- Điều này không xung đột lợi ích với huân quý, lịch sử sớm chứng minh, kinh quân hùng mạnh, huân quý thế lớn, kinh quân nhược tiểu, huân quý suy vi, tư vị trong đó, tin rằng các vị cảm nhận sâu hơn ta.
- Đại nhân nhìn rất thấu triệt.
Từ Duyên Đức cười khổ:
- Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng ai có thể đảm bảo bỏ đi lợi ích trước mắt sẽ không bị "mất phu nhân lại thiệt quân", lui lại mà nói, thế gia huân quý không vươn tay vào quân đội nữa, ăn rau ăn cỏ có thể sống được, nhưng quan binh già cả bệnh tật bị đào thải thì sao?
Nói tới đây giọng ông ta trở nên nặng nề:
- Thái tổ hoàng đế anh minh, đám hậu bối chúng ta không dám dèm pha, nhưng chế độ quân hộ thật vớ vẩn... Một đời làm quân hộ, đời đời làm lính, không cho làm việc khác. Nói ra có chút bi ai, nhưng làm lính là chuyện bất hạnh, cả đời kiến công lập nghiệp, vì quốc gia đổ máu, vào sinh ra tử... chưa chắc đã bằng một ngày chi hồ giả dã chua lè...
Thấy phụ thân nói có chút mạo phạm, Từ Văn Bích ho khan nhắc nhở, Thẩm Mặc lại gạt đi:
- Để quốc công nói, những lời này phải chất chứa trong lòng nhiều năm rồi.
- Đúng thế, ta nghĩ không thông.
Từ Duyên Đức lộ vẻ bi ai:
- Vì sao tướng sĩ lấy sinh mệnh bảo vệ quốc gia lại bị coi là đám người hạ tiện nhất thiên hạ?
Mặc dù Thẩm Mặc hùng biện vô song, nhưng trước mặt sự thực tàn khốc, mọi lời lẽ trở nên yếu ớt:
- Triều đình chẳng phải mở vệ học, cho phép mỗi hộ một người đọc sách sao?
- Đúng, hoàng ân lồng lộng, nhưng như muối bỏ bể.
Từ Duyên Đức lắc đầu:
- Hơn nữa trúng cử nhân khó nhường nào? Trình độ giáo học vệ sợ lại thấp, mỗi năm chẳng có được mấy cử nhân, nói gì tới tiến sĩ.
- Quay lại câu chuyện, địa vị này, cảnh ngộ này, có thể cả đời làm lính coi như phúc phận của bọn họ. Chỉ có ở trong quân đội, bọn họ mới có cái ăn, mới cảm thấy mình hữu dụng. Nhưng triều đình muốn chỉnh đốn, muốn đào thải kẻ không hợp cách. Đại nhân, ngài đã nghĩ chưa, rời khỏi quân doanh bọn họ có thể làm gì?
Lúc này Từ Duyên Đức thể hiện trọn vẹn độ sâu tư tưởng một vị quốc công:
- Một binh sĩ giải ngũ hoàn hương, là tăng thêm một người dân vô nghiệp, cùng thói quen sống trong binh doanh, khó thích ứng cuộc sống bách tính, chỉ tăng thêm nhân tố bất ổn định trong xã hội.
- Ở triều đại khác, một quan quân rời ngũ đều được tôn kính tương đối, được cho làm lý trưởng, hương trưởng, hoặc làm dân chính giúp quản lý địa phương, với kinh nghiệm bọn họ mà nói, có thể thoải mái hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện thực là, sự nghiêm túc chính xác, kỷ luật nghiêm ngặt được coi là tố chất tốt đẹp trong quân ngũ ở dân gian bị coi là quái vật dị loại, không hòa đồng được.
- Đại nhân, cho nên không giải quyết được những vấn đề này, thứ cho chúng tôi không thể đồng ý.
Từ Duyên Đức kết thúc bài diễn thuyết dài.
Nói trắng ra mà lợi ích của thế gia, quan quân và binh sĩ đều phải đảm bảo, với quan viên khác có lẽ sẽ bối rối, nhưng Thẩm Mặc kinh nghiệm hai đời sao không biết tầm quan trọng của việc an bài quan binh giải ngũ? Cho nên cảm động nhìn Định quốc công:
- Quốc công gia lòng dạ nhân hậu, là phúc của Đại Minh và hoàng thượng.
Ẩn ý là bọn ta có thể không truy cứu trách nhiệm của ông, nhưng cách nói dễ nghe hơn nhiều.
Quả nhiên cha con họ Từ mặt mày nhẹ nhõm hơn.
- Yên tâm, triều đình sẽ có trách nhiệm, vấn đề ngài nói nội các đã nghĩ tới rồi. Hiện giờ có bản thảo sơ bộ, quốc công tham khảo một chút. Trước tiên là kinh doanh phải tinh giảm, nhưng do nội bộ sơ tuyển, binh bộ không quản lý, chỉ tiến hành phúc tuyển danh sách kinh doanh tiến cử, được không?
Như thế đảm bảo chuyện báo cáo láo số lượng, mạo danh thế chỗ sẽ được triều đình bỏ qua.
Vẻ mặt cha con họ Từ nhẹ thêm ba phần nữa.
- Còn quan binh không được tuyển trúng vẫn là người triều đình, nhưng lui khỏi hàng ngũ chiến đấu, sắp xếp việc khác.
Thẩm Mặc bình thản nói ra quyết định có thể thay đổi vận mệnh vạn người.
- Là sao?
Từ Duyên Đức phấn chấn.
- Hai phương hướng, một là truân điền, hai là binh công. Sau này quân đội không cần vừa trồng ruộng vừa thao luyện nữa, bộ đội truân điền không cần đảm đương nhiệm vụ chiến đấu. Giống như thế quân công chỉ chuyên sản xuất quân giới, không làm việc khác.
Từ Duyên Đức im lặng rất lâu mới thốt ra một cầu:
- Làm thế là thay đổi tổ chế.
- Đâu có, chức trách quân đội không hề thay đổi, chỉ phân công kỹ hơn thôi. Khôi phục sức chiến đấu quân đội, mới là tuân thủ tổ chế thực sự.
- Ha ha ha, ta không nói lại đại nhân, dám hỏi đại nhân, truân điền thì điền ở đâu ra, quân xưởng định lập thể nào?
- Ta đã tra duyệt, kinh doanh có 20 vạn khoảnh truân điền, triều đình sẽ phân cho mỗi hộ, cung cấp nông cụ, tin rằng quan binh sẽ rất vui mừng. Còn về quân xưởng, sẽ cấp kinh phí xây căn cứ quân sự cỡ lớn, đủ an trí ba vạn quan binh.
Từ Duyên Đức mặt trắng bệch, gian nan nói:
- Đại nhân đùa à?
Thẩm Mặc thu lại nụ cười:
- Trông ta giống đùa sao?
Giờ Thích Kế Quang đã nắm lại Thần cơ doanh, Thẩm Mặc chẳng sợ kẻ nào đối đầu với mình nữa, lần này tới kỳ thực là tiên lễ hậu binh, chỉ hi vọng thông qua chân thành giảm thiểu va chạm thôi.
Hiểu quyết tâm của Thẩm Mặc, Từ Duyên Đức loạn thật rồi, số ruộng kia sớm bị bọn họ xâm chiếm bảy tám phần; còn quân xưởng, chẳng phải chặt đứt đường sống những quân xưởng đen của bọn họ sao?
Lúc này trời không còn sớm nữa, Từ Văn Bích lần nữa giải vây cho phụ thân:
- Mời thế thúc và phụ thân vào nội đường, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Ồ không còn sớm nữa.
Thẩm Mặc như vừa mới phát hiện ra:
- Tối ta còn có hẹn, quấy nhiễu quốc công cả chiều thật áy náy, ngày khác chúng ta nói chuyện nhé.
Từ Duyên Đức cần thời gian suy nghĩ và thương lượng với hai vị quốc công khác, cầu mà chẳng được, nói cho có lệ:
- Một bữa cơm chẳng tốn bao thời gian mà.
- Cũng phải, thịnh tình khó chối từ, vậy quấy nhiễu một bữa.
Từ Duyên Đức mặt rõ ràng cứng lại, nhưng lập tức mỉm cười:
- Vinh hạnh, vinh hạnh.
Khi ăn cơm, hai bên không nhắc tới chuyện tổn thương tình cảm nữa, nói đề tài vui vẻ.. Nói đi nói lại, nói tới Từ Bằng Cử, đúng là tên gia hỏa làm người ta vui vẻ.
Từ Văn Bích rót rượu cho Thẩm Mặc:
- Nghe thúc thúc nói, đông nam khắp nơi là hoàng kim, tùy tiện một phủ đều giàu hơn cả Bắc Kinh, có phải thế không?
- Không phải đâu.
Thẩm Mặc đã bị hai cha con nhà này chuốc ngà ngà say rồi:
- Đại bộ phận không sánh bằng.
- Chất nhi nghe nói, thế thúc ở đông nam nói một là một, các nghành nghiệp đều phải nghe thế thúc.
Từ Văn Binh thân thiết nói:
- Thể diện thế thúc thật lớn.
- Hắn nói lung tung đấy.
Thẩm Mặc mắt lờ đờ, có vẻ như không nghe ra chỗ không ổn trong lời đó, khiêm tốn nói:
- Toàn do bằng hữu yêu quý, có điều thế thúc ta cũng có chút thể diện.
- Đương nhiên rồi.
Từ Văn Bích lại rót rượu cho y:
- Nếu chất nhi ở Nam Kinh, thế thúc khẳng định có thể chỉ điểm cho chất nhi theo kiếm chút canh.
- Ở Bắc Kinh cũng được mà.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Phương nam khắp nơi hoàng kim, dựa vào cái danh của nhà ngươi, tuyệt đối có thể kiếm được một chén canh.
- Ồ vậy mua ruộng hay mở xưởng thì tốt hơn.
Từ Văn Bích cùng cha hắn giương tai lên:
- Thế thúc nói mau, chất nhi sốt ruột quá rồi.
- Được, được, nói, ngươi ở Bắc Kinh, mua đất hay mở xưởng ở đông nam đều không tiện, cường long không áp được địa đầu xà.
- Vậy còn bảo khắp nơi hoàng kim.
Từ Văn Bích có chút thất vọng.
- Thời buổi này cái gì quý nhất? Cơ hội.
Thẩm Mặc vung vẩy hai tay, giọng cũng kéo dài ra:
- Chỉ cần ngươi nắm được cơ hội, thì tìm được núi vàng, tiêu cả đời không hết.
Rồi cười thần bí:
- Hiện đang có cơ hội tuyệt hảo.
- Cơ hội gì?
Hai cha con họ Từ nín thở, sợ nghe sót chữ nào đó.