn còn. Hôm nay, gặp lại nhau, cười một cái, mới hiểu rõ ai là bạn, ai là thù.

Mọi người nhìn sang Cao Củng, thầm nghĩ: "Ngài xuống nước đi, mau mau gạt qua chuyện này."

Cao Củng nhếch miệng cười:

- Ta nói, đứng chê khó nghe nhé.

"Hóa ra mọi người phí cả nước bọt rồi?" Mọi người cảm thấy thật thất bại:" Cao Tung Khanh, ông bớt nói vài câu thì vỡ bụng à?"

Nhưng không cản nổi nữa rồi, Cao Củng cầm chén rượu đi tới trước mặt Từ Giai, nói:

- Những ngày qua hạ quan thường nửa đem thức giấc, khoác áo ngồi dậy, nhớ chuyện mấy tháng sau khi bệ hạ đăng cơ, việc làm của nguyên phụ làm ta không kìm được bất bình.

Từ Giai đang ngồi, nhìn ngang thì không thấy mặt Cao Củng, nhìn lên thì mất giá, làm bộ trẫn tĩnh gắp thức ăn, hỏi:

- Ông có gì bất bình?

- Nhớ khi tiên đế giá băng, Từ công soạn di chiếu, giả mượn lời tiên đế, phủ định hết việc làm mấy chục năm của tiên đế, nhất là chuyện trai tiếu, khi tiên đế còn, ông suốt ngày soạn Thanh Từ, nịnh bợ tiên đế, còn mặc đạo bào trong Tây Uyển, cùng Nghiêm Tung tranh nhau làm hộ pháp. Nhưng khi tiên đế băng hà, thái độ ông quay ngoắt lại, chối bỏ sạch sẽ, ông có tư cách gì chỉ trích tiên đế?

Thấy Cao Củng mượn rượu đem lời giấu kín trong lòng nói ra, mọi người mặt biến sắc, Lý Xuân Phương vội khuyên:

- Cao các lão say rồi, nên nói ít thôi.

- Thối lắm, ta say bao giờ?

Cao Củng trừng mắt lên:

- Ngươi cũng chẳng phải thứ tử tế gì, suốt ngày giả ngốc, đồ rùa rụt cổ.

Lý Xuân Phương rụt cổ lại, lẩm bẩm:

- Ti chức thành Vương Bát Đản rồi.

Ý hắn không ngại tự trào, để Cao Củng xuống nước.

- Kệ xác ngươi.

Cao Củng nhìn chằm chằm Từ Giai:

- Hiện giờ ông bất chấp quốc thể lấy lòng khoa đạo, vì muốn chúng thành ưng khuyển của mình, xua đuổi cựu thần Dụ đế, rốt cuộc ông có mưu đồ gì?

"Rốt cuộc ông có mưu đồ gì? Cùng với tiếng chất vấn của Cao Củng, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, tiếp đó nước mưa tí tách, thì ra không biết từ khi nào bên ngoài mây đen kéo tới phủ kín đất trời.

Nhưng không một ai nhìn ra ngoài, bọn họ nhìn Từ Giai và Cao Củng trở mặt hoàn toàn, cách cục triều đình đã xảy ra biến cố không thể xoay chuyển được nữa.

Từ Giai vẫn gắp thức ăn cho vào miệng, một lúc sau mới dừng lại, lau miệng xong, trầm giọng nói:

- Tân Trịnh nói thế là không đúng, nếu nói ta thao túng ngôn quan, xua đuổi cựu thần Dụ đế, nhưng ông là do ta tiến cử nhập các, năm vị sư phụ Dụ đế, có tới bốn đều thành đại học sĩ, nếu ta xua đuổi cựu thần Dụ đế, thì cớ gì cho các vị nhập các?

Lời nói hợp tình hợp lý, Cao Củng tức thì nghẹn lời.

Từ Giai tranh thủ tiếp tục:

- Huống hồ mấy trăm vị ngự sử, cấp sự trung, ai nấy có suy nghĩ của mình, ta sao có thể thao túng hết?

Rồi trào phúng:

- Nếu quả thực có thể làm được, sao ông để ta hưởng riêng, mà không lấy lòng ngôn luận đi.

Cao Củng đang ngẩn ra thì Từ Giai đứng lên, tuy thấp hơn Cao Củng nửa cái đầu, nhưng khí thế hoàn toàn trấn áp, thừa thắng truy kích:

- Còn về di chiếu của tiên đế, tiên đế với ta ân nặng như núi, cho nên Từ Giai ta tuyệt đối không làm trái tiên đế, ta viết thế chẳng qua là mua chuộc lòng người cho tiên đế. Tuy có điều mạo phạm, nhưng quy cho cùng là nghĩ cho thanh danh tiên đế, chặn miệng thiên hạ, khiến bọn chúng không còn gì để nói.

- Đúng là lưỡi không xương.

Cao Củng lúc này mới tỉnh lại, cười lạnh nói:

- Như lời ông nói, năm xưa ông hùa theo cái sai của tiên đế, cũng thành chuyện hoang đường bất đắc dĩ.

- Không.

Từ Giai không giận, bình tĩnh nói:

- Cao công chỉ trích đúng, ta từng vì tiên đế viết Thanh Từ, chủ động hiệp trợ tiên đế tu tiên, đó là sai lầm của ta.

Mọi người đang ngạc nhiên vì sao ông ta chủ động nhận sai thì Từ Giai trở giọng, trào phúng nói:

- Nhưng đừng quên, chính ông cũng muốn giúp tiên đế tu luyện, chẳng qua không có tư cách, bị người ta đẩy đi mà thôi.

- Lời càn một phía.

Cao Củng thẹn quá hóa giận:

- Từ các lão, ông phỉ báng ta, có chứng cứ không?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch