- Chúng ta nên cố gắng khuyên đại nhân đi. - Thẩm Minh Thần hạ giọng nói: - Trước tiên phải qua được lần này, dù sao cũng phải bảo vệ tính mệnh của đại soái.
Vương Dần không trả lời hắn mà chỉ thản nhiên hỏi:
- Vì sao bây giờ đại nhân còn chưa tới?
- Thân thiết với vợ con đó mà, dù sao cũng phải ăn một bữa cơm đoàn viên rồi mới tới chứ. - Thẩm Minh Thần như không có việc gì nói.
- Lừa mình dối người. - Vương Dần hừ lạnh một tiếng nói: - Lần nào đại nhân trở về mà không phải là tới đây trước? Huống chi vào thời khắc khẩn trương lúc này, đại nhân đâu phải rời nhà một năm nửa năm gì đâu.
- Ngươi là nói, đại nhân đã có quyết đoán? - Hơi thở của Thẩm Minh Thần đã trở nên gấp gáp.
- Nếu không phải thì đâu thể kề cà không dám đối mặt với chúng ta. - Vương Dần chậm rãi nói.
- Không thể nào, đại nhân trạch tâm nhân hậu, rất nặng tình nghĩa! - Thẩm Minh Thần sắc mặt kịch biến.
- Ta thấy ngươi mụ cả đầu rồi đấy! - Vương Dần lớn tiếng cắt đứt lời hắn: - Ngươi là một văn nhân không quan trọng mọi thứ, đương nhiên có thể nói chuyện tình nghĩa, nhưng đại nhân là làm đại sự! Ngươi muốn đại nhân làm Tống Tương Công sao?!
- Ta...
Thẩm Minh Thần toát mồ hôi:
- Lẽ nào... đại soái thật sẽ bị chúng ta...
- Câm miệng! - Vương Dần đanh mặt lại: - Ngươi ta thân là mưu sĩ, chức trách là bài ưu giải nạn cho chủ công, mà không phải tăng thêm nan đề cho hắn, nếu ngươi lại quên thân phận của mình nữa thì đừng trách ta trở mặt!
- Ừh...
Thẩm Minh Thần tái mặt nói:
- Ta biết rồi.
- Đi, đi mời đại nhân qua đây. - Vương Dần trầm giọng nói: - Biết rõ chủ công khó xử, làm thần hạ lại còn giả vờ không hiểu, đây là tội lỗi.
Thẩm Minh Thần gật đầu, vừa muốn đứng dậy mặc quần áo thì cửa thư phòng bị đẩy ra, Thẩm Mặc phủ trên người một tầng ánh trăng bạc đi vào.
Hai người vừa đối diện, thoạt đầu Thẩm Minh Thần có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền bất khuất trừng mắt, thấp giọng nói mỗi chữ mỗi câu:
- Ta muốn một lý do...
- Có thể.
Thẩm Mặc gật đầu rồi đi tới bên cạnh bàn viết hai chữ, để Thẩm Minh Thần nhìn thoáng qua rồi không chút do dự ném vào chậu than.
Thẩm Minh Thần trừng mắt nhìn hai chữ đảo mắt đẵ bị ngón lửa nuốt trọn, hóa thành tro tàn. Bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Mặc:
- Lần này, có ta không có hắn, có hắn không có ta.
Thẩm Minh Thần kinh ngạc nói không ra lời.
Sơn Đông, ven hồ Vi Sơn, Hạ trấn.
Lăng Vân Dực có vẻ uể oải ngồi trên kháng uống rượu buồn với tên Ngự sử tuần án Sơn Đông.
- Trên đời thật là có người làm bằng sắt.
Tên ngự sử còn khó coi hơn Lăng Vân Dực, hai mắt thâm quầng, râu ria xồm xàm:
- Ba ngày này, mỗi lần ta nhìn, hắn đều tàn tạ hơn.
Rồi hắn không khỏi rùng mình:
- Mấy thủ đoạn tổn hại âm đức của Đông Xưởng nhìn thôi cũng đủ hãi rồi, cũng không biết sao hắn cầm cự được.
- Đã khai chưa? - Lăng Vân Dực nhìn tên thanh niên không biết nặng nhẹ đó, buồn bã nói: - Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
- Không có...
Tên ngự sử chán nản lắc đầu nói:
- Nếu khai thì đã sớm khai rồi, hiện tại trên người hắn không còn miếng thịt lành nào nữa, ta thấy sẽ không khai đâu.
Rồi hắn căm giận nói:
- Vạn trung thừa cả tin đám phiên tử đó nói, cái gì chưa từng có người cạy miệng không ra, hiện tại dùng hết các trò rồi mà chưa hỏi ra một câu hữu dụng nào!
- Cũng không biết mặt trên nghĩ thế nào lại để chúng ta dính dáng với Đông Xưởng? Ta thấy lần này ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo rồi.
"Sớm biết như vậy, lúc trước đừng có làm?" Lăng Vân Dực thầm khinh bỉ, hắn chịu ủy thác của người khác nên mới cung cấp nơi thẩm vấn lần này, thoạt đầu còn bởi vì liên kết với các quý đồng niên trong kinh mà đắc chí. Nhưng khi hắn biết người của Đông Xưởng cũng dính dáng vào thì hắn bắt đầu hối hận, chuyện này nếu như không ai biết thì cũng không việc gì. Nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió, vạn nhất bị lộ ra ngoài, mình có thể cái được không bù đắp đủ cái mất rồi.
Tuy nhiên hắn cũng biết lúc này nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có nhanh chóng tiễn đám ôn thần đó đi thì mình mới có thể được giải thoát, hắn chậm rãi nói:
- Văn Minh, người của Đông Xưởng nói cái gì?
- Đang đầu đó nói nếu đêm nay còn chưa hỏi ra, sáng mai sẽ đưa đi. - Tên Ngự sử tự Văn Minh thở dài nói: - Nhưng chà đạp người ta thành như vậy rồi thì sao mà đưa đi kinh thành?
- Lão đệ, đây là ngươi đa sự rồi. - Lăng Vân Dực thở phào, nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn không khỏi lắc đầu nói: - Ngươi là tuần án Sơn Đông, người đã ra khỏi Sơn Đông thì đừng quản việc sống chết của hắn làm gì, cứ thắp hương tự cầu phúc đi.
- Ý lão ca là gì? - Văn Minh đương nhiên không ngu ngốc, nghe vậy thầm cả kinh: - Lẽ nào lão ca vẫn không xem trọng lần này?
- Nếu từ đầu ta đã không xem trọng thì có thể đáp ứng cho các ngươi làm ở chỗ này sao? - Lăng Vân Dực nhổ toẹt một cái: - Nhưng ba ngày liền không có kết quả gì, còn làm cho người ta tàn tạ... Nếu như vị trong kinh che đậy được thì cũng không sao, chỉ cách chức thôi, nói hắn trốn đi, uống nước lạnh, bệnh tự ngược gì đó, tùy tiện tìm một lý do thì có thể qua lu lấp cho qua. Nhưng vạn nhất không che được thì sẽ là hai con khỉ ta và ngươi gánh tội thay.
- Không thể đâu? Vị kia ngay cả Đông Xưởng cũng điều động được. - Văn Minh cố nuốt nước bọt nói.
- Nếu hắn nắm chắc thì sẽ không làm xáo trộn Đông Xưởng đâu...
Lăng Vân Dực cười lạnh nói:
- Cam chịu sai lầm này chỉ có thể rõ minh đối thủ của hắn càng mạnh!
Rồi than thở một tiếng nói:
- Nếu có thể hỏi ra khẩu cung thì được rồi, nhưng hiện tại không có thu hoạch gì. Ta thấy khó mà xong việc.
- Vậy, ta nên làm thế nào đây? - Văn Minh hoảng loạn: - Xin lão ca chỉ dạy ta.
- Trấn định. - Lăng Vân Dực nhỏ nhẹ nói: - Quan trên có mệnh, kẻ làm hạ quan chúng ta chỉ có thể y mệnh hành sự, cái lý này đi đến đâu cũng đứng được.
Thoáng dừng lại hắn nói tiếp:
- Then chốt là, ngươi có thể đưa ra thứ chứng minh là mình chỉ y mệnh hành sự hay không?
"..."
Văn Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Có thể, lúc trước Vạn trung thừa đến Tế Nam tìm ta, có cầm lệnh của tổng hiến đại nhân, muốn ta phối hợp thẩm án, cho nên ta mới đi theo tới đây.
Tổng hiến(biệt xưng của Đô Sát viện tả Đô ngự sử)
- Đây là chứng cứ tốt! - Lăng Vân Dực hai mắt tỏa sáng: - Đưa cho ta xem đi!
- Đang ở chỗ Vạn trung thừa. - Văn Minh nói: - Cho ta nhìn cái liền thu ngay rồi.
- Nhanh đi tìm đi! - Lăng Vân Dực biểu hiện ra còn sốt ruột hơn cả Văn Minh, hắn hơi cúi người ra trước nói: - Để tránh đêm dài nhiều mộng!
- Lẽ nào. - Nhìn hắn như vậy, Văn Minh có chút khó hiểu: - Cái đó cũng rất quan trọng với lão ca?
- Ha ha, huynh đệ, vạn nhất có việc thì lão ca cũng phải dựa vào thứ đó của ngươi để giải nạn đấy. - Lăng Vân Dực gật đầu, hạ giọng nói: - Đến lúc đó chúng ta một mực chắc chắn đều là Vạn trung thừa kia ỷ vào lệnh áp chế, chúng ta mới đành phải phối hợp... Sau đó nói ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện hắn làm, chí ít cũng lập công chuộc tội, không đến mức phải ôm hết tội vào người.
- Được.
Văn Minh tái mặt nói:
- Nhưng thật sự gay go như vậy sao?
- Ai biết được? Cứ tính đến tình huống xấu nhất đi. - Lăng Vân Dực gượng cười nói: - Huynh đệ, vì sao xuất sĩ lại gọi là chịu tội quan trường? Hiện tại ngươi biết rõ rồi chứ?
- Giờ ta sẽ trở lại tìm xem! - Văn Minh triệt để tin rồi, đứng dậy nói: - Nhưng, nếu hắn phát giác thì làm sao?
- Mang tới cho ta giữ. - Lăng Vân Dực cười nói: - Hắn dám tới lục soát phòng của ta sao?
- Cũng được. - Văn Minh không chần chừ nữa, liền xuống giường, mặc áo khoác, đội nón da, rồi nói với Lăng Vân Dực: - Ta đi đây.
Lăng Vân Dực gật đầu, Văn Minh liền vén rèm đi ra.