Cùng lúc đó, ngoài gian phòng thẩm vấn, Vạn Luân ngồi trên ghế mặt đông, đối diện hắn là tên đang đầu của Đông Xưởng. Hai tên phiên tử đội nón nhọn đứng ở phía sau hai người, mặt đanh lại nhìn thẳng về phía trước.
Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, nhưng trầm trọng và sợ hãi thì ai cũng có. Biến cố trong kinh đã được thư khẩn 800 dặm đưa qua, dựa theo chỉ thị của mặt trên muốn họ ngay trong đêm áp giải phạm nhân vào kinh, cũng phải dốc lòng chăm sóc.
Biết được tin tức kinh người này, Vạn Luân và tên đang đầu đều sợ ngây người, hai người thất thần ngồi ở đó, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
- Thượng sai, ngài nói chuyện này làm thế nào đây? - Vẫn là Vạn Luân đánh vỡ bầu không khí yên lặng.
Đang đầu sầm mặt nói:
- Khó làm.
- Khó cũng phải làm, các ngươi có kinh nghiệm làm chuyện thế này thì đưa ra một chủ ý đi. - Vạn Luân đăm đăm nhìn hắn nói.
- Người đó không thể để lại. - Đang đầu chậm rãi nói.
Vạn Luân nhíu mày:
- Giết hắn diệt khẩu?
- Khâm phạm to thế ai dám giết người diệt khẩu. Ta nói không thể ở là không thể ở lại Hạ trấn. - Đang đầu nói: - Chúng ta trong đêm áp giải họ đến kinh sư, việc này đã thông thiên rồi, là họa hay phúc, chỉ nghe theo mệnh trời thôi.
- Không thể làm vậy. - Vạn Luân suy nghĩ rồi kiên quyết lắc đầu nói: - Người đã bị ngươi làm cho tàn tạ, rồi lại bảo chúng tôi đưa đến kinh sư! Chuyện này là sao?
- Mặt trên phân phó thế nào chúng ta cứ làm theo là được. - Đang đầu nhỏ nhẹ nói.
- Còn muốn y mệnh hành sự! Lẽ nào ngươi không thấy họ đã coi chúng ta thành thứ gì rồi? - Sắc mặt Vạn Luân đã trở nên vặn vẹo.
- Trở thành cái gì? - Đang đầu cũng có dự cảm bất hảo, trầm giọng hỏi.
- Coi chúng ta thành quân thí rồi! - Vạn Luân gằn từng chữ: - Người bên trên của ta và người bên trên của ngươi rõ ràng muốn vứt bỏ nguyên kế hoạch, đem trách nhiệm đổ hết lên người ngươi và ta!
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. - Đang đầu đầu tiên là cả kinh, lại thở phào nói: - Trong tay ta có giá thiếp, có thủ dụ của xưởng công, ta là y mệnh hành sự...
- Ngay cả ta cũng biết, cấp trên có rất nhiều biện pháp cho ngươi ngoan ngoãn gánh tội! - Vạn Luân cười lạnh: - Thế mà người vẫn còn là lão Đông Xưởng nữa chứ.
- Vậy, chúng ta nên làm thế nào? - Đang đầu rốt cuộc thấy lo lắng: - Không thể để xảy ra việc rồi tự đưa mình vào lao được!
- Nghe! - Đang đầu gật đầu nói: - Chỉ cần ngươi nói có lý.
- Được rồi. - Vạn Luân bình tĩnh hỏi: - Hiện tại ta không muốn khẩu cung nữa, ta chỉ muốn hắn ký tên đồng ý, việc này Đông Xưởng các ngươi có thể làm được chứ?
- Đồng ý không thành vấn đề, cưỡng ấn là được. - Đang đầu có chút lưỡng lự nói: - Nếu ký tên cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, Đông Xưởng chúng tôi có một loại bí thuật, có thể khiến người trong thời gian ngắn biến thành khôi lỗi bảo sao nghe vậy, chỉ là biện pháp này quá mức nguy hiểm, hơi vô ý sẽ biến hắn thành người điên, thậm chí chết ngay.
- Không lo được nhiều thế đâu. - Vạn Luân vung tay lên, mặt mày dữ tợn nói: - Chỉ có được thứ này chúng ta mới có thể làm cho bên trên đổi ý, bằng không mọi người chỉ có con đường chết thôi!
Nhưng mà khi bọn hắn mở cửa ra, bên trong phòng thẩm vấn chỉ một màu đen kịt.
Xem ra đèn đã cháy cạn dầu rồi, phiên tử vội vàng đốt cây đuốc trên tường. Vừa thấy mọi vật thì cả mọi người sợ ngây người... Chỉ thấy Hồ Tôn Hiến đang tựa bên tường, ngồi ngay ngắn trên vũng máu, phẫn nộ mở to hai mắt, người bất động, vừa nhìn đã biết không ổn.
Đang đầu tiến lên cúi người đặt tay lên cần cổ Hồ Tôn Hiến, nín hơi giây lát rồi đứng dậy nói:
- Chết rồi...
Điều này khiến người quá khó tin, tham dự thẩm vấn đều là tay lão luyện, để tránh phạm nhân chịu không nổi cực hình tự sát, họ không chỉ khi hành hình tránh chỗ yếu hại trí mạng, hơn nữa gỡ xuống cằm khiến phạm nhân không thể cắn lưỡi tự sát; xương tỳ bà xuyên qua, khóa lên tường khiến phạm nhân không thể tự do hoạt động, thậm chí vì bảo trụ một hơi thở của phạm nhân còn có thể đút thức ăn và thuốc trị thương. Nói chung, chỉ cần họ không muốn người chết, cho dù diêm vương cũng không kéo đi được.
- Sao lại chết rồi chứ? - Hai chân Vạn Luân nhũn ra, nếu không phải đang tựa lưng trên tường thì đã xụi ra đất rồi: - Lúc nãy còn tốt lắm mà.
Đang đầu không lên tiếng, trước tiên hắn nhìn chỗ vết thương trí mạng, nghiêm mặt lật qua lật lại Hồ Tôn Hiến, một lát sau cạy ra tay phải Hồ Tôn Hiến đang nắm chặt liền thấy một thứ gì đen thui. Cẩn thận cầm lấy rồi để sát tới ánh lửa nhìn, một thứ hình tam giác lớn hơn đồng tiền một chút, hai mặt mỏng mà nhọn, một mặt có vết bị gãy.
Hắn cảm giác có hơi quen mắt, nhưng nhất thời nhớ không nổi đây là cái gì, liền đưa cho hai tên thuộc hạ. Hai người cầm lấy quan sát chốc lát, trong đó một người khẽ nói:
- Đây là một mảnh liên hoa!
Tức thì, ngay cả Vạn Luân cũng hiểu được...Lúc trước thẩm vấn Đông Xưởng dùng qua một hình cụ gọi là "Thanh liên bạch ngẫu", hình dạng giống như liên hoa, cánh hoa bằng sắt sắc bén, chụp lên cánh tay hoặc trên đù người, chỉ cần xoay tay cầm phía sau, không thương gân động cốt, nhưng có thể làm nát da thịt người, hết sức kinh khủng.
Một tên phiên tử vội vàng đi tìm "Thanh liên bạch ngẫu" kia, vừa nhìn quả nhiên là thiếu một cánh hoa!
- Sao hắn lấy được cái này? - đang đầu căm tức nhìn hai tên thuộc hạ, rít gào lên: - Có phải các ngươi làm không?
Hai tên phiên tử tái mặt lắc đầu, trừ phi không muốn sống, bằng không ai lại dám thừa nhận?
Nhìn tên đang đầu phẫn nộ như muốn giết người, Vạn Luân nhíu mày nói:
- Trách nhiệm của ai thì cứ tính sau, các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta và đang đầu các ngươi có việc cần thương lượng.
Hai người nhìn sang đang đầu, nghe hắn nói "cút", liền như được đại xá, vội vã đi ra ngoài.
Vừa khóa cửa lại, ngoại trừ thi thể của Hồ Tôn Hiến, trong phòng thẩm vấn chỉ có Vạn Luân và tên đang đầu. Đã đến lúc này rồi, hai người chỉ có thể đồng tâm hiệp lực, cũng không rảnh lục đục với nhau nữa.
- Sợ tội tự sát...
Vạn Luân nhè ra bốn chữ từ trong miệng:
- Hắn sợ tội tự sát!
- Không thỏa đáng.
Đang đầu lắc đầu nói:
- Người thường như ngươi nhìn không rõ, trên người Hồ Tôn Hiến không có vết thương nào khác. Hắn từ vết thương cũ do tra tấn tạo thành mà cắt đứt hơn mười chỗ huyết quản trên người, mới thất huyết mà chết.
Cho dù không tận mắt thấy tình cảnh lúc đó, Vạn Luân cũng không khỏi lạnh lòng...Cái này cần phải có lực nhẫn nại biến thái cỡ nào, dụng tâm kiên quyết cỡ nào mới có thể hạ loại tử thủ như thế?
- Như vậy, trừ phi hiện tại khám nghiệm tử thi, bằng không căn bản không thể phán định là tự sát hay là bị chúng ta tra tấn đến chết. - Đang đầu oán hận nói: - Tên chết tiệt này làm cho chúng ta rơi vào tình cảnh bùn vàng rơi vào đũng quần, có nói cũng không rõ.
- Dù gì cũng bịa đặt ra được mà? - Vạn Luân ôm kỳ vọng vạn nhất nói: - Tỷ như cho hắn một vết thương, hoặc là tạo ra thắt cổ.
- Cái đó có thể giấu diếm được người thường các ngươi, chứ bọn ngỗ tác già đời có thể khám nghiệm ra được. - Đang đầu lắc đầu nói.
- Không quản được nhiều thế đâu. - Vạn Luân bực bội vung tay nói: - Trước tiên tạo ra loại giả tượng này đi, bằng không thì lấy gì báo lên trên? Về phần có thể giấu diếm được không thì không phải việc chúng ta quan tâm.
- Được thôi.
Đang đầu cân nhắc chốc lát, thầm nghĩ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, vừa muốn lên tiếng bảo thủ hạ bên ngoài đi vào thì nghe được tiếng bước chân huyên náo vang lên, sau đó là tiếng hét kinh hoàng của đám thủ hạ:
- Các ngươi là ai dám xông vào đây?
Tiếp theo là tiếng rút binh khí.
- Dám ngăn trở khâm sai, giết chết bất luận tội.
Một thanh âm nghiêm nghị, mặc dù không vang nhưng áp chế tất cả mọi người.
"A..."
Bên ngoài vang lên tiếng binh khí ăn vào thịt, tiếng kêu thảm thiết và tiếng kim loại va vào nhau, khiến hai người bên trong phòng thẩm vấn tái cả mặt.