- Đề nghị của ngươi là chuyện bình thường, Lễ bộ đã đồng ý, nội các cũng thông qua, hoàng đế đóng ấn, dựa theo luật pháp mà làm thành pháp lệnh.
Dừng lại một chút lại nói:
- Nếu như nói ngươi sai lầm, có khác nào nói Triệu bộ đường, Từ lão và cả hoàng thượng cũng sai? Gan của ta không lớn như vậy đâu.
- Vậy...
Cảnh Định Hướng vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng như trút được tâm sự, dù sao người chủ động từ quan cũng chỉ có các danh sĩ không muốn dính sự đời mà thôi, bởi vì chuyện này có thể mất mũ ô sa, cho nên cần phải tỏ thái độ.
- Cái này không sai, cái kia cũng không sai, vậy xem ra là Ứng Thiên phủ sai rồi.
Lúc này Tôn Phi Dương lạnh nhạt nói:
- Cũng được, là Thuận Thiên phủ xử lý không thỏa đáng khiến cho mâu thuẫn thêm gay gắt, làm cho sự tình xảy ra lớn như vậy, cứ tính như thế đi.
Hắn xuất thân bần hàn, tính tình cương trực, từng chịu khổ sung quân vì khuyên Gia Tĩnh hoàng đế, mặc dù quan lộ đột nhiên rộng rãi, thăng lên chức phủ doãn Ứng Thiên, nhưng xử sự thật khác biệt so với người thường.
- Lập Sơn ngươi đừng quá căng thẳng.
Thẩm Mặc khoát tay, nhìn mọi người xung quanh nói:
- Các ngươi đều quá nặng nề việc này rồi, thật ra chuyện này chẳng khác gì chuyện gian lận ở trường thi, dù là người khởi xướng, chủ khảo hay chấp pháp, chỉ cần theo lẽ công bằng mà làm, bản thân không làm gì sai trái thì không cần thiết phải truy cứu trách nhiệm.
- Chuyện này, sao ngươi không nói sớm...
Mọi người lập tức vui vẻ hẳn lên:
- Hại cho chúng ta sợ hãi, tim đập chân run...
- Chuyện này cứ thế áp chế xuống sao?
Sau khi cười xong, Tôn Đĩnh lại thấy hơi lo lắng.
- Có gì không áp chế được?
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Các đại quan ở Bắc Kinh còn đang bận đấu với thái giám, không có hơi sức đâu mà để ý tới bên này, chúng ta cứ thu xếp ổn thỏa là được.
- Nhưng chuyện này không thể áp chế mãi được.
Tôn Phi Dương vẫn còn thắc mắc:
- Đám giám sinh đã dám tuyệt thực trong đại lao, bọn họ mà ra ngoài thì sẽ lại đòi khôi phục "Mãnh" hiệu, có chết cũng không từ.
Nói rồi thở dài:
- Giang Nam, chúng ta tranh cãi với nhau ngươi cũng đừng trách, thực sự là gần đây áp lực rất lớn.
- Sao có thể trách chứ, ta với ngươi còn cần khách sáo như vậy làm gì?
Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Đa số giám sinh đều là người có bối cảnh, chúng ở trong lao đương nhiên người nhà chúng sẽ nháo nhác lên.
- Hiện giờ Giang Nam đã tới, bọn họ sẽ phải biết điều hơn, Lập Sơn cũng nên bớt phiền não.
Hạ Thì cười an ủi Tôn Phi Dương.
- Vậy cũng được.
Tôn Phi Dương cuối cùng cười.
- Nào nào, tới đây uống rượu.
Mọi người buông tâm sự bắt đầu rót rượu cho nhau, chỉ nói tới phong hoa tuyết nguyệt, nhớ lại chuyện xưa, không khí lại trở nên ồn ào vui vẻ.
Nhưng mấy người Hạ Thì, Hoàng Cáo ngoài cuộc tỉnh táo hơn, trong lòng không nhịn được cảm thán, Thẩm Mặc vừa đến là mọi người lập tức thống nhất, tranh cãi mấy ngày trước đã tan thành mây khói, thật đúng với câu "Điểu vô đầu bất phi".
(Điểu vô đầu bất phi: chim không đầu không bay được, không có người chủ trì thì rối thành mớ bòng bong)
-oOo-
Tan tiệc xong Thẩm Mặc thấy có chút mệt mỏi, bèn nói với mọi người nếu có việc thì cứ về nha môn trước đi. Ai ngờ ngoài Tôn Phi Dương ra thì sáu người còn lại đều lắc đầu nói:
- Chúng ta ở Nam Kinh cái không thiếu nhất chính là thời gian.
- Trong lao có nhiều giám sinh như vậy, ta thấy không yên tâm.
Tôn Phi Dương nói xong liền ôm quyền với Thẩm Mặc rồi rời đi.
- Các ngươi cứ tự nhiên.
Thẩm Mặc vươn vai nói:
- Ta phải đi nghỉ một chút.
Y đi rồi mọi người vẫn tiếp tục ở thủy tạ uống trà chơi cờ cho hết thời gian, còn Thẩm Mặc y thì đi về hậu viện, rửa ráy một chút rồi lăn ra ngủ.
(thủy tạ: nhà trên hồ, chỗ nghỉ ngơi trên hồ)
Đến lúc tỉnh lại thì ngoài trời đã tối, Thẩm Mặc gọi Hồ Dũng bưng một chậu nước đến... Trong công quán mặc dù có thị nữ như hoa như ngọc, cũng như có đầu bếp thuộc loại tốt ở Kim Lăng, nhưng vì an toàn mà mọi sinh hoạt của Thẩm Mặc vẫn do thành viên trong đoàn lo lấy.
Sau khi rửa mặt, tinh thần cũng sảng khoái hơn, Thẩm Mặc gọi:
- Bọn họ đâu rồi?
- Mấy vị đại nhân đã về nhà dùng bữa, nói ngày mai sẽ tới.
Hồ Dũng nói:
- Cảnh đại nhân cùng Tôn đại nhân vẫn ở dưới lầu, chờ ngài dùng bữa tối.
- Ừ.
Thẩm Mặc thay áo rồi thong thả đi xuống.
Dưới lầu đã dọn ra một bàn thức ăn, đèn cũng đã được thắp, Cảnh Định Hướng cùng Tôn Đĩnh đang nhỏ to nói chuyện, so với lúc ban ngày bàn chuyện chính sự thì bây giờ chắc hai người đang tâm sự.
Thấy y xuống hai người liền đứng dậy, Thẩm Mặc cười bảo họ ngồi xuống, nhìn bàn thức ăn nói:
- Quả là cũng chỉ có huynh đệ mới hiểu ta.
Bữa tối vô cùng đơn giản, lãnh bính là áp tứ kiện, đồ ăn là lô hao thanh sao, tào phớ và mấy món khác, canh là áp huyết phấn ti và cúc hoa não kê đản, thức ăn chính là hai loại bánh. Một bàn thức ăn vô cùng đơn giản, nhưng lại hợp với khẩu vị của Thẩm Mặc.
(lãnh bính: dạng nghệ thuật bày trí đồ ăn thành các hình bắt mắt, ví dụ hình các danh lam thắng cảnh, cung điện...)
(áp tứ kiện: phao câu, tim, gan, chân vịt)
(lô hao thanh sao: ngải vặt hết lá chỉ lấy cọng xào ớt)
(áp huyết phấn ti: canh nấu từ tiết, lòng, mề, gan vịt)
(cúc hoa não kê đản: cải cúc nấu trứng gà)
Tôn Đĩnh cười nói:
- Đừng nghĩ đây là những món đơn giản, gia đình bình thường lúc này làm sao có được cúc hoa não (cải cúc) và lô hao (lá ngải)? Đều nhờ bí pháp của những gia đình giàu có, mới có thể bảo tồn từ mùa hè đến giờ mà vẫn ngon như lúc đầu.
Hai thứ này đều là đặc sản của Nam Kinh, lô hao sinh trưởng từ mùa xuân, còn cúc hoa não vào mùa hè mới thấy.
- Tôn công quả là có lòng.
Thẩm Mặc trêu đùa một câu liền ngồi xuống ăn, múc một chén canh nói:
- Cái khác để sau, nhân lúc cúc hoa não kê đản còn nóng, ta phải uống hai bát mới được.
Ba người cười lớn một trận, sau đó cùng dùng cơm, thấy Thẩm Mặc ngậm đũa Tôn Đĩnh nhỏ nhẹ nói:
- Lúc tiệc rượu buổi trưa ngươi cứ chiếu cố cho mọi người, nhưng nếu cứ như vậy áp lực sẽ đè hết lên ngươi đó.
- Không sao cả.
Thẩm Mặc uống một ngụm trà nói:
- Thật ra mâu thuẫn không phải ở chỗ các bên xử lý ra sao, mà là ở chỗ có khôi phục "Mãnh" hiệu hay không.
Theo lý giải của Thẩm Mặc, "Mãnh" hiệu là để con em đệ tử ở Bắc Kinh cao khảo, mặc dù toàn thiên hạ đã lên án công khai, nhưng dù "Mãnh" hiệu sau đó còn được dùng cho thi đại học, dẫn đến giảm sút giá trị cũng không ai có thể xóa bỏ. Nhưng bây giờ Đại Minh lại loại bỏ "Mãnh" hiệu, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới các giám sinh, cho nên chuyện vừa rồi xảy ra cũng không có gì lạ.
- Vấn đề này nếu không giải quyết triệt để, dù lần này có áp chế được thì lần sau cũng vẫn sẽ có người tiếp tục làm vậy, sợ rằng quan trường Nam Kinh vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu lên được.
Trong đầu y hiện ra cảnh các quan viên đón tiếp mình ở bến tàu, chắc chắn là đám người muốn khuyên mình khôi phục lại "Mãnh" hiệu rồi.
(cao khảo: kiểu thi vào cao đẳng)
Nghe Thẩm Mặc nói xong, sắc mặt Cảnh Định Hướng hơi tái đi, nhỏ giọng nói:
- Thiên hạ không công bằng, đối với nơi xuất thân của các sĩ tử không công bằng. Đệ tử quyền quý trong Quốc Tử Giám lợi dụng "Mãnh" hiệu đặc quyền mà vượt qua vòng thi hương khó khăn, có thể dễ dàng bước vào con đường làm quan, sau đó dưới sự trợ giúp của các trưởng bối trong gia tộc, liền có thể kiếm được chức vị quan trọng; số lượng thí sinh được trúng tuyển của thi hương ở Ứng Thiên phủ không nhiều lắm, mà lại phải chia ra một phần cho "Mãnh" hiệu, kết quả các thí sinh bình thường phải cạnh tranh vô cùng tàn khốc, có thể ví như thiên quân vạn mã tranh nhau qua cầu độc mộc, cuối cùng cũng chỉ có ít người có thể thành công.
Nói rồi có chút xúc động:
- Lần này kết quả trên quế bảng đã cho thấy rõ ràng sự bất công này, nếu không có "Mãnh" hiệu thì đệ tử quyền quý gần như không đỗ lấy một người nào, nếu triều đình đã muốn các cuộc thi phải công bằng, thì sao với loại rất không công bằng này lại làm ngơ chứ?
- Thiên Thai chớ vội.
Thẩm Mặc đặt chén trà xuống, từ tốn nói:
- Không phải năm nay đã loại bỏ "Mãnh" hiệu rồi sao?
-...
Thẩm Mặc trầm ngâm hồi lâu, đến khi Cảnh Định Hướng thất vọng tột cùng mới chậm rãi nói:
- Lúc trước ngươi thương lượng với ta, nhưng ta đâu có cách nào trả lời ổn thỏa cho ngươi?
Sự việc trọng đại thế này, đương nhiên Cảnh Định Hướng muốn hỏi qua ý kiến của Thẩm Mặc rồi mới quyết.
- Ta nhớ kỹ những gì ngươi nói.
Cảnh Định Hướng chậm rãi:
- Một chế độ thi cử công bằng mới có thể khiến cho nhân tài xuất hiện, mà cách này cũng gần như là cách duy nhất để hạn chế đặc quyền của các tầng lớp quyền quý.
Dừng lại một chút rồi nói:
- Mặc dù trong thư ngươi không nói cụ thể điều gì, nhưng ý tứ rõ ràng là ủng ta.
- Đúng thế, là ta ủng hộ ngươi.
Thẩm Mặc gật đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước:
- Đạo trời lầy chỗ thừa bù chỗ thiếu, "Mãnh" hiệu sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa...
Cảnh Định Hướng không khỏi vui mừng, nhưng sau đó lại lo lắng nói:
- Vậy ngươi làm thế nào thuyết phục các đại gia tộc?
- Ta đinh...
Thẩm Mặc cười ha ha:
-... nói sự thực, giảng đạo lý, tin chắc rằng bọn họ sẽ hiểu, điều này xét cho cùng cũng là vì muốn tốt cho họ...
Thấy y không muốn nói, Cảnh Định Hướng cũng biết ý không hỏi nữa...