Thạch Tinh bị gỡ mũ xuống, đang đứng trên thanh thạch bản giữa lối đi.
(thanh thạch bản: tên một loại đá)
Bốn chiếc đình trượng xung quanh bốn phía, chia ra hai bên người hắn, người cầm đội mũ nhọn, giày trắng, mặc áo đen bó chặt, chính là phiên tử của Đông Xưởng. Hai bên cách đó không xa còn có hai hàng Cẩm Y Vệ cầm đao cảnh giới.
(đình trượng: gậy dùng để đánh quan lại trên cung điện)
(phiên tử: sai dịch truy bắt tội nhân)
Người giám sát chính là Đông Xưởng thái giám Vương Bản, hắn có lông mày hình chữ bát rất buồn cười, hắn thấy có nhiều người như vậy thì trong lòng hưng phấn, vẻ mặt càng thêm âm trầm nhìn Thạch Tinh nói:
- Phụng chỉ hỏi ngươi, là ai sai ngươi dâng đạo sớ này lên?
- Ta là Binh khoa Cấp sự trung, nói lời ngay chính là chức trách của ta.
Thạch Tinh không thèm nhìn hắn, mà ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn sâu vào cung điện âm trầm.
- Hừ!
Vương Bản hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vi phạm quy củ tổ tông, cũng là bổn phận sao?
- Ngươi cũng xứng nói chuyện quy củ của tổ tông với ta sao?
Thạch Tinh nhẹ nắm lấy ống tay áo, lạnh lùng nói:
- Các ngươi cho rằng ẩn núp dưới thiết bài của Thái tổ hoàng đế, mà quên đi tổ huấn "Hoạn quan không được tham gia vào chính sự" sao?
- Ngươi...
Hai mắt Vương Bản tỏa sát khí, nói:
- Muốn tìm chết sao?
- Ha ha ha...
Thạch Tinh đã biết bản thân chết chắc... Tám mươi đình trượng nếu như đánh hết, chắc chắn không còn đường sống. Lòng nghĩ đằng nào cũng chết, bèn lớn tiếng nói:
- Đại trượng phu trên đời, xả thân vì nghĩa, chết có làm sao?
Nói rồi cười nhạo:
- Đúng rồi, quên mất ngươi không phải là đại trượng phu, nói với ngươi những lời này có ích gì?
- Ngươi cứ cười đi.
Vương Bản không tức mà lại cười nói:
- Ta muốn xem xem lát nữa ngươi còn cười được hay không.
Nói rồi vung phất trần chỉ bạc (phất trần có sợi trắng như cước) nói:
- Hành hình.
Bốn tên phiên tử Đông Xưởng lập tức động thủ, hai chiếc đình trượng xỏ qua nách, còn hai chiếc khác đánh mạnh vào khuỷu chân khiến cho Thạch Tinh phải quỳ xuống, hai chiếc phía trước lại tiếp tục đè, làm cho toàn bộ cơ thể hắn bị ép nằm lên phiến đá ngoài ngọ môn, khiến hắn đau đến xây xẩm cả mặt mày. Lúc này bốn tên phiên tử mỗi tên dùng chân lần lượt giẫm lên hai mu bàn tay, bàn chân của hắn, bắt hắn nằm thành hình chữ đại.
Vương Bản nhìn hắn, nhưng vẫn chưa ra hiệu đánh mà từ từ ngồi xuống, dùng ngón tay gạt những sợi tóc tán loạn trên trán hắn, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe:
- Hôm nay là tết trung thu, người nhà của ngươi đang đợi ngươi về đoàn tụ. Sửa lại đi, nhận sai với hoàng thượng, vạn tuế gia nhân từ có thể đặc xá cho ngươi.
Kỳ thật cũng không phải Vương Bản muốn kéo dài vậy, mà là Long Khánh hoàng đế luôn do dự, chỉ là một tên tiểu thần mà thôi, đánh thì đánh, không đánh thì thôi, cứ lề mề khiến người khác buồn bực.
- Lời này... là hoàng thượng bảo ngươi nói?
Thạch Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quái dị nhìn Vương Bản.
- Phải, không thì ngươi nghĩ ta sẽ phí lời với ngươi chắc?
Vương Bản khinh miệt liếc nhìn hắn.
- Ta đây cũng có lời để ngươi chuyển tới hoàng đế.
Thạch Tinh dùng hết sức còn lại ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:
- Ngươi đi hỏi hoàng thượng, rằng người đã quên lời hứa của mình lúc đăng cơ rồi ư? Vì sao mới đăng cơ có nửa năm đã sa vào ăn chơi, bỏ bê triều chính, tấu chương không đọc... Nội thần thì tác quái nhúng tay vào Bộ vụ không coi ai ra gì, cứ thế thiên hạ ai cứu nổi đây...
- Câm miệng!
Vương Bản bị hắn nói cho đờ ra, lập tức dùng tay bịt miệng hắn, không ngờ lại bị Thạch Tinh cắn cho một phát, đau đến nỗi phải gào to lên.
Cẩm Y Vệ vội vàng bước đến đánh một chưởng vào gáy Thạch Tinh, lúc này mới khiến hắn nhả miệng ra. Vương thái giám ôm bàn tay phải đã bị cắn nát đứng dậy, giậm chân oán độc nói:
- Đánh, đánh chết hắn.
"Bịch!"
Đình trượng đánh mạnh vào lưng Thạch Tinh, âm thanh nặng nề đập vào da thịt từ ngọ môn lan truyền đi rất xa.
-o0o-
Trên Ngũ Phượng lâu có hai thái giám quần áo đỏ thẫm đang hả hê khi nhìn cuộc hành hình, thỉnh thoảng còn im lặng lắng nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Thạch Tinh.
Máu của Thạch Tinh theo từng trượng đánh xuống mà thấm ra ngoài y phục, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu thê thảm truyền đi khắp lục khoa, khiến cho mỗi khoa trưởng của lục khoa đang ngồi trong trị phòng Ngôn quan các, phải đứng dậy mà đi ra xem. Tất cả từ nơi làm việc chạy tới trước ngọ môn, chỉ một lát đã vây kín nơi hành hình.
Cẩm Y Vệ vội xếp thành hàng bảo vệ, cảnh giác nhìn những Ngôn quan đang phẫn nộ này.
- Muốn làm gì?
Vương Bản mạnh miệng nói:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
- Ngươi đánh chết Thạch Tinh khiến cho hoàng thượng phải mang trên lưng tội danh giết gián thần, sử sách sẽ ghi nhớ kỹ chuyện này.
Ngôn quan Mục Văn Hi là đồng hương của Thạch Tinh, thấy hắn bị đánh đến nỗi máu thịt mơ hồ thì trong lòng khẩn trương, lại không biết làm sao để vào bên trong, đành chỉ vào Vương Bản lớn tiếng nói.
Nghe xong lời này sắc mặt Vương Bản liền biến đổi, mấy tên phiên tử đang hành hình cũng chậm lại.
Mấy người trên Ngũ Phượng lâu cũng khẩn trương lên, hậu quả này quả thật rất nghiêm trọng.
Thừa dịp lúc bọn chúng còn đang ngây ra, Mục Văn Hi lao tới chắn trước người Thạch Tinh nói:
- Không thể đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người.
Vương Bản sai người định lôi hắn ra, nhưng hắn là người có có công phu nên mặc cho ba, bốn người kéo chân tay, hắn cũng không hề suy chuyển. Lúc này các Ngôn quan còn lại cũng muốn tiến lên hỗ trợ, bị Cẩm Y Vệ vội vàng ngăn cản, hai bên xô đẩy lẫn nhau, chẳng mấy chốc mà trở nên hỗn loạn, tiếng gào thét chửi bới, còn có tiếng chói tai đặc thù của thái giám, vang lên trên bầu trời Tử Cấm thành.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Một tiếng thét uy nghiêm vang lên, làm cho hai bên đang xô đẩy cũng phải dừng lại. Nhìn ra mới thấy nội các thứ phụ Lý Xuân Phương cùng Đại học sĩ Thẩm Mặc đang từ cực môn (cửa chính) đi tới. Người lên tiếng chính là Thẩm các lão Thẩm Mặc:
- Dám ẩu đả tại cấm địa đại nội, muốn tạo phản sao?
(thứ phụ: phụ giúp Đại học sĩ, kiểu phó Đại học sĩ)
Ánh mắt uy nghiêm của y nhìn tới đâu, thì bất kể là quan viên hay thái giám đều phải ngoan ngoãn cúi đầu. Vương Bản còn liếc đôi mắt tam giác, cố sức nhìn lên Ngũ Phượng lâu, nhưng đại thái giám trên lâu khi nhìn thấy hai người xuất hiện thì đã vội vã lui đi, chỉ sợ bị phát hiện, nào còn hơi đâu mà quản chuyện phía dưới nữa.
Thẩm Mặc đi tới trước ngọ môn, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người, thấy một quan viên không đội mũ, thân hình tàn tạ, bộ dạng vô cùng khổ sở thì hừ lạnh nói:
- Còn ra cái thể thống gì?
Sau đó ánh mắt nhìn vào Cẩm Y Vệ đang đứng thành một vòng nói:
- Mau tránh ra.
Cẩm Y Vệ không tự chủ được liền mau chóng lui ra, tạo thành lối đi cho Lý Xuân Phương cùng Thẩm Mặc đi vào. Các quan viên khác muốn đi theo nhưng lập tức bị ngăn lại.
Nhận ra người bị đánh tàn tạ là Thạch Tinh, mặt Thẩm Mặc như sương lạnh nhìn Vương Bản nói:
- Ai cho ngươi đánh người này thành như vậy?
- Cái này...
Vương thái giám nuốt nước bọt:
- Đương nhiên là hoàng thượng cho phép.
- Vậy đưa đây.
Thẩm Mặc đưa tay ra.
- Đưa... cái gì?
Ánh mắt Vương thái giám lóe lên.
- Chỉ dụ.
Thẩm Mặc gằn từng chữ:
- Ta làm sao biết ngươi y mệnh hành sự hay là giả truyền thánh chỉ.
Câu vừa hỏi cũng không phải cho vui, vì hoàng đế ở sâu trong cấm cung không tiếp xúc với ngoại thần, cho nên một số hoạn quan to gan lớn mật dám mượn danh nghĩa của hoàng đế để mưu lợi riêng, việc này cũng chẳng lạ gì, như việc Đằng Tường hãm hại Lôi Lễ vậy.
- Không... có.
Vương thái giám run giọng nói:
- Hoàng thượng truyền chính là khẩu dụ.
- Hừ.
Thẩm Mặc hừ lạnh một tiếng, Vương Bản tức thì phát run, trời tuy cuối thu mà toàn thân lại phát ra mồ hôi hột.
Đại thái giám trên Ngũ Phượng lâu cũng cuống cả lên, Đằng Tường trừng mắt nhìn Mạnh Xung nói nhỏ từng chữ:
- Ngươi nghĩ ra ý nghĩ thiu thối, giờ phải làm sao bây giờ?
- Sẽ không có chuyện gì đâu.
Mạnh Xung khẩn trương xoa xoa mũi nói:
- Dù sao thì hoàng thượng cũng đã biết rồi.
- Đấy chỉ là ngươi tự suy ra từ ý hoàng thượng.
Đằng Tường gầm nhẹ nói:
- Giờ làm sao mà giải quyết?
Trong lòng Mạnh Xung cũng đang loạn cả lên, vừa thò đầu ra nhìn thì đột nhiên mừng rỡ:
- Ơ, họ Thẩm không thấy đâu nữa, có phải hắn đi tiểu rồi không?
- Đồ con lợn, ta không nghe ngươi nói nữa.
Đằng Tường nói xong cũng ngó đầu ra nhìn, lập tức mở miệng mắng:
- Chắc chắn hắn đi tìm hoàng thượng đối chất rồi.
Nói xong vội vàng bật người lên chạy về phía cầu thang.