Nhìn Hồ Ngôn Thanh đi rồi, Lăng Vân Dực vẫn ngồi xếp bằng trên kháng, như đang lẩm bẩm quay về tấm rèm dày nói:
- Đi ra uống một chén đi.
Chốc lát tấm rèm kia xốc lên, lộ ra một gương mặt bình thản, người đó mặc chế phục màu chuột, nhìn qua chỉ là một tào đinh bình thường. Nhưng người có thể vào lúc này xuất hiện tại đâythì tuyệt đối sẽ không bình thường.
Nhìn Lăng Vân Dực đang châm rượu cho mình, người nọ thấp giọng nói:
- Ta không uống rượu.
Không phải là không biết, là không uống.
- Không uống ta uống. - Lăng Vân Dực bĩu môi, bưng lên chung rượu rồi uống một hơi cạn: - Không có độc, yên tâm.
Người nọ không nói chuyện, chỉ cười khinh miệt.
- Ta đã bảo hắn đi lấy vật chứng kia rồi. - Lăng Vân Dực cũng không tính toán, chỉ buồn bã nói: - Hy vọng sau khi các ngươi có được vật thì có thể tuân thủ hứa hẹn.
- Ngươi không tư cách nói cái này. - Người nọ vẫn mặt không chút thay đổi nói: - Trừ phi, ngươi giao lá thư đó ra đây.
- Ta đã nói mấy lần rồi, lá thư đó ta xem qua rồi đốt luôn. - Lăng Vân Dực lắc đầu cười khổ nói: - Phải nói thế nào thì ngươi mới tin đây.
- Ta không tin. - Người nọ bất vi sở động nói: - Ngươi cứ nghĩ đi, chỉ cần đưa ta trước khi tiến kinh, chúng ta nhất định sẽ thực hiện hứa hẹn.
- Ài.
Lăng Vân Dực cúi đầu uống rượu:
- Không có chính là không có, ngươi bức ta cũng vô dụng.
- Ngươi còn có thời gian...
Người nọ nói xong liền lui trở về gian trong. Gian ngoài chỉ còn lại một mình Lăng Vân Dực uống rượu sầu, cho dù gian trong người nọ không có giám thị sau rèm, nhưng hắn cũng không có ý muốn động chút nào, từ sau đêm hôm qua bị một người giống như lính cần vụ nhiều năm làm tỉnh giấc mộng, cũng lệnh hắn phải y mệnh hành sự, Lăng Vân Dực liền giác ngộ được... Lần này thần tiên đánh nhau khẳng định túi bụi, tên tiểu quỷ như mình nếu như không muốn gặp tai ương thì chỉ phải tòng mệnh... Quản mệnh lệnh bên kia của hắn thế nào thì cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Tuy nhiên ngoài nhận mệnh hắn có chút hả hê thầm nghĩ: "Cũng không biết sau lần này là đại lão nào ngã xuống..." mặc dù không hiểu nhiều lắm đối với việc mặt trên, nhưng nhìn chiêu số độc ác không kiêng nể gì cả lần này của song phương liền biết đây là một kết cục ngươi chết ta sống. Có thể nhìn những quý nhân từ đám mây rơi xuống phàm trần, quả thật là một sự hưởng thụ lớn lao của tiểu nhân vật.
Hắn có thể là người duy nhất trong bàn cờ mà còn có thể ngồi được, bởi vì hắn đã hiểu mệnh nhận mệnh, mà những người khác, bất kể là bọ ngựa bắt ve, hay là chim sẻ phía sau bọ ngựa đều đang cố gắng lớn nhất, hy vọng có thể ngăn số phận bị bóp cổ họng, rồi lại không thể tránh khỏi lo lắng sẽ bị người khác bóp cổ họng.
Nói như vậy cũng không đúng, bởi vì còn có một kẻ đã hiểu vận mệnh, đó là con ve đáng thương...
Hồ Tôn Hiến tựa mình tại góc tường lạnh lẽo, khắp nơi trên mặt đất là vệt máu, đó đều rơi ra từ trên người hắn. Toàn thân hắn đã không còn một miếng da thịt nào hoàn chỉnh, máu cũng như lưu quang, nhưng hắn lại đặc biệt tỉnh táo. Hắn nhìn ngọn đèn lờ mờ duy nhất tại góc phòng, trong đầu thì đang nghĩ những vinh quang và tội nghiệt của bản thân khi còn sống.
Người thanh niên sĩ tử lập thệ muốn "liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh"(Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh), dùi mài kinh sử, khêu đèn đọc sách; một huyện lệnh phi phàm kiên quyết tiến thủ, trừng trị ác bá, xây dựng thuỷ lợi, khuyến nông khuyến tang; một tuần án Tuyên Đại thất mã tiến quân doanh, đơn thương định tao loạn; một tuần án Chiết Giang lập thệ ngôn "chuyến này đi Chiết Giang, không bình giặc Oa, không định Đông Nam, thề không hồi kinh", nhưng bởi vì xa lánh, mà đầu phục Triệu Văn Hoa, cùng hắn hãm hại tổng đốc Đông Nam, tuần phủ Chiết Giang, cũng thay thế luôn người sau; một tuần phủ Chiết Giang có thể nắm giữ đủ quyền lực, tập trung tất cả lực lượng kháng Oa, hao hết tâm tư, dùng hết sức lực, không tiếc dựa vào gian đảng, không ngại tiếng xấu, xu nịnh, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào; một tổng đốc Đông Nam vì củng cố quyền vị, bảo trụ thắng quả kháng Oa, phùng quân chi ác, tiến hiến bạch lộc, nhiều lần báo điềm lành.(Đón rước ý vua làm cho thêm hư)
Các giai đoạn trong cuộc đời đồng thời xuất hiện ở trước mắt hắn, có chói lọi, có âm u, nhưng Hồ Tôn Hiến đều có thể thản nhiên đối mặt, cũng không thấy xấu hổ vì sự tích không quang vinh của mình. Ngược lại, hắn rất đắc ý, Nghiêm đảng người gặp người sợ, quyền khuynh thiên hạ lại bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả hoàng đế cũng bị hắn lợi dụng, trải thảm, trở thành hậu thuẫn của hắn, trợ giúp hắn thực hiện lý tưởng của bản thân.
Hắn thủy chung không thẹn với lương tâm. Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc tất cả những gì mình làm đầu tiên là vì báo quốc cứu dân, về phần vinh hoa phú quý thì chẳng qua là nên được khao thưởng một chút mà thôi -- ngay cả việc hãm hại Trương Kinh hắn cũng cũng không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì trong mắt Hồ Tôn Hiến, Trương Kinh làm còn chưa được tốt, mặc dù hắn điều đến lang thổ binh có sức chiến đấu dũng mãnh, đã chỉnh đốn quân bị, trưng mộ lương bổng, nhưng bất kể là sách lược chỉnh thể hay là thời cơ tác chiến cứ chậm mất một nhịp, cuối cùng mới có thể bị Triệu Văn Hoa lợi dụng cơ hội. Nói tóm lại, đó là một ngườ chăm chỉ nhưng thiếu khuyết thiên phú, không thể gánh vác trọng trách này được.
Hồ Tôn Hiến cho rằng mình có thiên phú, hắn tin tưởng mình sẽ làm tốt hơn Trương Kinh, cho nên hắn việc đáng làm thì phải làm thay vào đó. Khôn sống mống chết, mạnh hiếp yếu, đây là thiên lý!
Hắn là một người kiêu ngạo thế đấy, một đường đi tới, chẳng bao giờ thay đổi. Cho dù là hiện tại, thân ở ngục tù lạnh lẽo, chịu đủ cực hình cực kỳ tàn ác, nhưng dưới thân thể sứt mẻ của hắn đó là vẻ cứng cỏi như sắt, vẫn đứng ở cửu thiên, không thể phá vở!
Không có sự cứng cỏi này, mấy ngày nay nhất định sẽ cầm cự không nổi...
Mặc dù không có bất kỳ ai tiết lộ tin tức cho hắn, nhưng Hồ Tôn Hiến dựa vào động sát lực nhạy cảm và cái nhìn đại cục trác việt từ tao ngộ của mình đoán được phần nào những mưa gió bên ngoài... Những người đó điên cuồng tra tấn bức cung, hiển nhiên là nhận được áp lực rất lớn từ bên trên. Mà "người mặt trên" dám mạo hiểm sai lầm này tất nhiên là bởi vì tất cả những thứ họ muốn đạt được đều quan hệ đến khẩu cung của mình!
Mình đương nhiên không thể cung khai, bởi vì một khi khai ra cho dù có thể bảo toàn cái thân tàn tạ, chờ đợi hắn cũng chỉ là phỉ nhổ và khinh bỉ của mọi người. Hồ Tôn Hiến kiệu ngạo sẽ không thể chịu đựng được những điều này, hắn thà rằng bỏ đi sinh mệnh cũng không nguyện hi sinh tôn nghiêm.
Ngược lại, nếu như mình có thể giúp Thẩm Mặc vượt qua cửa ải khó khăn này, khẳng định có thể đại cừu được báo, khôi phục danh dự... Nhưng mà đây không phải là vẫn kiên trì không nhận tội là có thể làm được. Bởi vì một khi mình bị áp giải đến kinh thành, chỉ dựa vào tội danh với chứng cứ rõ ràng hiện có là có thể khiến mình không thể xoay mình, mà Thẩm Mặc cũng phải chịu liên lụy.
Điều duy nhất có thể chuyển bại thành thắng chỉ có chết mà thôi. Người chết là lớn, một khi mình bỏ mạng, những tội lỗi này sẽ không ai nhắc lại nữa. Mà Thẩm Mặc còn có thể lợi dụng cái chết của mình để làm một văn chương thật lớn, cũng đủ khiến đám người đó chịu không nổi.
Nghĩ đến thân thể sứt mẻ này của mình, một người dầu hết đèn tắt mà lại trở thành điểm mấu chốt trong cuộc triều tranh giữa các bên, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị trong vài chục năm tới của Đại Minh, Hồ Tôn Hiến không khỏi sinh ra khoái ý, Giang Nam a Giang Nam, rốt cuộc đã đến lúc ngươi cầu ta rồi. Ân tình năm đó ngươi liều mình che chở, ta rốt cuộc có thể trả lại cho ngươi rồi!
Đời này của Hồ Tôn Hiến ta không nợ người khác!
Đời này của Hồ Tôn Hiến ta càng sẽ không để người khác thiếu nợ ta!
So với nhẫn nhục sống nốt cuối đời, ta thà rằng dùng sinh mệnh cuối cùng dấy lên liệt hỏa, thiêu trụi những kẻ nghiệp chướng dằn vặt ta, hãm hại ta thành tro tàn, tự vẽ cho mình một dấu chấm tròn chấn động thế nhân!
Nếu không thể hả dạ thì dù sống có gì vui? Nếu như có thể kinh thiên động địa, dù chết có khổ gì?