Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1415: Bức Cung(2)

Chương 1415: Bức Cung(2)




Dịch: changshan

Phòng giam đặc biệt của địa lao Hình bộ chính là gian ban đêm xảy ra hung án, tuy nhiên lúc này được mười mấy cây đuốc thông chiếu sáng như nền trắng, mùi dầu tùng nồng nặc át đi các mùi khác trong phòng giam làm cho Hoàng Quang Thăng cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn thu lại khăn che miệng rồi quan sát xung quanh, thấy hai cỗ thi thể đã được đưa xuống, hiện trường cũng bị người tới trước làm tung lên...Sau khi hắn lại tự mình kiểm tra qua một lần, lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Hoàng Quang Thăng, cho dù Bao Chửng Tống Từ tái thế cũng vô pháp phủ định kết luận tự sát.

Triệt để yên tâm, Hoàng Quang Thăng liền dùng khăn lau tay, yên lặng đứng đợi người của nha môn khác đến.

Chốc lát sau, Đại Lý Tự khanh Dương Dự Thụ, Trấn phủ ti Chỉ huy sứ Lục Luân liền đồng thời chạy tới, chỉ là thần thái của hai người một trời một vực, người trước kinh khủng không hiểu, người sau thì vẫn ung dung, có chút ý như tới xem náo nhiệt... Ngoài làm cho người trước đành phải lo lắng còn oán thầm một câu, hoàn khố chính là hoàn khố!

Hai người xuống địa lao, nhìn thấy Hoàng Quang Thăng, hỏi rõ tình huống rồi mới bảo thủ hạ của mình lên thăm dò, kết quả không ngoài dự liệu...Đều là, vô pháp bài trừ khả năng tự sát, vậy chỉ có thể thải tin kết luận của Hình bộ thôi.

- Sao lại chết rồi nhỉ? - Lục Luân vò đầu bứt tai nói: - Giờ biết ăn nói với hoàng thượng thế nào đây?

- Ài, Lục đại nhân có điều không biết rồi. - Hoàng Quang Thăng kiên trì giải thích: - Loại quan viên phạm vào đại án này khi ra vào đại lao sẽ sản sinh tâm tình ba động rất lớn, sẽ dùng thủ đoạn tự mình hại mình thậm chí tự sát để phát tiết.

- Ờ.

Lục Luân gật đầu, lại hỏi:

- Nhưng mà sao hai người lại đều tự sát? chẳng lẽ bắt chước?

- Không sai, cái này có lúc sẽ bắt chước đấy. - Hoàng Quang Thăng gật đầu nói: - Một tiếng chó sủa người, trăm tiếng chó sủa theo, người vật cũng vậy, đều mù quáng theo.

- Thì ra là thế, ngài thật có tài. - Lục Luân giơ ngón tay cái lên khen: - Nói chuyện với người như ngài thật khôn ra không ít!

Hoàng Quang Thăng không đỏ mặt, dõng dạc nói tiếp:

- Đâu có, chỉ là từng trải nhiều hơn Lục đại nhân một chút thôi, nếu ngài có hứng thú, sau này có thể thân cận nhiều hơn.

Rồi hắn chuyển đề tài, không cho lằng nhằng tiếp nữa:

- Nhị vị đại nhân, nếu không có ý kiến khác thì chúng ta nhanh để cho họ nghiệm minh chính thân, tiếp đó báo cáo lên trên nữa.

- Đúng đấy. - Lục Luân gật đầu nói: -Ở đây vừa hôi lại kín gió, ở lâu chắc thối cả người.

- Ha ha, vậy thì ta nhanh lên trên thôi...

Hoàng Quang Thăng thuận miệng đáp, lại nhìn Dương Dự Thụ đang hơi chần chờ nói:

- Dương đại nhân nghĩ thế nào?

- A, được được...

Dương Dự Thụ thu lại vẻ nghi hoặc trên mặt, gật đầu nói.

- Vào đi. - Hoàng Quang Thăng ra lệnh.

Bởi vì phải phong tỏa hiện trường, các quan viên hôm qua tiếp thu phạm nhân lúc này mới có thể đi vào. Trước tiên hành lễ với ba vị đại nhân, vị quan viên ngũ phẩm liền bắt đầu nhận rõ người chết, trước tiên nhìn thi thể có vẻ mặt dữ tợn, sau khi tỉ mỉ so đối đặc điểm ghi lại, hắn gật đầu nói:

- Đây là phạm nhân Lý Lão Tam.

- Không phải hắn thì là ai. - Hoàng Quang Thăng cười mắng: - Nhanh lên một chút, hai vị đại nhân sắp không nín được rồi đây này.

Hắn nhìn Lục Luân và Dương Dự Thụ đều sắc mặt quái dị, còn tưởng rằng hai người bị ngạt thở gần chết chứ.

Quan viên lại nhận dạng thi thể thứ hai, vừa nhìn mắt hắn choáng váng, thất thanh nói:

- Đây không phải là Vạn Luân mà!

Thi thể trước mắt mặc dù có khuôn mặt chòm râu đều rất giống người hôm qua hắn thấy, nhưng tuyệt đối không phải cùng một người.

- Đừng nói bậy! Ngươi nhìn kỹ đi! - Hoàng Quang Thăng như muốn ăn thịt người nhìn hắn.

- Ờ, để nhìn kĩ, thì ra hắn thật...

Quan viên kia biết lúc nãy mình nói lỡ, vội vàng bổ cứu.

- Hắn thật không phải là Vạn Luân! - Lục Luân đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: - Đúng hay không, Dương đại nhân.

Dương Dự Thụ vốn sắc mặt tái nhợt, lại bị hắn điểm danh liền sợ đến run lên, nhưng sau khi biến sắc mấy lần vẫn cắn răng nói:

- Quả thật không phải.

- Sao các ngươi biết?

Hoàng Quang Thăng biết đại sự không ổn, bị khẩn trương mình không ngờ mắc sai lầm hạ đẳng thế này, nhưng vẫn còn nghĩ có thể gạt được qua cửa này:

- Lẽ nào trước đây các ngươi gặp qua Vạn Luân rồi?

Hắn xem qua tư liệu của Vạn Luân, biết đó là một tiến sĩ bảng hạ tức dụng(tri huyện), vẫn luôn làm quan ở vùng Giang Tây, sau đó bởi vì kê biên tài sản Nghiêm gia được việc mới được Ngự sử đài nhìn trúng, đề bạt lên chuyên môn phụ trách truy tìm tang vật sau án Nghiêm đảng. Người này hẳn là không tiếp xúc nhiều lắm với kinh quan. hai người Lục, Dương khả năng không lớn biết mặt.

- Đúng rồi, lẽ nào trước đây ngươi gặp qua Vạn Luân? - Lục Luân lại như càn quấy cũng hỏi Dương Dự Thụ.

Nếu đã đến nước này, Dương Dự Thụ cũng chỉ thản nhiên rồi, hắn nhỏ nhẹ nói:

- Mặc dù ta chưa thấy qua Vạn Luân, nhưng ta biết người chết này, hắn là một tri phủ tham ô nghiêm trọng, tháng trước ta còn thẩm vấn hắn mà, sau đó chuyển giao cho Hình bộ.

Rồi hắn cười nói với Lục Luân:

- Thế Lục đại nhân sao lại biết?

- Ha ha.

Lục Luân nhe răng cười với hắn:

- Bởi vì ta biết Vạn Luân không chết, hắn đang đứng ở phía sau các ngươi đó.

Hai người bị hù cho toát mồ hôi, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không thấy gì hết.

- Đừng đùa nữa. - Lục Luân cười đi ra khỏi phòng giam, lớn tiếng nói: - Vạn Luân, nghe được thì lên tiếng cái đi.

- Ta ở đây!

Quả nhiên có một thanh âm vang lên từ phòng giam bên cạnh hắn, làm cho Lục Luân giật cả mình.

Đại nội, Văn Uyên các, sáng sớm.

Trong đại sảnh chỉ ngồi hai vị Đại học sĩ Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính, về phần ba vị khác... Thủ phụ đại nhân chợt cảm phong hàn, Thẩm các lão vừa mới ói ra huyết, hai người cùng ở nhà tĩnh dưỡng. Trần Dĩ Cần thì sức khỏe rất tốt, nhưng con của hắn từ Tứ Xuyên tới ứng xuân vi nên lão đầu xin nghỉ về nhà, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.

Nội các chỉ còn lại hai vị này đương trị, lẽ ra nên do thứ phụ đại nhân chủ trì theo lệ tảo hội, nhưng mà Lý Xuân Phương ngày hôm qua bị Trương Cư Chính mắng cho một trận đến bây giờ còn dài mặt ra, không muốn nhìn hắn cái nào, vì vậy hai người cứ sầm mặt không lên tiếng, cúi đầu làm việc của mình.

Giờ Thìn quá nửa, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, một gã Ti trực lang gõ cửa đi vào, ghé tai Trương Cư Chính nhỏ giọng thì thầm.

Trương Cư Chính nghe xong mặt trầm như nước, phất tay đuổi thủ hạ ra ngoài, cũng bảo hắn khóa cửa lại.

Đợi trong sảnh không có ai, hắn mới xoay người nói với Lý Xuân Phương:

- Hình bộ đã xảy ra chuyện.

- Ờ...

Lý Xuân Phương thản nhiên đáp lại:

- Chuyện gì?

- Có người ban đêm muốn giết người diệt khẩu. - Trương Cư Chính nhỏ nhẹ nói: - Kết quả bị Trấn phủ ti nhanh chân đến trước, trước một bước dùng một tù phạm tráo đổi với Vạn Luân, sau đó trốn ở một bên nhìn mấy hung thủ đi vào, treo cổ đang đầu Đông Xưởng và họ Lý hàng giả.

"..."

Lý Xuân Phương trầm mặc một hồi lâu, nói giọng châm chọc:

- Không thể nói là tự sát rồi sao?

- Kết luận phủ định rồi. - Trương Cư Chính gật đầu nói: - Là bị giết.

- Thật đáng tiếc. - Lý Xuân Phương cảm thán: - Bị giết thì hỏng quá rồi, vừa không sạch sẽ lại không tiện, còn lưu hậu hoạn...

Rồi hắn nhìn sang Trương Cư Chính:

- Đến phiên Vương Đình Tướng cũng đừng để xảy ra sự cố đấy.

- Ý ngươi là gì? - Trương Cư Chính biến sắc, híp mắt nhìn Lý Xuân Phương chằm chằm.

- Ý gì thì ngươi biết. - Lý Xuân Phương thở dài nói: - Những lời kinh thế ngươi nói với ta ngày hôm qua ta chưa quên câu nào đâu.

- Đó là ta giận nhất thời nói thế. - Trương Cư Chính nặn ra nụ cười không lấy gì là tự nhiên: - Ngươi đừng có mà tưởng thật.

- Ta biết ngươi là giận nói, cho nên không có tưởng thật. - Lý Xuân Phương thản nhiên cười nói: - Ngươi sẽ không cho rằng người là ta tìm đấy chứ?

- Chẳng lẽ không đúng sao? - Trương Cư Chính ngoài cười nhưng trong không cười nói.

- Không phải. - Lý Xuân Phương lắc đầu, giọng điệu bình thản nói: - Ta còn chưa ngốc đến vậy, người khác đào hầm liền nhảy vào ngay.

- May mà sư huynh ngươi có chủ ý. - Trương Cư Chính đỏ mặt, cuối cùng cũng đứng dậy ôm quyền chịu tội: - Hôm qua là ta cấp hỏa công tâm nên nói mấy lời vô lý...xin sư huynh nể tình ngày xưa tha thứ một lần, tiểu đệ bồi tội với sư huynh.

Nói xong hắn khom lưng thật sâu.

- Ài...

Lý Xuân Phương thở dài rồi đỡ lấy hắn:

- Bỏ đi, cả một kế hoạch rất tốt quả thật bị hủy trong tay ta, ngươi có oán khí cũng đúng.

Quả nhiên đều không hổ là cao túc của Từ các lão, đại trượng phu co được dãn được.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch