Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1379: Hy Vọng (4)

Chương 1379: Hy Vọng (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thắng Kì Lâu ven hồ Mạc sầu, là một tòa lầu nhỏ hai tầng năm gian thanh chuyên tiểu ngói, tạo hình trang trọng. Đăng Tư Lâu cũng vậy, nhìn từ phía xa chung sơn long bàn, thạch thành hùng cứ, đứng ở đình nghỉ chân giữa hồ, toàn cảnh quanh hồ, ba quang vân ảnh, thu hết vào đáy mắt.

Nói đến tòa lầu này, còn có một điển cố, tương truyền nơi này từng là nơi thái tổ cùng Từ Đạt đánh cờ. Có một lần, Chu Nguyên Chương cùng Từ Đạt đấu cờ, mắt thấy chiến thắng trong tầm tay, liền thốt lên hỏi Từ Đạt:

- Ái khanh, thế cục này thế nào?

Từ Đạt mỉm cười gật đầu đáp:

- Mời vạn tuế đến bên này, nhìn kỹ toàn cục.

Vì thế Chu Nguyên Chương đi qua vừa thấy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, hóa ra Từ Đạt dùng đốm đen ở trên bàn cờ bày thành thành hai chữ "Vạn tuế". Chu Nguyên Chương lúc này mới hiểu được, chính mình không phải đối thủ của Từ Đạt. Vì thế liền tặng Mạc Sầu hồ cho Từ Đạt. Tòa lầu này liền được gọi là "Thắng Kì Lâu ".

Đối với mã thí khó khăn nhất trong lịch sử lần này, Thẩm Mặc lại cho rằng là tầm thường. Mã thí ưu tú, hẳn là không tiếng không hình, chỉ có để cho đối phương cảm giác được thoải mái, lại không phát hiện thấy tồn tại của mã thí. Nhưng mà mã thí lần này, thật sự là có hiềm nghi khoe khoang chỉ số thông minh... Phải biết rằng xuống cờ vây khó khăn cỡ nào, huống chi đối thủ vẫn là Chu Nguyên Chương quyết tâm giành thắng lợi lớn, y có thể trong lúc đối phương bất tri bất giác, bày ra một chữ "Vạn tuế", tâm cơ rất nhiều biến thái, tính kế rất cao siêu mới có thể làm được.

Trên đường đến, Thẩm Mặc thậm chí phỏng đoán đầy thú vị trong lòng, không phải là sau khi Thái tổ hoàng đế trở về, càng cân nhắc càng không phải, mới tặng cho y ngỗng quay?

Nhưng khi y nhìn thấy khuôn mặt mạp của Từ Bằng Cử kia, lập tức thu hồi lại sự bất kính với tổ tông, cười hề hề xuống kiệu, ôm quyền nói:

- Công gia, tại hạ đăng môn hỏi thăm, đền tội cho ngài.

Ngày ấy ở trên bến tàu lỗ mãng với Từ Bằng Cử, hai người lại chưa gặp mặt.

- Ai dám trách ngươi.

Trên mặt bánh bao của Từ Bằng Cử tràn đầy nếp nhăn nói:

- Ngươi bây giờ là Tể tướng tôn kính, ta còn phải tôn kính chứ?

- Được rồi, đừng giả bộ nữa. Ai dám giả bộ ở trước mặt người thừa kế thay Ngụy quốc công?

- Ta nói thật.

Mặt Từ Bằng Cử lộ ra vẻ chua sót nói:

- Thật sự phải dựa vào huynh đệ kéo một phen.

- Lên lầu nói sau.

Vì thế hai người đi lên lầu hai, sau khi đợi kẻ hầu dâng trà, liền cho lui tả hữu, hiển nhiên muốn một phen mật đàm.

- Còn tưởng rằng ngươi đi rồi, cũng không tới gặp ta nữa.

Từ Bằng Cử châm trà cho Thẩm Mặc nói.

- Vốn là không muốn tới gặp ngài.

Thẩm Mặc không có vẻ gió xuân ấm áp bên ngoài nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cuối cùng mới thốt ra vẻ tươi cười nói:

- Nhưng ngài đang khó xử, ta muốn trốn tránh không thấy, ngược lại để cho người ta chê cười.

- Chẳng lẽ không là vì giao tình của hai ta?

- Nếu không phải là vì giao tình, ta quản chuyện thối tha này của ngài làm gì?

Thẩm Mặc hừ nhẹ một tiếng nói.

- Ha hả, đúng, ngươi trọng tình, điều này ta biết.

Là chuyện bức quốc công thành như vậy? Lại cũng là tự hắn chuốc lấy. Vốn dĩ sủng thiếp diệt thê, cưng chiều yêu thiếp Trịnh thị, nhưng lại đoạt đi phong hào của vợ đầu, phong Trịnh thị làm phu nhân. Đương nhiên hắn làm như vậy nguyên nhân chủ yếu, là muốn lập con của Trịnh thị là Bang Ninh làm thế tử, nhưng mà ở trước Bang Ninh, còn có đứa con cả Bang Thụy không lập. Loại cử chỉ đại bội luân thường này, đương nhiên gây ra vô số bất mãn, trong đó còn có đại thần danh tiếng nam tả đô ngự sử Lâm Liêm, tự mình viết tấu chương buộc tội hắn... Tấu chương kia vừa đệ ra, Từ Bằng Cử liền biết mình gặp phải chuyện xấu, tuy rằng về phía Bắc Kinh còn chưa có đáp lại, nhưng hắn ngày đêm sợ hãi. Người trong nhà biết chuyện nhà mình, trong cái thời đại văn thần làm đường, huân quý như cẩu này, chiêu bài cha truyền con nối thay quốc công, không thể chắc chắn như trong tưởng tượng, nhưng thật ra tùy thời mới có thể chiêu bài, chôn vùi cơ nghiệp tổ tông... Đây cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.

Hiện tại hắn coi Thẩm Mặc trở thành rơm rạ cứu mạng, khẩn cầu vị nhân huynh này, nể nhiều năm giao tình, mà cứu mình một lần.

- Ai...

Thẩm Mặc dù đã đến rồi, nhưng trong lòng đã hiểu rõ việc này, thở dài nói:

- Hai đứa đều là con của ngài, trăm năm sau ai lên làm quốc công, cũng không thể không nhận ngài là cha, làm sao phải phế trưởng lập thứ chứ?"

- Ta...Ta đời này nữ nhân vô số, nhưng chỉ có yêu một mình Trịnh thị mà thôi, huống chi Bang Ninh là một đứa trẻ hiếm có, từ nhỏ đã thông minh nhu thuận..

- Thôi đi, thanh quan khó đoạn việc nhà, ta không nghe chuyện ân ân oán oán của nhà ngài.

Thẩm Mặc khoát tay chặn lại nói:

- Sự tình đã đến thế này, đã không phải là chuyện nhà của ngài nữa, mà là chuyện chính sự triều đình, vậy phải dựa theo quy củ mà làm.

- Lập trưởng lập đích?

Thật ra mấy ngày nay, Từ Bằng Cử cũng buồn rầu, nhưng không chịu nổi Trịnh thị đau khổ cầu xin, cho nên nhất thời cũng không dễ thay đổi.

- Hiện tại là ngài muốn, phải lập trưởng, mà không muốn, cũng phải lập trưởng.

Thẩm Mặc hừ một tiếng nói:

- Bằng không cửa ải lễ bộ này, ngài chắc chắn sẽ không qua được.

- Vốn muốn dấu giếm để qua…Nhưng lại thay mận đổi đào.

- Ngài cho là người khác ngốc nghếch à? Người ta đều là đầu óc mọc miệng đấy.

- Đúng.

Từ Bằng Cử biết ý tứ của Thẩm Mặc, đúng vậy, nhà mẹ đẻ Vương phi của hắn cũng là hầu tước, làm sao có thể nhìn khuê nữ của mình và cháu trai bị hắn khi dễ? Đương nhiên sẽ vạch trần trò xiếc của hắn. Nghĩ đến đây, hắn cũng buông một tia hi vọng cuối cùng, phun ra một hơi tức giận nói:

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, ta sẽ nghe theo lời ngươi.

- Việc đã đến nước này, muốn lừa dối qua quan cũng không được, ngài chỉ có nước dâng biểu thỉnh tội.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Nói chính mình là bị ma ám, mong cầu triều đình khoan thứ, sau đó tước danh hiệu của Trịnh thị đi, bố trí nàng đi nơi khác ở hai ngày. Lại đưa vợ đầu trở về, hồi phục thân phận chủ nhà của nàng, cuối cùng mời lập trưởng làm thế tử... Ta sẽ giúp ngài chu toàn một phần, hoặc có thể xử lý nhẹ.

- Vậy, ta còn mặt mũi nào gặp Trịnh thị.

Từ Bằng Cử vẻ mặt chua xót nói. Xem ra với nữ nhân kia quả thật là có cảm tình.

- Ngài cũng có thể kiên trì, từ quan cùng nàng mà đi, nói không chừng còn lưu một giai thoại thiên cổ.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Nhưng danh hiệu Ngụy quốc công này, vẫn là Bang Thụy.

- Ai...

Từ Bằng Cử bị Thẩm Mặc nói đến nỗi mặt xám mày tro, thật lâu sau ngẩng đầu nói:

- Ta biết, trở về liền nói rõ với các nàng.

- Ngài phải để cho Bang Ninh tự lập.

Thẩm Mặc nhìn bộ dáng ủ rũ của y, than nhẹ một tiếng nói:

- Ta đồng ý đưa cho ông Lữ Tống tang viên, thật ra chính là nơi tốt để rèn luyện.

Dừng một chút nói:

- Qua vài năm, ta chuẩn bị để cho khuyển tử cũng đi đến đó...

Từ Bằng Cử vốn định nói, ta nào nỡ, nhưng nghe Thẩm Mặc nói xong, liền không hé răng.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch