Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1385: Kinh Biến (4)

Chương 1385: Kinh Biến (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mấy ngày sau khi lên đường, tâm trạng của Thẩm Mặc vẫn không vui, A Man nghĩ cách làm cho y vui vẻ, lại ca hát cho y nghe, lại kéo y câu cá, nhưng vẫn không thể xua tan nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt của y. A Man nghĩ: "Cháu đi xa nhà, cũng không đau lòng như vậy, thúc thúc thật đúng là đa sầu đa cảm, nàng nào biết đâu rằng, thân là quốc gia trọng thần Thẩm Mặc, làm sao có tư cách đa sầu đa cảm? Một chút nỗi nhớ quê đó, từ sau khi rời khỏi Nam Kinh không lâu, đã bị y nhẹ nhàng vứt vào sông Dương Tử. Vẻ u sầu trên đầu mày của y, thật ra là vì việc khác, đó cũng là nguyên nhân y trở về kinh trước.

Mười sáu ngày đêm, mưa như trút nước, một con thuyền thuyền nhỏ dựa vào trên quan thuyền, một hán tử đầu đội mũ rộng vành, thân mặc áo tơi, trèo lên thuyền buông dây thừng, từ nhỏ thuyền nhảy mà lên.

Hộ vệ trên thuyền hiển nhiên nhận ra hắn, không nói hai lời, liền dẫn hắn vào khoang thuyền trú mưa.

- Đại nhân ngủ chưa?

Người nọ tháo áo tơi,mũ xuống lộ ra khuôn mặt sẹo cương nghị.

- Bẩm báo thập nhị gia, ngủ rồi. Nhưng đại nhân phân phó, chỉ cần có tin tức, lúc nào cũng có thể đánh thức.

- Ân, vậy làm phiền huynh đệ.

Hán tử được gọi là thập nhị gia, khách khí nói.

- Thập nhị gia xin mời theo tôi.

Hộ vệ liền dẫn hắn đi vào phòng tận cùng trên tầng hai, sau khi gõ cửa không lâu, đèn sáng, sau đó một thanh âm trầm thấp nói:

- Chuyện gì?

- Đại nhân, thập nhị gia cầu kiến!

Hộ vệ kia thấp giọng nói.

- Vào đi.

Giọng của Thẩm Mặc rõ ràng hơn một chút.

Hộ vệ liền cẩn thận đẩy cửa ra, Chu Thập Nhị bước đi vào trong, quì một gối nói:

- Ty chức Chu Thập Nhị, bái kiến lão thúc tổ!

Thẩm Mặc khoác áo ngồi ở ghế, tóc trên đầu đơn giản búi ở phía sau, ánh đèn lẻ loi phản chiếu gương mặt y nửa sáng nửa tối:

- Không cần đa lễ, chuyện gì.

Thẩm Mặc thanh âm vô cùng trầm thấp, hiển nhiên đã ý thức được, Chu Thập Nhị không quản mưa gió đêm khuya đến tận đây, tất nhiên là có chuyện nghiêm trọng và khẩn cấp cần bẩm báo.

- Ngày hôm qua, cũng chính là ngày mười lăm, Hồ đại soái đã bị đề kỵ áp giải vào kinh!

Chu Thập Nhị hạ giọng nói.

"..." Thẩm Mặc im lặng một lát, mới cắn răng nói:

- Không phải để cho các ngươi kéo dài thời gian sao?

Trên thực tế khi ở Nam Kinh, y chỉ biết có Ngự Sử muốn gây phiền toái cho Hồ Tông Hiến, cho nên mới vội vàng chấm dứt hành trình trở về kinh. Chỉ là vốn tưởng rằng vụ án vài năm trước này, năm trước có thể xong trình tự là coi như xong, cho nên cũng không sốt ruột, đương nhiên tính y cẩn thận, đã phân phó xong, nếu Đại Lý Tự khai lệnh bắt, để cho nam Trực Lệ cẩm y vệ, nghĩ cách ngăn trở lại, tất cả đợi mình trở về kinh rồi nói sau.

Không thể tưởng được, lại bắt người trước... Điều này có thể làm cho Thẩm Mặc không căm tức sao?

Chu Thập Nhị nội công uyên thâm, quần áo trên người đã khô sạch, trên mặt lại chảy mồ hôi, nói:

- Nhiệm vụ lần này, là Đông Xưởng đề kỵ thân chinh đi Huy Châu bắt người, bọn họ cầm trong tay thánh chỉ kim bài, ai cũng không ngăn trở được!

- Thánh chỉ kim bài?

Thẩm Mặc đồng tử co lại nói:

- Dựa vào cái gì?!

- Người của Đông Xưởng hiểu rõ, nói Hồ đại soái tội danh mưu phản...Còn nói ai cũng không cứu được ông ấy.

- Nói láo!

Thẩm Mặc vỗ bàn giọng căm hận nói:

- Người của Thẩm ta bảo vệ, ai dám động đến một đầu ngón tay! Ta sẽ nghiền xương hắn thành tro.

Thanh âm sắc lạnh làm cho Chu Thập Nhị không khỏi rùng mình một cái, hắn chưa từng thấy Thẩm Mặc phẫn nộ như vậy.

- Truyền lệnh cho người của ngươi, trên đường bảo vệ tốt Hồ đại soái!

Thẩm Mặc tối sầm mặt, thấp giọng phân phó nói:

- Phải bảo vệ cho ông ấy an toàn về kinh!

- Không cần đại nhân phân phó.

Chu Thập Nhị trầm giọng nói:

- Bọn họ chắc chắn sẽ chăm sóc đại soái chu toàn!

- Truyền lời cho Lục Luân, toàn lực điều tra rõ việc này!

Thẩm Mặc gằn từng chữ:

- Rốt cuộc là ai đang bày trò! Dùng âm mưu quỷ kế gì! Rốt cuộc là muốn làm gì! Ta cần tin tức đầy đủ nhất! Trước khi ta trở về kinh phải điều tra rõ cho ta!

- Vâng.

Chu Thập Nhị trầm giọng đáp.

- Báo tin tức mới nhất, cho Thập Nhạc tiên sinh ở quý phủ ta!

Thẩm Mặc chậm rãi nhắm mắt nói:

- Ông ấy sẽ biết đi như thế nào....

- Vâng..

Chu Thập Nhị đợi một lát thấy y không nói nữa, liền âm thầm lui xuống.

Chu Thập Nhị lui ra khỏi, vừa mới đóng cửa lại, liền nghe thấy trong phòng một tiếng choang choang choang, giống như có chai lọ gì rơi trên mặt đất...

Hướng về tên hộ vệ kia lắc đầu, than nhỏ một tiếng, Chu Thập Nhị cầm đồ che mưa của mình liền đi xuống thuyền nhỏ, biến mất trong màn mưa...

Trong khoang thuyền, Thẩm Mặc lần đầu tiên thất thố, y phủi tất cả đèn, nghiên mực, giá bút, chặn giấy xuống mặt đất" trong phòng nhất thời một màn hắc ám...

Thẩm Mặc cũng không gọi người đốt đèn, y đi đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió mạnh cuốn theo mưa to liền gào thét thổi vào. Y liền đứng ở đó như vậy, mặc cho mưa gió làm quần áo trên người ướt nhẹp mà không có một chút cảm giác rét lạnh, mà giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiêu đốt ngũ tạng của y, thiêu đốt đôi mắt đỏ bừng của y!

Y hận! Hận lũ quan vô liêm sỉ, ngay cả lão tướng giải giáp quy điền cũng không buông tha!

Y hận! Hận con người bụng dạ khó lường, vì đạt được mục đích của mình, đến ngay cả đại thần công cao cái thế cũng muốn mưu hại!

Y hận! Hận chính mình đã yếu đuối thỏa hiệp, để cho người ta căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của mình, đã ức hiếp người mà mình muốn bảo vệ!

Y hận! Hận chính mình vì sao đúng lúc này lại phải rời khỏi kinh, cho người ta lợi dụng cơ hội!

- Được rồi!

Thẩm Mặc hướng về bầu trời đêm tối om ngoài cửa sổ gầm nhẹ nói:

- Nếu muốn chiến! Vậy chiến đi!, vì sao có người muốn đối phó với một kẻ đã về vườn, cởi giáp, hai mắt hầu như đã không nhìn thấy, động thủ với Hồ Tông Hiến tựa như hổ đã không có nanh vuốt? Hạng trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái công! Là muốn Thẩm ta xong đời à! Đến đi! Đến đi! Xem xem rốt cuộc ai muốn mạng của ai!

Các hộ vệ hết hồn ở bên ngoài chờ đợi một đêm, đến khi bình minh, cửa phòng kẹt kẹt đẩy ra, liền thấy đại nhân hai mắt đỏ bừng đi ra, khí lạnh trên người tỏa ra bức người nói:

- Ở bến tàu gần nhất cập bến, ta muốn đi đường 6 quay về kinh!

Dưới uy lực lớn mạnh của Thẩm Mặc, các hộ vệ căn bản không dám hai lời, nhanh chóng đi thông báo cho lái thuyền. Buổi trưa, quan thuyền liền dừng ở trên bến tàu Hoài An. Thuyền vừa cập bờ, hộ vệ liền tập hợp đi trạm dịch lấy ngựa.

Nửa ngày trôi qua, Thẩm Mặc đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng hai mắt vẫn đang đỏ bừng. Hiển nhiên, y chỉ là cưỡng chế cơn tức mà thôi.

A Man đứng ở đầu thuyền, khiếp sợ nhìn thúc thúc mới vừa có chút quen thuộc, lại bắt đầu xa lạ, khẽ cắn môi ;

- Thúc thúc có việc phải đi trước.

Thẩm Mặc cố gắng nhẹ nhàng nói:

- Cháu vẫn ngồi thuyền đi.

- Cháu muốn đi cùng thúc thúc.

A Man ngẩng đầu lên nói:

- A Man không sợ vất vả.

- Nghe lời ta.

Thẩm Mặc thở sâu, kìm chế cơn bực tức, tiểu cô nương vô tội này, y không thể giận chó đánh mèo với nàng, cố gắng ra vẻ tươi cười nói:

- Trên thuyền có đồ vật rất quan trọng, thúc thúc phải tìm một người tin tưởng, ngoài A Man, ta không biết nên tin ai.

Tiểu cô nương nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng nhìn thấy sự nhẫn nại của thúc thúc đã sắp đến cực hạn, đành phải không tình nguyện gật gật đầu, nước mắt lưng tròng nói:

- Vậy A Man giúp thúc thúc...

Nói xong từ trên cổ trắng ngần, tháo xuống một chuỗi tử đàn mộc châu liên thật dài, tiến lên cầm lấy tay trái Thẩm Mặc, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay y, thấp giọng nói:

- Đây là pháp châu hộ thân của A Man mang từ nhỏ, có thể phòng ngừa ngoại tà nhập thể, có thể để cho người ta bình tâm tĩnh khí...

Thẩm Mặc nhẹ vỗ về mộc châu trên cổ tay, không khỏi âm thầm hổ thẹn nghĩ: “Thật sự là hổ thẹn, ngay cả tiểu cô nương cũng nhìn thấy tâm trạng của ta..., đành mỉm cười nói:

- Cám ơn A Man...

Lần này tươi cười đã tự nhiên hơn.

Lúc này, ngựa tới rồi, Thẩm Mặc liếc A Man một cái thật sâu, bước nhanh xuống thuyền, xoay người lên ngựa, dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, đi nhanh về phía bắc!.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch