Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1326: Bữa Ăn Cuối Cùng (4)

Chương 1326: Bữa Ăn Cuối Cùng (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Chứng cứ à, tựa hồ là có...

Từ Giai vỗ đầu, giọng mang vẻ mỉa mai:

- Năm xưa khi ta còn kiêm nhiệm lễ bộ thượng thư, tiên đế từng một lần hạ mật chỉ hỏi ta "Cao Củng dâng thư, khẩn mong giúp chuyện trai tiếu, được không?", hiện giờ nó còn ở trong tay lão phu, Cao công có muốn đọc lại không?

Kỳ thực trong lời của Từ Giai, có hiềm nghi đánh tráo khái niệm, nếu như vì tiên đế mua lòng người, vậy chẳng cần để ai ai cũng biết là di chiếu do ông ta soạn.

Giờ thiên hạ biết rồi, người ta chỉ cảm kích Từ Giai, ai cảm kích Gia Tĩnh? Cho nên Cao Củng chỉ trích ông ta không hề oan uổng.

Vậy nhưng, Từ Giai kỹ sảo cãi vã cao siêu, chưa đợi đối phương kịp phản ứng đã vạch trần điểm yếu của Cao Củng, lôi ra bí mật năm xưa Cao Củng tưởng thần không biết quỷ không hay.

Cao Củng xấu hổ ấp úng không nói lên lời, sợ Từ Giai nói thêm cái gì, làm mình mất hết thể diện, bại trận thu binh.

Cuộc chiến ngăn ngủi giữa thủ phủ và thứ phụ kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về thủ phụ, hiển nhiên chênh lệch thực lực hai bên gần như là toàn bộ các phương diện.

Tuy nổ pháo bắn Cao Củng tung xác, nhưng Từ Giai cũng mất hết mặt mũi.

Đường đường thủ phụ nội các, bị cấp phó xỉ nhục ngay trước mặt mọi người, cho dù kết quả ra sao thanh danh tổn hại cực lớn, nên Từ Giai chắp tay với mọi người, không nói một lời kéo bước nặng nề rời khỏi nhà ăn.

Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính vội vàng đuổi theo.

Mấy vị còn lại tuy muộn hơn một bước nhưng cũng không tiền bỏ đi hết, ở lại canh Cao Củng, sợ ông ấy xảy ra chuyện gì.

Cao Củng nổi danh trực thần, giờ bị Từ Giai lật nhào hình tượng, trở nên bỉ ổi, giả dối. Người coi thanh danh như mạng sống sao chịu nổi.

Song Cao Củng không tới mức yếu đuổi như mọi người nghĩ, không tới mức tìm cái chết, nhưng ngồi phệt xuống ghế, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm gì đó không ai rõ.

Tâm tình Thẩm Mặc cũng rất kém, y có chút kỳ vọng vào ngày hôm nay, nể mặt hoàng đế mà cả hai xuống nước, cho nên hôm đó y mới ra sức khuyên nhủ, cảm giác Cao Củng đã động lòng, có thành ý hòa giải.

Phải biết rằng chiến tranh giữa các đại lão, xưa nay do tiểu tốt chém giết phía trước, đại lão tọa trấn đằng sau, một là tránh mất thể diện, hai là một khi tự lên trận, sẽ không còn đường lui nữa.

Hiện giờ Cao Củng phá quy củ, đích thân ôm thuốc nổ liều mình, chỉ có thể dùng "mất trí" để giải thích.

"Nhưng vì sao ông ta lại đột nhiên mất trí?" Thẩm Mặc cau mày, nhỏ giọng hỏi Trần Dĩ Cẩn:

- Làm ăn kiểu gì thế? Hôm nọ còn tốt đẹp mà.

- Làm sao ta biết.

Trần Dĩ Cẩn cũng uất ức lắm, hạ thấp giọng đáp:

- Ta vừa tới nhà ông ấy thì bị ngay một đòn phủ đầu, nói kiên quyết không đi, ta khuyên rát cổ ông ấy không nghe, còn trốn ra hậu viện. Ta cũng không thể bỏ đi, tới giờ Ngọ, ta nghĩ ông ấy không đi rồi, bảo quản gia gửi lời cáo từ. Ai ngờ một khắc sau quản gia ra, nói lão gia có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.

Nói tới đó cười khổ:

- Cao công đi ra, ta nói một câu "chúng ta phải nhanh lên, nếu không muộn mất." Ông ấy cười lạnh "vội gì, nhất định giờ Ngọ ba khắc là tới", lúc ấy ta chỉ mải đi đường không để ý, giờ nghĩ lại, giờ Ngọ ba khắc là giờ gì? Ông ấy rõ ràng tới liều mạng.

Thẩm Mặc vỗ vai hắn:

- Không trách huynh, huynh đâu phải con sâu trong bụng ông ấy.

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện thì Lý Xuân Phương từ bên ngoài đi vào, nhìn Cao Củng, vái sâu một cái nói:

- Các lão, ngài là tiền bối, cấp trên của tại hạ, bất kể từ phương diện nào, cũng không tới lượt tại hạ khuyên ngài. Nhưng hôm nay thế nào tại hạ cũng phải lớn gan nói vài câu, chuyện vừa rồi là ngài sai, nội các là đầu não của triều đình, không thể loạn một ngày, ngài và thủ phụ bỏ gánh nửa tháng, mấy người chúng tôi tuy dốc hết sức lực, nhưng vẫn làm chuyện be bét cả... Các lão, quốc gia không thể thiếu nội các an bình, nội các không thể thiếu thủ phụ và thứ phụ hài hòa.

- Ngài thường nói, hoàng thượng tín nhiệm nội các, chúng ta phải gánh vác trách nhiệm, chia sẻ lo lắng cho hoàng thượng. Nhưng bây giờ nội các lại thành phiền não của hoàng thượng, mỗi ngày có mười mấy đạo thủ dụ hỏi tình hình, làm thánh tâm lo lắng tới thế.. Các lão, hạ quan càn rỡ nói một câu, ngài mất bổn phận quân thần rồi.

Cao Củng lòng đã loạn, ông ta cũng chẳng biết mình vì sao tẩu hỏa nhập ma, trút hết mọi thứ ra ngoài, phát tiết xong, không có chút thống khoái nào, mà như có cái gì đè lên ngực, làm ông ta muốn hét lớn, muốn đập phá hết tất cả mọi thứ trước mắt...

Nhưng lời của Lý Xuân Phương như từng tảng đá lớn đè lên người, làm ông ta không nhúc nhích được,

Thấy Cao Củng vẫn ngồi trơ trơ, Lý Xuân Phương quỳ xuống:

- Các lão, coi như tại hạ xin ngài được chưa? Từ các lão được chúng tôi khuyên, cùng Trương Thái Nhạc về phòng rồi, ngài tới xin lỗi, xuống nước đi, chúng ta qua được chuyện này hẵng tính.

Nói rồi khóc rống lên.

Mọi người tới đỡ dậy, thấy hắn khóc nước mắt nước mũi kèm nhèm, vị đại học sĩ ôn hòa này, bị cục diện náo loạn gần đây làm gần suy sụp rồi.

Người ngoài cuộc như thế, người trong cuộc thế nào càng chẳng cần nói. Nội các như thế, quan trường Bắc Kinh sao chẳng loạn?

Thẩm Mặc ở bên cạnh nhìn, nghĩ đổi lại là mình, nếu đã trở mặt thì không cúi đầu nữa, làm thế trừ chuốc nhục vào thân, thật chẳng còn ý nghĩa gì.

Thế nhưng Cao Củng không còn sáng suốt nữa, không ngờ gật đầu, đứng dậy, theo Lý Xuân Phương ra ngoài.

Thẩm Mặc không có lý do gì ngăn ông ta không đi, nhìn bóng lưng cao lớn cúi xuống đó, trong lòng đầy bi sảng, Cao Túc Khanh anh hùng ngạo nghễ, không ngờ nhục nhã tới mức này.

Thất bại... Coi như đã định sẵn.

Đột nhiên cảm thấy có giọt mưa bắn lên người, Thẩm Mặc đưa tay ra sờ, nhưng vì sao lại thấy hơi ấm?

Rốt cuộc Cao Củng xin lỗi Từ Giai ra sao, hai người họ nói gì, Thẩm Mặc không muốn biết. Những người khác đều đứng ngoài phòng thủ phụ, chỉ có y mặt lạnh tanh đứng ở hành lang đối diện, nhìn vở kịch trước mắt.

Trước kia y còn có chút ảo tưởng, nhưng giờ đã tỉnh ngộ, Cao Củng thất bại rồi, mình không còn lá chắn nữa.

Chẳng còn thời gian thương cảm cho Cao Củng, đầu óc y vận chuyển cao tốc, xem bước tiếp theo nên làm sao.. Tới tận khi Cao Củng và Từ Giai đi ra, y mới tới.

Hai vị các lão mặt u ám, miệng vẫn an ủi mọi người:

- Không có việc gì, không có việc gì...

Các vị các lão cũng phụ họa:

- Không có việc gì.

Có thể không sao? Đây đâu phải trẻ con cãi nhau, e rằng cả đời vết thương hôm nay chẳng lành được. Từ Giai và Cao Củng không còn mặt mũi nào, nối nhau về phủ, Quách Phách cũng đi theo.

Trong nội các còn lại bốn người, yến hội khổ tâm xếp đặt phản tác dụng, Lý Xuân Phương mệt mỏi không nói một lời, quay người về phòng.

- Chuyện gì thế này?

Trần Dĩ Cẩn lắc đầu rời đi.

Chỉ còn lại Thẩm Mặc và Trương Cư Chính đứng dưới mái hiên, mưa vẫn rơi, không khí chẳng hài hòa.

Trương Cư Chính chịu không nổi áp lực, định nói chúng ta cũng về đi. Nhưng thấy Thẩm Mặc chằm chằm nhìn mình, hắn hơi chút sợ hãi:

- Sao nhìn ta như thế?

- Chuyện hay ho này huynh làm chứ gì?

Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt, nhìn ra màn mưa xung quanh.

Trương Cư Chính hoảng hồn nhìn quanh, thấy vệ sĩ của Thẩm Mặc không biết từ khi nào đã bảo vệ bốn phía, thêm vào tiếng mưa sầm sập, không sợ tai vách mạch rừng.

Hắn biết Thẩm Mặc cầu phải hỏi, mà là tin chắc là thế, liền cười nói:

- Ta nói rồi, ta không muốn mọi thứ khôi phục như cũ. Mùa đông quá dài, phải có trận sấm rền, mời khiến mừa xuân tới.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch