Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1328: Chi Bằng Trở Về (1)

Chương 1328: Chi Bằng Trở Về (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Từ sau khi đàn hặc Gia Tĩnh mà không chết, Hải Thụy an tĩnh một thời gian dài, vì hắn không muốn bị người ta liên hệ với "chửi tiên đế".

Thế nhưng lần này đột nhiên không biết vì sao nhảy ra dâng sớ biện giải cho Từ Giai, nói chuyện năm xưa Từ công là tì vết, nhưng công khanh khắp triều có ai không phải thế? Chẳng qua là vì tự giữ mình mà thôi, huống hồ Từ công đã bù đắp sai lầm, Cao Củng sai phái Tề Khanh công kích, kỳ thực chẳng qua mưu toan chiếm quyền.

Bị một số kẻ cố ý thúc đẩy, lời nói của Hải Thụy bị phóng đại vô số lần, tức thì quan viên các bộ ào ào dâng tấu hưởng ứng Hải Thụy, thúc giục hoàng đế mau mời Từ các lão về, tru sát gian tặc Cao Củng.

Cuộc chiến lan tới địa phương, quan viên các tỉnh tranh nhau liên danh dâng tấu, xin cho Từ các lão quay lại, đồng thời rêu rao Cao Củng tội đại ác.

Tức thì vạn dân một lòng, cả nước dấy lên phong trào đảo Cao.

Tương ứng là nội các vô chủ, các thần không còn lòng dạ làm việc, triều đình rối loạn, chính vụ đình trệ, hạ thuế, thi Hội, biên phòng, rất nhiều đại sự ở trước mắt, nếu tiếp tục loạn, hậu quả không dám tưởng tượng.

Thế nhưng Từ Giai vẫn tỏ vẻ thương tâm quá độ, không mặt mũi nào đối diện với đại thần triều đình, nên không đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ, còn liên tục dâng tấu khẩn mong hoàng thượng cho mình về quê.

Từ tháng ba tới tháng tư, Từ Giai tổng cộng dâng 20 bản tấu từ chức, làm bất kỳ ai cũng không thể hoài nghi sự kiên quyết của ông ta.

So với Cao Củng không biến tiến thoái, hành động của Từ Giai càng cao mình, càng được thiện cảm của quan viên. Ngay Dương Bác cũng cùng mấy đại thần, dâng tấu xin hoàng đế nhất định giữ lại Từ các lão.

Đáng lý Hồ Ứng Gia đàn hặc Dương Bác, sau đó dẫn lửa đốt Cao Củng, đôi huynnh đệ đồng cảnh ngộ phải chung vai đối địch mới đúng, hiện giờ Dương Bác tỏ thái độ này, tuy là thái độ của một nguyên lão nên có, nhưng không khỏi khiến người ta rùng mình... Cao Túc Khanh đã tới nước bị chúng bạn rời bỏ rồi.

Cuối cùng hoàng đế bao phen an ủi, công khanh khắp triều hưởng ứng, Từ các lão đành miễn cưỡng quay về nội các. Thế nhưng phái phản động chưa ngã, chưa tới mức uống rượu mừng công.

Vì thế tam pháp ti liên hợp tấu thỉnh nghiêm trừng Tề Khang, Long Khánh bấn loạn, đầnh đồng ý giáng chức điều ra ngoài.

Bại cục của Cao Củng đã định, lòng người tan rã, từ sau khi Tề Khang rời đi, ngay cả môn sinh thân tín của ông ta cũng không dám tới nhà nữa.

Tới đây Từ Giai nắm ưu thế áp đảo, tiếp theo là đánh chó rớt xuống nước.

Mỗi tên cuối cùng "giết chết" Cao Củng, bắn ra từ Nam Kinh.

Đầu tháng nam, Nam Kinh hộ khoa đô cấp sự trung Sầm Dụng Tân, ngự sử Doãn Giáo đề xuất kinh sát thập di.

Quan viên bị bãi truất trong kinh sát ngay cả hoàng đế cũng không giữ lại dùng được, dây là quyền uy vô thượng của lại bộ và đô sát viện, nhưng lục khoa cũng có thể đề suất "kinh sát thập di", quan viên bị đánh trúng, thành sỉ nhục cả đời, không còn cơ hội trở mình.

Lúc này ngôn qua Bắc Kinh đấu đá tưng bừng với Cao Củng, nên không tiện đề xuất thập di, trách nhiệm này rơi vào Nam Kinh.

Theo thông lệ, nội các luôn được miễn trừ thập di, chưa từng có các thần nào bị thập di, nhưng lần này ngôn quan Nam Kinh chĩa mũi giáo vào Cao Củng, đàn hặc "năm chuyện gian tà" của Cao Củng, lấy trình tự pháp luật kéo ông ta xuống đài.

Tất cả đều nhìn ra, thắng bại đã phân, quan viên 36 nha môn hai kinh sợ Từ Giai tính sổ vì thái độ ám muội, thậm chí ủng hộ Cao Củng của mình, tranh nhau dâng tấu vạch tội Cao Củng, tỏ rõ lập trường của mình.

Dưới áp lực ngạt thở đó, một màn kịch tồi tệ diễn ra, rất nhiều môn sinh của Cao Củng chuyển mũi giáo, mong giữ mình. Hộ bộ tả hữu thị lang Từ Dưỡng Chính, Lưu Thế Càn đồng khoa đồng môn đồng hương của Cao Củng, thường ngày quan hệ mật thiết, sợ họa cũng vội dâng tấu đàn hặc.

Nhưng bọn họ không dám ra mặt, muốn xủi bẩy Cát Thủ Lễ dâng tấu cùng, nhưng Cát Thủ Lễ năm xưa không chịu phụ họa Nghiêm Tung, sao chịu hạ mình xen vào cuộc công kích đi quá giới hạn này? Vì thế kiên quyết từ chối.

Dù thượng thư đại nhân không chịu ký tên, bọn họ bày ra "sớ không tên" làm người chê cười, lấy danh hộ bộ bày tỏ thái độ.

- Vô sỉ.

Thấy tấu sớ "hộ bộ" dâng lên, Trương Cư Chính phẫn nộ ném nó xuống đất:

- Thật không ngờ, Từ Dưỡng Chính làm thế cũng đành, nhưng Lưu Thế Càn được Cao tướng nâng đỡ, lại cũng dâng sớ, còn lời lẽ nghiêm khắc quá người khác, đây là thái độ gì.

- Bình thường.

Trần Dĩ Cần cười nhạt:

- Trong quan trường không ít kẻ coi mũ ô sa là mục đích cuối cùng, chỉ cần để bọn họ tiếp tục làm quan, lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt hết.

- Không phải tất cả đề như thế.

Lý Xuân Phương lắc đầu:

- Như Cát lão, Chu lão không hề hùa theo.

- Ài nói sao đây, suy đồi về đạo đức, thoái hóa về nhân phẩm..

Quách Phách cau mày:

- Biến cố Tả Thuận môn đã đánh gẫy hết sống lưng người đọc sách, giờ chỉ còn lũ sài lang.

- Đám súc sinh này luôn đê tiện nhất, chúng đi theo sau hổ báo đi săn, kiếm đồ thừa, nhưng khi hổ báo không may bị thương, bọn chúng không ngần ngại tranh nhau cắn xé.

Thẩm Mặc nói tiếp.

- Hành vi một số quan viên, đúng là giống như loại súc sinh này.

Trương Cư Chính lạnh lùng nói.

Trong cuộc chiến này, nội các nhìn rõ nhất nguyên cớ, bọn họ sau này không muốn thành con rối của Từ Giai, hầu hết đồng tình với Cao Củng, nhiều lần thỉnh cầu. Nhưng Từ Giai làm ra vẻ vô tội, vô lại nói:" Miệng thiên hạ, sao ta chặn được?"

Thật ra ai chẳng biết ai làm? Nhưng hiện giờ Từ Giai uy thế như trời, có kẻ mù mắt nào dám chống đối? Nên chỉ có thể lẩm bẩm sau lưng.

Lý Xuân Phương khom lưng nhặt tấu sớ lên, nói nhỏ với Quách Phách:

- Lúc này lên giữ miệng là hơn, để nguyên phụ nghe thấy thấy sẽ không vui đâu.

- Ta sợ cái gì?

Quách Phách trợn mắt lên:

- Chẳng lẽ ta không nói thì ông ta sẽ bỏ qua cho ta sao?

Đúng thế, với quan hệ giữa ông ta và Cao Củng làm sao có kết cục tốt đẹp được, không khí liền trở nên nặng nề.

- Có những lời phải để nguyên phụ nghe thấy.

Trương Cư Chính bực bội nói:

- Nếu không triệu đình chìm vào nội loạn, tinh anh mất hết, cải cách gì cũng là nói xuông.

Điều hắn quan tâm nhất là có thể thực hiện hoài bão của mình, nếu như cục diện tiếp tục phát triển thế này, e cả đời vô vọng.

- Câu gì muốn ta nghe được hả?

Ở cửa vang lên giọng của Từ Giai, có thể nghe ra tâm tình rất tốt.

Mọi người vội đứng dậy đón.

Từ Giai bước vào, tinh thần phấn chấn, như trẻ hơn vài tuổi, nghiêm túc nói với mọi người:

- Có thánh dụ.

- Thần nghe chỉ.

Mọi người vội quỳ xuống.

- Gần đây trong triều có nghị luận về Cao khanh, trẫm tuy không tin, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, nội các sớm ngày ở cùng Cao khanh hiểu nhất, cho trẫm biết, ông ấy có gì sai không?

Từ Giai trầm giọng đọc thánh chỉ, quét mắt nhìn mọi người:

- Nghe thấy cả rồi chứ, hoàng thượng muốn hỏi tội Cao Củng.

Rõ ràng là hỏi "có gì sai không?" Mọi người trong lòng bất bình, nhưng bị hàm ý câu cuối cùng làm chấn kinh, chẳng lẽ hoàng đế cuối cùng không chịu nổi áp lực muốn bỏ Cao các lão?

Rất hài lòng với sự im lặng này, Từ Giai bước đi:

- Từng người một tới phòng ta.

Mị người nhìn nhau, Quách Phác cười thảm:

- Bảo chúng ta nộp đầu danh trạng đấy.

*

khi có người nhập băng cướp, bọn chúng thường bắt người đó phải đi cướp bóc giết người, để sau này không thể phản bọn chúng mới cho nhập bọn, gọi là đầu danh trạng.

Trần Dĩ Cần cười:

- Ai nói Từ các lão không có bá khí? Đúng là mù mắt.

Lý Xuân Phương giục:

- Đừng nói nhiều, đi đi.

- Ta đi đầu.

Quách Phác chắp tay với mọi người:

- Gió tiêu tiêu hề, nước sông dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch