Đối mặt với tứ phẩm Ngự Sử uy nghiêm, phiên tử Đông Xưởng này cũng quy củ hơn so với bên ngoài, ngoan ngoãn đem ghế ở cạnh tường chuyển đến đối diện án lớn.
- Không cần đối diện đại án, bày ở phía đông.
Vạn Luân nói.
Phiên tử sửng sốt một hồi, nhưng vẫn nghe theo, bày mặt ghế hướng về phía đông.
- Lại chuyển cái ghế bày ở đối diện.
Vạn Luân lại phân phó nói.
Phiên tử tựa hồ hiểu được ý tứ của y, vội vàng lại từ bên tường chuyển đến một cái ghế khác, bày đối diện với cái ghế kia.
- Bốn vị đi ra ngoài đi, đóng cửa vào.
Vạn Luân thản nhiên nói.
- Chúng ta phải trong coi phạm nhân. Cái này phiên tử không thể làm theo.
- Các ngươi giữ ở cửa, người bên trong còn có thể chắp cánh bay phải không?
Vạn Luân nhíu mày nói:
- Chỉ cần ở cửa xảy ra chuyện gì, tất cả do bản quan ta phụ trách.
Phiên tử lúc này mới đành lui ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vạn Luân đợi phiên tử đi rồi, lúc này mới từ trước đại án đi tới, nhìn Hồ Tông Hiến, tay hướng về cái ghế phía tây nói:
- Mời ngồi.
Hồ Tông Hiến nhìn nhìn y rồi ngồi xuống.
Vạn Luân cũng ngồi xuống, yên lặng nhìn Hồ Tông Hiến nói:
- Ông là cách viên, ta không thể lấy chức vụ xưng hô. Nhưng công danh của ông không cách, ông sớm hơn ta ba khoa, vậy gọi ông là tiền bối đi.
Hồ Tông Hiến gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
- Ông có thể thấy kỳ quái, vì sao ở trên đường thẩm vấn ông.
Vạn Luân trầm giọng nói:
- Vãn bối không ngại nói cho ông, bởi vì một khi tới kinh thành, có thể còn chưa khai thẩm, ông đã chết đói chết rét trong tù rồi.
Hồ Tông Hiến mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không hé răng.
- Ta biết ông còn không có hồ đồ.
Nghĩ rằng y không tin, Vạn Luân thản nhiên nói:
- Tiền bối có thể gọi là một thế hệ người tài, biết được nhân bất vị kỷ, sự tồn tại của ông, đã uy hiếp sự an nguy của một số người, cho nên tình hình lúc trước, ngược lại thành lý do người ta muốn hạ sát thủ.
Hơi thở của Hồ Tông Hiến, tựa hồ hơi dồn dập một chút.
- Ta tuy rằng xử án của ông, nhưng không oán không cừu với ông, cũng không muốn nhìn tội nhân đã từng kháng uy công thần, biến thành vạn người phỉ nhổ.
Vạn Luân thấy biện pháp hữu hiệu, tiếp tục nói:
- Chỉ cần ông phối hợp...
Nghe được "Tội nhân" những lời này, hơi thở của Hồ Tông Hiến càng thêm dồn dập, từ hàm răng rít ra mấy chữ:
- Hồ mỗ có phải là tội nhân hay không, không phải các ngươi có thể nói là được...
Tuy rằng bị y nói lại một câu, nhưng Vạn Luân trong lòng mừng thầm, sợ nhất y mất hết can đảm, lợn chết không sợ nước sôi, chỉ cần còn có ý niệm là tốt rồi, có thể lợi dụng, công phá tâm phòng của y:
- Lời này của tiền bối, vãn bối không dám gật bừa, sử gia đánh giá ưu khuyết điểm của một người như thế nào? Còn không phải tham khảo thanh lưu sĩ lâm đánh giá với y?
Nói xong hạ giọng nói:
- Tiền bối đây là tội gì,phải thay người gánh tội này?
- Không hiểu ý tứ của ngươi...
Hồ Tông Hiến nhíu mí mắt nói.
- Cũng phải, tiền bối làm nhiều việc như vậy, làm sao biết vãn bối hỏi chính là cái cọc nào?
Vạn Luân ngồi thẳng thân mình, trầm giọng nói:
- Ngươi tuy rằng đã là trí sĩ, nhưng dù sao cũng là nhất phẩm quan to, kháng uy công thần, nếu không có bằng chứng như núi, triều đình cũng không dám xử lí tiền bối.
Vạn Luân này quả thật chuyên gia thẩm vấn, y trước tiên lấy lễ cùng đãi với Hồ Tông Hiến, làm cho đối phương thả lỏng tâm phòng, sau đó lại nói lừa gạt, nhiễu loạn tâm niệm của y, đợi sau khi Hồ Tông Hiến tâm tình đại loạn, mới thẳng đánh vào bí ẩn trong lòng đối phương, tâm lý chiến thuật này cho tới bây giờ vẫn thuận lợi.
Hồ Tông Hiến quả nhiên vào tròng, híp mắt nhìn Vạn Luân, ý tứ rõ ràng là "Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng" y vẫn không rõ, hiện giờ Vương Trực coi như là giảng hòa cùng triều đình, nghe nói đầu năm còn đạt được danh hiệu "Hoàng gia hải vận đội" gì đó, như vậy kết cục đều vui mừng, lẽ ra thị phi ngay lúc đó, hẳn là tất cả đều phải vạch trần mới phải, sao lại nắm lấy việc này không tha? Còn nói mình mưu phản? Thật sự là khó có thể lý giải.
- Bởi vì ông viết những thư đó cho Vương Trực, còn có những thánh chỉ cho y.
Vạn Luân lúc này mới vung tay không chút hoang mang nói:
- Y đều đã giao cho Hoàng Thượng.
Hồ Tông Hiến đầu tiên là nhướng mày, chợt lại giãn ra, nhắm mắt lại... Lời này lúc này biến mình, hay là Vương Trực trở thành đứa trẻ lên ba? Vạch trần bè lũ xu nịnh ngày xưa đến chỗ hoàng đế, với chủ thuyền có lợi gì? Vương Trực tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Ông phải tin.
Vạn Luân thản nhiên nói:
- Vương Trực giận Mỗ đại nhân trong triều, sự việc của ông đã bại lộ, chỉ là xe phụ trong sai lầm mà thôi.
Thẩm vấn cho tới bây giờ đều là hư hư thật thật, Vạn Luân không thể đem chân tướng nói cho Hồ Tông Hiến, như vậy không đủ rung động, hơn nữa cũng không thể sớm như vậy lật bài. Nhưng hiện tại cách nói này, cũng không phải y nghĩ ra được, mà là chủ ý của Tổng Hiến đại nhân... Nghe nói đầu năm, Vương Trực suất lĩnh hạm đội đi viện trợ Lữ Tống, và giằng co mấy tháng với bọn Tây Dương, khi song phương đều ở tình trạng kiệt sức, cái Công ty Nam Dương chó má đó lại đánh ra, công chiếm thủ đô Lữ Tống, hái được quả đào của Vương Trực. Hiện tại, Vương Trực tuy rằng vẫn chiếm được cảng Đồi Mồi, nhưng tuyến đường an toàn chủ yếu không ở đó, thành thị chủ yếu cũng không ở đó, lập tức trở thành gân gà ăn thì vô vị, vứt thì tiếc.
Cũng không biết Tổng Hiến, và vị chủ thuyền như truyền kì kia thực sự có liên hệ hay không, vẫn là dựa vào tình báo suy đoán, dù sao y nhận định, giữa người nọ và Vương Trực tất có mâu thuẫn mà mâu thuẫn này, cũng tất là Hồ Tông Hiến có biết.
Nhưng Hồ Tông Hiến lại chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta đã không hỏi thế sự nhiều năm, với thời cuộc hiện tại hoàn toàn không biết gì cả, còn mong vị Trung Thừa này, nói rõ hơn một chút.
Nói xong cũng không chỉ là châm chọc, hay là tự giễu, cúi đầu nói một tiếng:
- Để tránh phí lời.
- Được
Thấy y quả nhiên không phải dễ đối phó như vậy, ý chí chiến đấu của Vạn Luân lại dâng lên, vỗ án nói:
- Vậy nói rõ một chút, cái gọi là "Thánh chỉ", tất cả điều tra đối chứng, chính là giả tạo.
- Vấn đề này...
Hồ Tông Hiến trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên nói:
- Nên đi hỏi Vương Trực.
- Ông...
Vạn Luân không thể tưởng được cái lồng của mình biến khéo thành vụng, khổ tâm bố trí, lại thành vũ khí của người ta đối chọi với mình. Nhưng y cũng không thể tưởng tượng, Hồ Tông Hiến hai mươi sáu tuổi làm tiến sĩ, tung hoành nam bắc, ra trấn đông nam, sóng gió gì chưa từng gặp qua, kỹ xảo gì chưa biết? Muốn dùng một chút tài mọn, liền gạt được mong muốn của mình, chỉ lo tự rước lấy nhục.
- Không cần biện hộ...
Vạn Luân đành phải tung ra vương bài nói:
- Lúc trước "Diệu thủ" Trương Nhượng giúp ngươi giả tạo thánh chỉ, đã bị chúng ta bắt ở quê nhà Giang Tây, với việc này y đã thú nhận, trong tay y còn có tờ giấy ngươi viết, người của hình bộ cũng phân biệt qua, chính là chữ viết của Hồ đại nhân ông.
- Cũng đã lâu rồi, không nhớ rõ...
Hồ Tông Hiến hai mắt nhìn xuống, lại là một câu này. Nhưng trong lòng y đã nổi lên ngập trời gợn sóng, xem ra đối phương chủ mưu đã lâu, chuẩn bị đầy đủ, e là mình lần này chạy không khỏi trời nắng.
- Giảo biện cũng vô ích.
Vạn Luân biết y thừa nhận rồi, thừa thắng xông lên nói:
- Thậm chí ông một chữ không nhận, chỉ dựa vào chứng cớ trong tay, chúng ta cũng có thể định tội của ông.
Y nói xong câu đó, Hồ Tông Hiến băn khoăn trong lòng, chốc lát liền toàn bộ giải thoát, thì ra là thế, hóa ra là đánh cho thông suốt chủ ý trong lòng, y cũng không giả bộ nữa, thần thái rất nhanh khôi phục lại, Hồ đại soái dương dương tự đắc ngày xưa, giống như đã trở lại. Cái miệng của y hiện ra một vẻ thản nhiên châm chọc nói:
- Vậy, sao phải thông đồng với người Đông Xưởng, vụng trộm đưa lão hủ đến nơi này.
Nói xong lạnh lùng liếc y một cái nói:
- Thánh chỉ ta đã xem qua, là muốn áp giải ta vào kinh thành chịu thẩm, hiện tại lại giữa đường thẩm ta, mời vị Trung Thừa, đưa ra thánh chỉ mới, nếu không, lão phu cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì.
- Ông, ông...
Vạn Luân mặt đen lập tức trắng bệch, y thế mới biết, hóa ra Hồ Tông Hiến ngay từ đầu phối hợp như vậy, là vì lời từ miệng mình nói ra, sau khi cởi bỏ khả nghi trong lòng, liền không đóng kịch với mình nữa.
Tiểu tử, không cần vì hổ già rồi, ngươi liền mạnh hơn y. Lão hổ vĩnh viễn lão hổ, cho dù chỉ còn lại có xương cốt, cũng vẫn là hổ cốt không thể so sánh với khuyển được.
Vạn Luân đương nhiên không lấy ra thánh chỉ, đây vốn là trò "Tiên trảm hậu tấu", y rốt cục biết, chính mình kém xa so với Hồ Tông Hiến, nhất thời mất đi niềm tin dựa vào ngôn ngữ đánh bại đối phương.