Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1329: Chi Bằng Trở Về (2)

Chương 1329: Chi Bằng Trở Về (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mọi người thầm lo lắng, đợi bên trong trị phòng thủ phụ truyền ra tiếng cãi vã, nhưng một lúc sau Quách Phác buồn bã đi ra, Lý Xuân Phương đi vào.

Ba người còn lại hỏi:

- Nói gì mà nhanh vậy?

- Ta muốn nói chuyện với ông ta.

Quách Phác cười tự trào:

- Đáng tiếc người ta không muốn nói chuyện, chỉ nói "thời thiết đẹp nhỉ", rồi bảo ta ra.

Xem ra Từ Giai tiếp thu giáo huấn hội bàn đào, không cho người ta cơ hội làm nhục mình.

Lý Xuân Phương thì nói rất lâu vứi ra, người khác hỏi, hắn chỉ lắc đầu, nói với Thẩm Mặc:

- Tới lão đệ.

Thẩm Mặc đi vào.

Nhìn thấy Thẩm Mặc, Từ Giai tươi cười:

- Ngồi đi, gần đây ngươi trưởng thành không ít, vi sư rất vui.

- Đều do sư phụ dạy dỗ đúng cách.

Thẩm Mặc thầm cười khổ:" Mấy tháng qua ta làm rùa đen, ông lại chả vui."

- Ha ha, trước tiên nói chính sự đi.

Đằng sau bình phong có thái giám ghi chép, Từ Giai không nhắc Thẩm Mặc, hỏi:

- Ngươi có ý kiến gì với Cao Túc Khanh?

- Cao Củng là người tài cán thực tế, làm việc mạnh mẽ không để đường lui, cả ngày đem cải cách hưng quốc đeo trên miệng, trong triều có người bất mãn với ông ta chẳng có gì bất ngờ.

- Gì nữa?

Từ Giai không thích gì lời không đau không ngứa này.

-....

Thẩm Mặc cúi đầu rất lâu mới nói:

- Sư phụ lượng thứ, Cao Tân Trịnh từng là thượng cấp của học sinh, còn là trưởng bối, hiện giờ toàn triều đảo Cao, học sinh không nhẫn tâm ném đá xuống giếng.

Từ Giai không hề bất ngờ, vì qua thời gian dài, ông ta đã biết Thẩm Mặc là người trọng tình cảm, hay có thể nói làm người tốt không cần thiết. Tới Nghiêm Tung gặp nạn còn tỏ ra không đành lòng, sao có thể đâm sau lưng Cao Củng? Bất kể thế nào Thẩm Mặc đã lộ tính khuynh hướng, làm ông ta cao hứng.

Nhưng Từ Giai không tha cho y, vì ông ta thủy chung không yên tâm về đứa học sinh này, cho nên tiếp tục cảnh cáo:

- Ngươi nói toàn triều đảo Cao, chẳng lẽ cho rằng vi sư cũng ở sau lửa cháy thêm dầu?

- Học sinh không dám, đó là chuyện cha con họ Nghiêm cũng không làm.

Câu này Từ Giai thích nghe:

- Phải, xưa ngay quyền thần không ai quá Phân Nghi, ông ta muốn đối phó ai còn dựa vào Xưởng Vệ vu khống, Tam Pháp ti làm trái pháp luật, muốn thao túng ngôn quan là không thể, nói gì tới bách quan.

- Vâng, ánh mắt quần chúng sáng lắm.

Từ Giai thầm nghĩ:" Tên tiểu tử này gần đây nói chuyện ngày càng dễ nghe, làm người ta ưa thích hơn Thái Nhạc nhiều." Nói tiếp:

- Nói thế ngươi cũng biết Cao Củng sai rồi?

- Hiện giờ xem ra, Cao công đúng là không hợp ở triều đình nữa.

Dù không biết có người nghe bên cạnh, nhưng Thẩm Mặc không muốn phủ định Cao Củng, may mà tiếng Hán bác đại tinh thâm, luôn có cách nói hiểu thế nào cũng được.

- Vậy ngươi định thế nào?

Từ Giai dồn ép, ông ta luôn muốn để tên tiểu tử này biết chống lại mình là không thể.

Thẩm Mặc toát mồ hôi, đưa ra quyết định lớn:

- Học sinh nguyện đi thuyết phục Cao công từ chức.

Từ Giai cảm thấy như thế quá dễ dàng cho Cao Củng lẫn Thẩm Mặc:

- Nam Kinh đã để xuất kinh sát thập di, đi hay ở ông ta không tự quyết được nữa.

- Sư phụ nói đúng, nhưng dù sao ông ấy là đế sư, không thể để người ta nói bệ hạ không có sư đạo.

Từ Giai im lặng, Thẩm Mặc nói đúng, dù ông ta không ngán hoàng đế, nhưng không cần vì một Cao Tân Trịnh thua chắc khiến hoàng đế không vui.

- Lão phu suy nghĩ đã.

Dù không có người khác, Từ Giai cũng sẽ không trả lời ngay:

- Ngươi đi đi.

- Vâng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiếp đó là Trần Dĩ Cẩn, Trương Cư Chính là người cuối cùng.

Liên tục nói chuyện với mấy người, Từ Giai hơi mệt, dựa lưng vào ghế, day huyệt thái dương.

- Sư tướng, bọn họ nói gì?

Trương Cư Chính hỏi.

- Ừm, ít nhiều cũng nói rồi.

Từ Giai hất hàm:

- Ngươi cũng nói đi.

Đợi hội lâu, không thấy hắn nói, Từ Giai ngẩng đầu lên, thấy hắn ngồi ngay ngắn, không hề có ý lên tiếng.

- Nói đi.

Từ Giai cau mày:

- Ngẩn ra làm gì.

Trương Cư Chính im lặng một lúc nữa rồi quỳ xuống.

- Làm gì thế?

Từ Giai nhíu chặt mày, mặt không còn chút ý cười nào.

- Xin sư phụ thứ tội.

Trương Cư Chính không khôn khéo như Thẩm Mặc, nhưng y cực kỳ mẫn cảm, lại quen thuộc thần thái của Từ Giai, vừa mới vào đã phát hiện ra ông ta thiếu tự nhiên, còn vô thức nhìn bình phong...

Hắn lập tức tính toán, nếu hoàng thượng muốn nghe ý kiến nội các, phái thái giám tới là bình thường.

Vì thế mà hắn ngẩn ra một lúc, tới khi Từ Giai thúc giục mới quyết định:

- Học sinh không thể nói bừa, nếu không sẽ hại Cao các lão.

Giữa Cao Củng và Từ Giai chẳng cần phải chọn, giữa hoàng đế và sư phụ cũng thế.

Từ Giai không thể tin vào tai minh, đứa học sinh này ngày càng không nghe lời, không chỉ chính kiến trái ngược, hiện giờ còn chống đối lại mình. Dù ngại bên cạnh có người không dám phát tác, nhưng mặt ông ta tối đen nửa ngày không dám nói ra lời.

Trương Cư Chính thầm toát mồ hôi.hắn quá hiểu sư phụ mình, tuy suốt ngày tươi cười, nhưng thực chất cực kỳ thù dai...

Cho nên hành động này của Trương Cư Chính là mạo hiểm lớn, nhưng hắn cho rằng rất đáng. Hắn là người cũ của Dụ vương, là bộ hạ cũ của Cao Củng, nếu hắt nước theo mưa sẽ bị sĩ lâm xem thường.

Hải Thụy vì sao có sức ảnh hưởng lớn như thế? Vì trong mắt mọi người, hắn là đạo đức, trong xã hội đạo đức rỗng tuếch đó, đạo đức là "chân lý, chính xác".

Thế nên hắn không thể học Từ Dưỡng Chính, nếu không mai sau có lên được thủ phụ cũng không có mấy ai nghe lời, nói gì tới cải cách.

Cho nên Trương Cư Chính đánh cuộc một phen, cuộc sư phụ sẽ tha thứ cho mình.

Trương Cư Chính thắng rồi, Từ Giai chỉ thấy đắng miệng, nhưng không muốn xử lý hắn, đứa học sinh này khiến ông ta dốc quá nhiều tâm huyết, không nỡ dứt bỏ:

- Nói thế ngươi cho rằng ông ta vô tội.

- Có tội hay không đều ở hoàng thượng, học sinh không dám nghị luận.

Trương Cư Chính không dám đắc tội với sư phụ quá mức.

- Được ngươi lui đi.

Từ Giai gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trương Cư Chính, rơi vào trầm tư.

Sau bình phong có tiếng động, Từ Giai tỉnh lại, nhìn ông gia mặc trường bào vải, nói:

- Làm công công chê cười rồi.

- Quốc lão nói gì thế, có cao đồ này, là phúc tu được từ kiếp trước.

Ông ta là tân thái giám chưởng ấn ti lễ giám, tên Trần Hoành, là tổng quản thái giám sớm nhất ở Dụ vương phụ, nhưng vì tuổi già đã tới hoàng trang dưỡng lão. Sau khi Mã Toàn cáo lão, hoàng đế liền gọi ông ta về quản hoàng cung, ông ta không dám đem nội cung lớn như thế giao cho đám ti lễ giám.

- Hôm nay không tiện tiễn chân, đành ủy khuất công công đi đường sau.

Hàn huyên vài câu, Từ Giai nói.

- Trước sau cũng thế.

Lão thái giám cười, lặng lẽ rời đi.

Nhớ lại câu nói của Trần Hoành, Từ Giai cười tự trào:

- Học sinh của ta hơn sư phụ này không ít...

Nhớ năm xưa Hạ Ngôn bị Nghiêm Tung vu hãm, ông ta không dám nói một câu, thậm chí vì giữ mình còn cùng dâng tấu đàn hặc. Giờ hai đứa học sinh đều không chịu nói xấu Cao Củng, xem ra tương lai mình nghỉ rồi cũng được đảm bảo.

Con người luôn nghĩ mình đúng, tưởng rằng có quan hệ sư đồ là có thể kê cao gối ngủ kỹ sao?

~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau, Thẩm Mặc tới thăm Cao phủ, hai người nói chuyện một phen, tiếp đó Cao Củng dâng tấu, không hề giải thích gì, chỉ nói mình bệnh nặng, xin cho đem xương già về quê.

Long Khánh xem tấu xong cả kinh:

- Cao sư phụ bệnh thật sao?

Phủng Bảo mong Cao Củng xéo càng nhanh càng tốt:

- Đúng là bệnh rất nặng.

- Sư phụ vốn rất tráng kiện.

Long Khánh rơi lệ nói:

- Mau phái ngự y chẩn bệnh cho sư phụ.

Đồng thời liên tục phái người ban thưởng, khuân sạch đồ bổ trong nội khố.

Hắn càng làm thế, Cao Củng càng không dám dây dưa, không nhận thứ ban thưởng nào, liên tiếp dâng mười mấy bản tấu, ngữ khi mỗi ngày một kiên quyết, hoàng đế biết sư phụ không muốn mình khó xử, ngày 13 táng 5, phê chuẩn cho Cao Củng từ chức.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch