Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1380: Hy Vọng (5)

Chương 1380: Hy Vọng (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc tìm mục đích của Từ Bằng Cử, cùng là để cho hắn an tâm, về phương diện khác, vẫn là vì Lữ Tống.

Chuyện của Lữ Tống, rốt cuộc làm cho Thẩm Mặc nóng ruột nóng gan, nếu không thể mau khai quật giá trị của nơi đó ra, cắm rễ ích lợi của nhiều người ở nơi đó, đó là một thuộc địa hải ngoại, lúc nào đều bởi vì cắm rễ không sâu, nối nghiệp vô lực, mà bị người khác đoạt trở về.

Nhưng nếu muốn để cho người của triều Đại Minh,hướng ánh mắt về phía Nam Hải xa xôi, chú ý quần đảo Lữ Tống mà bọn họ xem ra thuộc loại nơi hoang man, cũng không đủ lực hấp dẫn, tuyệt đối không được. Lực cạnh tranh của quần đảo Lữ Tống kia ở đâu? Đầu tiên đương nhiên là cảng, nó là trạm trung chuyển tối trọng yếu trên đường thủy "Đại Minh -- Tây Ban Nha", đại cảng duy nhất, điều này có nghĩa cơ hồ có thể so sánh với đường thủy phía tây của Mã lục giáp.

Nhưng mà nói đơn thuần là một cảng, thì lực hấp dẫn vẫn không đủ, bởi vì loại công việc khống chế đường thủy này, dù sao cũng phải có thuyền có pháo mới dám hy vọng xa vời, cho nên ngoài ba nhà Vương, Từ, Nam, nhà giàu bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu là có thể phát hiện mỏ vàng hoặc là mỏ bạc, vấn đề cũng sẽ biến thành đơn giản, trước mắt quần đảo Lữ Tống phát hiện mấy mỏ vàng bạc đồng, nhưng mà đều bị công ty người Hoa ở đây chiếm trước một bước, mà sản lượng cũng không như dự tính... Lữ Tống người Hoa là đối tượng mà Thẩm Mặc nghiêm lệnh phải bảo vệ, sao có để cho người khác phân canh của bọn họ?

Y chỉ có thể giống trong một thời gian và không gian khác, người Tây Ban Nha làm như vậy, để mắt vào nghề gieo trồng... Quần đảo Lữ Tống là miền nhiệt đới, chiếu sáng đủ mưa, vô cùng thích hợp gieo trồng các loại thu hoạch. Căn cứ Trịnh Nhã Tằng trải qua nửa năm, đi khắp quần đảo Lữ Tống, đưa ra báo cáo, có thể đem toàn bộ quần đảo Lữ Tống, phân chia làm chín khu vực kinh tế. Trong đó, phần giữa đảo Lữ Tống có bình nguyên trung tâm lớn nhất, chiếm một phần tư toàn cảnh có thể canh tác, thích hợp gieo trồng các loại như lúa, cây dâu, cây mía; khu đông nam của đảo Lữ Tống, có thể gieo trồng cây dừa, cây dâu ; phía bắc của Đảo Lữ Tống là khu lúa, thuốc lá, mỏ vàng; Phía tây quần đảo Thước Sa yên là khu lúa, cây dừa; Ở giữa Quần đảo Thước Sa Yên là khu cây ngô, sản xuất đường; phía Đông quần đảo Thước Sa Yên là khu cây dừa, cây ngô... Ở đây trong báo cáo, Trịnh Nhã Tằng cường điệu loại cây trồng mới đến từ Nam Mĩ, do ngườiTây Ban Nha tiến cử này, cho rằng rất có tương lai.

Còn có phía Đông đảo Miên Lan Lão, là khu cây gai, cây dừa, quặng sắt; phía tây đảo Miên Lan Lão là khu cây ngô, cây dừa; đảo Ba Lạp Vọng và quần đảo Tô Lộc còn lại là khu gieo trồng lúa.

Thông qua phân chia này, thật không khó nhận ra mục đích của Thẩm Mặc, là y muốn cày cấy mảnh đất lớn Lữ Tống, dùng để gieo trồng cây công nghiệp mà Đại Minh cần, khiến cho trở thành nguyên liệu sản xuất và nơi sản sinh tư liệu sinh hoạt theo nhu cầu trong nước... Đại Minh tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng mà phương bắc mấy năm nay liên tục đại hạn, sản lượng lương thực giảm nghiêm trọng, phía nam tuy rằng vẫn mưa thuận gió hoà, nhưng bởi vì kinh tế hàng hoá phát triển, cày cấy bị cây công nghiệp dần dần xâm chiếm... là xâm chiếm thực sự, bởi vì đều bị đổi thành vườn dâu của tằm cưng, như vậy dẫn đến lượng lớn diện tích cày ruộng giảm xuống, trước mắt còn không thấy nguy hại, nhưng về lâu dài, tất nhiên sẽ mang đến nguy cơ lương thực nghiêm trọng.

Thẩm Mặc không muốn ở trong nước tiến hành cưỡng chế điều chỉnh, bởi vì cùng lúc, trong thời đại này, khả năng thực hiện của chính phủ địa phương căn bản không lạc quan, triều đình bố trí mười phần, phía dưới chỉ có thể làm đến một phần là tốt rồi, trông cậy vào bọn họ hoàn thành việc làm yêu cầu cao độ này, căn bản không thực tế. Về phương diện khác, y cũng không muốn đắc tội các chủ đại trang viên này, cũng gây nên hỗn loạn không cần thiết, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hành động ứng phó của y, đó là lợi dụng thổ địa của Lữ Tống, ở nơi nào muốn làm một vườn gieo trồng lớn có kế hoạch, để giảm bớt áp lực cung cấp của trong nước... Tất cả điều này, đều là thông qua công ty Nam Dương đến khống chế và tiến hành, cụ thể nói đến, đó là từ công ty Nam Dương tiến hành điều tra và khai thác trước, sau đó đem thổ địa thích hợp với trồng trọt, lấy phương thức "Bảo hộ khai khẩn", nhận thầu cho tộc lớn, đại thương hộ trong nước, dưới sự chỉ đạo của công ty Nam Dương, tiến hành khai khẩn có kế hoạch, công ty cung cấp bảo hộ, hỗ trợ, còn vận chuyển tới cảng chỉ định, thu vào chia ba bảy, hoặc là trả tiền theo ước định.

Công ty Nam Dương sở dĩ không tự mình kinh doanh vườn gieo trồng... Nói như vậy, có thể sẽ nhận được lợi nhuận rất cao, nhưng Thẩm Mặc suy nghĩ đến, thứ nhất, vườn gieo trồng là một ngành sản xuất cần lượng lớn sức lao động, Công ty Nam Dương rất khó chiêu mộ được đủ người, mỗi nơi một công ty, cũng không thể gạt bán người trong nước trắng trợn được, vẫn là giao công việc rất có tính chiến đấu cho những người quyền quý làm đi; thứ hai, y hy vọng công ty Nam Dương vĩnh viễn duy trì dã tâm khai thác, cho nên lúc đầu thành lập, liền áp dụng hình thức "Bảo hộ khai khẩn", khiến cho vì gia tăng lợi nhuận, không thể không ngừng khai thác thổ địa mới.

- Thổ địa làm cho người ta bảo thủ và thiển cận.

Đây là Thẩm Mặc nhiều lần cường điệu với Trịnh Nhã Tằng.

Giao vườn gieo trồng cho huân quý và nhà giàu trong nước làm, ích lợi cũng rõ ràng, đầu tiên, lực lượng chính trị lớn mạnh của bọn họ, bao che cho Lữ Tống và Công ty Nam Dương cung cấp đầy đủ; sau đó, chiêu mộ người, tổ chức gieo trồng, các công việc rườm rà liên hệ tiêu thụ này kia thì giao cho bọn họ, Công ty Nam Dương có thể từ trong giải thoát ra, tập trung tinh lực ở việc cần làm; cuối cùng, cũng lợi cho việc bồi dưỡng tính hướng ngoại của giai tầng tinh anh trong nước, khiến cho dần dần tiêu trừ bài xích và không biết với nước ngoài.

Phải làm đến cuối cùng thật không dễ dàng, hơn nữa nó cũng là chướng ngại lớn nhất của việc thực hiện kế hoạch, quảng cáo khai khẩn Lữ Tống đã liên tục ở trên các báo lớn của đông nam đưa lên,người đến các văn phòng của Công ty Nam Dương rất nhiều, nhưng thực sự có ý đồ kí kết, thì lại không có mấy, đại đa số mọi người ở trong trạng thái quan vọng, dù sao vườn gieo trồng mấy nghìn dặm, sao cảm thấy hư hoảng.

Cho nên Thẩm Mặc cần phải có người đến trước làm mẫu, y lựa chọn mười mấy hộ lớn ở đông nam, lệnh cho mỗi nhà thuận mua mười vạn khoảnh ( chừng 6,6667 hecta ) vườn gieo trồng, mà ở chỗ Từ Bằng Cử đường đường là quốc công, Thẩm Mặc ưu đãi cho hắn... cho mười lăm vạn khoảnh. Về phần bọn họ làm như thế nào, Công ty Nam Dương sẽ có chỉ đạo cụ thể nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải đưa đại biểu bọn họ, đến Lữ Tống rồi nói sau.

"Vạn sự khởi đầu nan, " Thẩm Mặc vẻ mặt đau khổ nói với Từ Bằng Cử:

- Ngài khó ta cũng khó, tất cả mọi người chúng ta cố mà làm, kiên trì mở đầu vài năm, chính là vì hậu thế đời sau gây dựng cơ nghiệp vô cùng quý giá.

- Kiếm tiền thực sự sao?

Từ Bằng Cử tuy rằng nhìn qua có chút ngây ngô, nhưng trong lòng hắn không một chút hồ đồ, biết vấn đề quan trọng, không thể bởi vì Thẩm Mặc mạnh mua mạnh bán, liền qua loa cho xong. Một khi quyết định phải làm, phải toàn lực làm tốt, bằng không không đồng ý còn hơn.

- Vườn dâu có thể sinh ra tơ, lá cây thuốc lá có thể sản xuất thuốc lá sợi, cây mía có thể sản xuất đường...

Thẩm Mặc bấm đầu ngón tay nói với hắn:

- Cái nào cũng đều là có giá như vàng.

- Được rồi, cho dù nơi đó thổ địa phì nhiêu, khí hậu thích hợp, trong đất có thể mọc ra vàng.

Từ Bằng Cử nhìn chăm chú Thẩm Mặc nói:

- Nhưng cái này đều cần rất nhiều lao động, mới có thể chăm sóc được, lấy vườn dâu không chiếm nhân lực nhất mà nói.

Nói xong mặt nhăn nhó nói:

- Ta tìm người hỏi qua, một người nhiều nhất có thể coi sóc ba mươi mẫu đất, vậy ngươi cho ta mười lăm vạn khoảnh, phải hơn năm mươi vạn người mới có thể coi sóc được, huynh đệ, ta tìm đâu ra được từng ấy người?

- Cho ngài mười lăm vạn khoảnh, không phải cho một mình ngài trồng.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Ngài có thể tiếp tục phân ra, cái này ai cũng không quản nổi.

- Nhưng luôn phải có người trồng?

- Có ba nguyên nhân. Đầu tiên, trên đảo còn có dân bản xứ, giải quyết cho ngài hơn mười vạn không thành vấn đề; sau đó phương bắc của chúng ta còn có dân chạy nạn. Còn xem ngài có bản lĩnh chiêu mộ được họ hay không.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch