Hai người nói chuyện một lúc, Từ Văn Bích tới pha trà, Thẩm Mặc cầm chén trà lên, đưa tới mũi ngửi qua, hơi khép mắt lại lắc đầu nói:
- Hương vị này thanh nhã hơn...
- Ồ, đại nhân uống qua rồi?
Từ Duyên Đức có hơi bất ngờ.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nhưng không thanh nhã bằng, có thể thấy bỏ công phu thật không uổng phí.
- Mời thế thúc thưởng thức nước trà.
Từ Văn Bích được khích lệ, giục Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nhấm một ngụm nhỏ, ngậm trọng miệng mới thong thả nuốt xuống, mặt đầy vẻ hưởng thụ, ngâm:
- Vào miệng êm êm, xuống bụng thanh thanh..
- Nói rất hay.
Từ Duyên Đức đã uống hai chén nói:
- Có điều Thẩm đại nhân ngày trăm công ngàn việc, e hiếm khi thả lỏng hưởng thụ.
- Đúng thế, hôm nay tới thăm lão công gia, kỳ thực còn có chút chuyện vụn vặt muốn thương lượng cùng ngài.
Thẩm Mặc đặt chén trà xống.
Từ Duyên Đức nhìn nhi tử, Thẩm Mặc lắc đầu:
- Thế tử không cần tránh, cùng nghe đi.
Cha con họ Từ chính có ý đó, chẳng qua làm ra vẻ để đợi câu này của y mà thôi.
- Một là chuyện Đông Ninh hầu tiếp nhiệm đề đốc kinh doanh, ông ấy lòng không dám, ở nhà giả bệnh, hạ quan xin Từ công gia làm ông ấy an lòng.
- Ừm, chúng ta là người nhà cả, không nói lời khách khí, ta làm cao gọi đại nhân một tiếng lão đệ. Chuyện này ta chần chừ không tỏ thái độ vì việc này xưa nay do quốc công đám nhiệm, tư cách của Đông Ninh hầu còn kém một bậc, ta lo hai vị còn lại sẽ có ý kiến. Hai là nghe nói triều đình thay bằng Đông Ninh hầu vì kiên trì "chia doanh luyện binh", cái này quan binh oán trách rất lớn, mấy ngày trước Vương thượng thư cũng bị đành, ta phải nghĩ tới hậu quả.
Quen thì quen, nói tới chuyện cụ thể vẫn chẳng hề khách khí.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nếu quốc công đã gọi tại hạ một tiếng lão đệ, vậy xin gọi một tiếng lão ca. "Báo cáo điều tra Lâm Nhuận" cho đăng công khai đó thực ra là bản trích dẫn tránh nặng tìm nhẹ, tài liệu chân thực 8 vạn chữ đang nằm tại nội các, rốt cuộc có công khai hay không, Từ các lão chưa quyết.
Đồng tử Từ Duyên Đức co rút lại, gượng cười:
- Cái đó có gì không thể không công khai?
- Đệ cho rằng không công khai thì tốt hơn.
Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
- Trên báo cáo nói binh khí, giáp cụ, chiến xa, chiến mã, doanh trướng... Không có thứ nào hợp cách, bì lấy đồ xấu trà trộn nghiêm trọng... Ài...triều đình những năm qua tài chính eo hẹp đến đâu cũng chưa bao giờ nghĩ tới tước giảm kinh phí quân nhu, nội các xưa nay đều ưu tiên tới quân phí trước tiên, nhưng số tiền này rốt cuộc tiêu vào chỗ nào? Nội các và Từ các lão không thể không cần câu trả lời.
Không khí tức thì trở nên nặng nề, Từ Văn Bích nhìn hai người vẻ mặt nghiêm túc, không dám nói một lời.
- Cái này, lão đệ nên đi hỏi binh bộ.
Từ Duyên Đức ngập ngừng nói:
- Quyền mua bán quân nhu xưa nay nắm trong tay binh bộ, bọn họ phát gì chúng tôi dùng cái nấy.
- Vì sao không dị nghị với triều đình, chẳng lẽ binh bộ tước đoạt luôn quyền phát ngôn của các vị?
- Một số chuyện nói cũng vô dụng.
Từ Duyên Đức ánh mắt phức tạp:
- Quốc gia như thế, mọi người cứ giả hồ đồ đi.
- Từ các lão muốn hồ đồ, đệ cũng muốn hồ đồ, nhưng khoa đạo ngôn quan không đồng ý, hiện giờ trong triều đã hình thành công thức chung, khẩu hiệu "quốc phòng đệ nhất, bắc biên đệ nhất" ngày càng vang vọng. Nhất là những quan viên trẻ sớm chịu không thấu khuất nhục Thát Lỗ hàng năm xâm phạm, kinh sư năm nào cũng giới nghiêm. Cho nên chỉ cần nội các không đưa ra xử lý hài lòng trong kỳ hạn, tấu chương sẽ ùn ùn đổ xuống, Thẩm đệ này cũng phải từ chức, nội các còn điều tra rõ ràng.
Vừa nghĩ tới đám ngôn quan điên cuồng như chó dại, Từ Duyên Đức mặt tái nhợt, quốc công thế tập không phải là vô địch, nếu không chẳng có mấy lần bị phế, ông ta không muốn lĩnh giáo sự lợi hại ngôn quan:
- Lão đệ, đừng dọa ca ca.
- Lão ca, đệ vào Ngụy quốc công tuy không chặt đầu gà, đốt giấy vàng thề cùng đất trời, nhưng thân như huynh đệ.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Lão ca là huynh trưởng hắn kính ái nhất, đệ có thể hại lão ca sao?
- Không thể.
- Vừa rồi nói với lão ca cái đó kỳ thực cho lão ca biết hướng gió, chúng ta tránh hại theo lợi, động thủ trước mà thôi.
Từ Duyên Đức đã bị Thẩm Mặc làm mụ mị đàu óc, chỉ biết nói thuận theo:
- Lão đệ, ca ca phải làm sao đây?
- Lão ca cứ yên tâm, có đệ đây nội các không làm khó nhà chúng ta đâu, hơn nữa Từ các lão chấp chính coi trọng chữ "ổn", mặc dù cải cách, nhưng ông ấy hi vọng có quá trình mưa thuận gió hò, có kết quả nội các, binh bộ, kinh doanh cùng chấp nhận, nên cần ba bên phối hợp thẳng thắn, thực hiện mục tiêu chung này.
Từ Duyên Đức đầu óc hơi loạn, cầm chén trà trầm ngâm không nói, Từ Văn Bích tiếp lời:
- Thế thúc cho tiểu chất nói vài câu được không?
- Mời thế tử nói.
- Tiểu chất hoàn toàn đồng ý hiện trạng kinh doanh mà thế thục nói, trước kia theo phụ thân làm việc, biết quân doanh như trò hề, nhân mã vô dụng.
Từ Văn Bích dù sao vẫn còn trẻ, nên lời nói sắc bén:
- Trong lòng tiểu chất ủng hộ cải cách, nhưng tệ nạn trăm năm qua, vương sư đã biến chất lắm rồi., trên dưới chỉ còn đám kiếm cơm ăn mà thôi. Kinh thành thịt ít sói nhiều, huân quý đông đúc, các nhà đều phải phô trương thể diện, tiêu phí quá lớn, thu nhập lại ít. Trong phủ được thúc thúc ở Nam Kinh chi viện, không cần xen vào, nhưng cũng không thể chặn tài lộ người khác, cho nên phụ thân mấy năm qua đành mắt nhắm mắt mở.
Thẩm Mặc không nhịn được cười, thầm nghĩ:" Đại tiểu tử này nhìn thì nho nhã, vậy mà to gan vô sỉ, có tiền đồ, rất có tiền đồ.”
Thấy y cười, Từ Văn Bích chột dạ:
- Tuy tiểu chất nói hơi thẳng, nhưng sự thực là thế, huống hồ kinh doanh không phải do huân quý làm hỏng, mà là thái giám giám quân, bọn chúng toàn diện chưởng quản quân quyền vào năm Tuyên Đức, chiếm đoạt quân lương, bỏ bê huấn luyện, hại kinh doanh thối nát.. Tuy tiên đế đã rút hết thái giám về, nhưng thần tiên cũng không cứu được nữa. Hơn nữa hoạn quan ăn sâu tới tận rễ kinh doanh, chẳng qua đổi phương thức từ ngoài sáng chuyển vào tối, huân quý không cản trở nội đành tận lực duy trì, báo đáp ân tình tiên đế.
Thẩm Mặc ngừng cười:
- Phương thức gì?
- Sản xuất quân nhu, toàn bộ do bọn chúng khống chế.
Từ Văn binh nuốt nước bọt nói.
- Ha ha ha, thế tử không tệ, giúp quốc công gia rũ bỏ thật sạch sẽ.
- Vốn là như thế mà.
Từ Văn Bích thở phào.
- Nếu quân nhu đều do thái giám làm thì tốt rồi, ta còn tường do các vị làm.
Thẩm Mặc cũng như trút được gánh nặng.
- Vì sao lại... tốt?
Từ Văn Bích cảm thấy không ổn.
- Nội các đã thu đủ chứng cứ, sẵn sàng dẹp bỏ công xưởng đen làm hàng xấu hại triều đình.
Thẩm Mặc cao giọng nói:
- Chỉ có điều không biết liên qua tới huân quý hay không, giờ thái tử chứng minh lo lắng của nội các là dư thừa, tất nhiên là tốt.
- Chẳng lẽ? Sắp có hành động?
Từ Văn Bích gian nan nói:
- Mọi chuyện đủ cả, chỉ thiếu gió đông. Thế tử đợi tin tức tốt lành đi.
Thẩm Mặc nghĩ:" Nhóc con muốn chơi với ta hả? Còn non lắm."
- Đừng nghe nói nói bậy, nó không hiểu gì cả.
Từ Văn Bích sắp phát khóc rồi, Từ Duyên Đức đành ra mặt:
- Đại nhân, kỳ thực nội tình ngài đều biết rồi, chúng ta không chơi đùa nữa, ngài nói định làm thế nào đi.
Ý ngầm là, ta có thể đồng ý thì đồng ý, không thể thì... Cá chết lưới rách.
- Như thủ phụ đã nói, phải để mọi người đều chấp nhận được.
Đối phương đã nhượng bộ Thẩm Mặc hòa hoãn hơn:
- Nội các yêu cầu kinh doanh phải chấn chỉnh lại, có sức chiến đấu. Quốc công cung biết đấy, sau khi họa đông nam đã trừ, trọng tâm biên phòng dịch chuyển lên phía bắc, tới lúc giải quyết người Mông Cổ rồi. Để đạt được mục tiêu này biên quân là không đủ, cần khôi phục kinh quân, hai nắm đấm cùng tung ra mới có thể đánh được người Mông Cổ.