Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1416: Bức Cung(3)

Chương 1416: Bức Cung(3)




Dịch: changshan

Thật ra Trương Cư Chính đâu có bị hồ đồ, hôm qua hắn là cố ý lừa gạt Lý Xuân Phương, thực trông cậy vào anh bạn này có thể đại loạn mà làm ra việc ngốc vào thiên lao ám sát...Lấy lý giải của hắn với Hoàng Quang Thăng, người này bản tính cẩn thận, sẽ có bố trí chu đáo chặt chẽ, người của Lý Xuân Phương vừa động thủ, tám phần mười sẽ bị bắt tại trận.

Như vậy, tệ nhất cũng là họa thủy đông dẫn(dẫn tai họa sang người khác), còn mình thì thoát khỏi vòng... Từ đầu chí cuối, Trương Cư Chính chưa từng tự mình liên hệ với bất kỳ ai, đều ở phía sau chỉ huy Lý Xuân Phương làm cái này cái kia, càng không có chứng cứ nhược điểm gì bị người khác nắm lấy... Hoàn toàn có thể cho Lý Xuân Phương gánh trách nhiệm, mình nhảy ra ngoài bàng quan; nếu thúc đẩy thoả đáng, cũng rất có khả năng dụ dỗ cả Từ lão sư vẫn đang giả chết chính diện giao phong với Thẩm Mặc, như vậy mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Nhưng mà nếu như thật không phải là Lý Xuân Phương làm, vậy thì việc này đáng phải nghiền ngẫm rồi. Còn có ai có thể bức bách Hoàng Quang Thăng đi vào khuôn khổ, sáng tạo cơ hội cho thích khách chứ?

Đáp án chỉ có một. Hai người đồng thời thấp giọng nói:

- Sư tướng...

Cũng chỉ có vị thủ phụ đại nhân đó mới được năng lực cường đại như vậy, khống chế chính xác vụ án mưu sát mà tam phương tham dự vào.

- Vì sao ông ấy phải làm vậy? - Lý Xuân Phương và Trương Cư Chính đồng thời lâm vào trầm tư.

- Lần này ủy khuất ngươi rồi.

Từ các lão mặc bộ áo bông xanh đen, ngồi trên ghế nằm hưởng thụ ánh sáng mặt trời, vẻ mặt ôn hoà nói với Hoàng Quang Thăng đang ngồi đối diện bên phải:

- Loại chuyện tổn hại danh dự thế này ngươi có thể đáp ứng, lão phu cũng rất cảm động.

- Hạ quan thẹn không dám! - Hoàng Quang Thăng liền ôm quyền, mặt có vẻ xấu hổ nói: - Hơn nữa để cho Vạn Luân kia thoát được, thực sự là thẹn với nguyên ông.

- Điều đó không quan trọng. - Từ Giai lại độ lượng nói: - Phàm là chỉ cầu tận lực há có thể tẫn như nhân ý?

- Đa tạ nguyên ông khoan dung độ lượng...

Hoàng Quang Thăng đã bớt thảm đạm.

- Cái chức thượng thư này không làm được nữa, có phải cảm thấy ủy khuất không? - Từ Giai nhẹ giọng hỏi.

- Không đâu! Tiền đồ của hạ quan là do nguyên ông cho, ngài lại vài độ cứu hạ quan tại lúc nước lửa. - Hoàng Quang Thăng kích động ôm quyền nói: - Hạ quan phấn thân toái cốt cũng khó báo đáp ân tình của ngài, lần này có thể được đền bù sở nguyện, hạ quan cao hứng còn không kịp mà!

- Tốt tốt, rất tốt...

Từ Giai mỉm cười gật đầu, có chút cảm khái nói:

- Trên đời này phụ tử thân, sư sinh thân, nhưng chưa hẳn là chuyện tốt... Thân thì khinh nhờn, coi cái ân của sư phụ là đương nhiên, vừa không suôn sẽ là bất mãn ngay, vứt bỏ mặt mũi, cáu kỉnh, thậm chí muốn bức cung, thực sự là nỗi bi ai của người làm cha làm thầy.

Rồi ông ta nhìn Hoàng Quang Thăng nói:

-Y bất như tân, nhân bất như cố, đến lúc trông cậy vào được thì chỉ có người thuộc hạ cũ tâm tồn báo ân như ngươi thôi.

Hoàng Quang Thăng nghe ra ông ta thoại lý hữu thoại, nhưng chuyện này liên quan đến mấy thầy trò họ, ngoại nhân nào dám xen vào, hắn chỉ hàm hàm hồ hồ gật đầu không lên tiếng.

Cũng may Từ Giai cũng không dự định cùng hắn thảo luận này vấn đề, thản nhiên nói:

- Phỏng chừng lúc này tấu chương buộc tội của hình khoa đã đến nội các rồi, ngươi không cần có áp lực, tối đa chỉ là quản lý bất lực, sơ sẩy chậm trễ, cuối cùng "quan đái nhàn trụ" thôi, còn có một ngày Đông Sơn tái khởi.

Rồi ông ôn hòa cười nói:

- Ngươi cũng đã 60 rồi, chịu tội quan trường 40 năm, khó có được nghỉ một năm nửa năm, đợi sang năm Triệu Mạnh Tịnh nhập các rồi ngươi khởi phục tiếp Lễ bộ thượng thư của hắn.

- Toàn do nguyên ông an bài. - Hoàng Quang Thăng tươi cười còn ngọt hơn cả tân lang: - Đa tạ nguyên ông tài bồi.

- Trở về đi. - Từ Giai mỉm cười gật đầu, vung tay nói: - Bên kia ngươi còn một đống chuyện đấy, đừng có lãng phí thời gian ở chỗ ta nữa.

- Vâng ạ...

Hoàng Quang Thăng đứng lên, chổng mông thi lễ thật sâu mới chậm rãi lui ra ngoài, thâm tình nhìn Từ Giai nói:

- Học sinh xin cáo lui...

- Đi đi. - Từ Giai cười gật đầu.

Đợi Hoàng Quang Thăng lui ra rồi, Từ Giai dần dẩn thu lại dáng cười trên mặt, chậm rãi tựa người lên ghế, than thở một tiếng nói:

- Cũng không biết bước này là đúng hay là sai.

- Tuyệt đối đáng giá!

Thanh âm từ phòng trong vang lên, vén lên rèm cửa, đi ra là hai vị trợ tạ ở quý phủ ông ta, Lý Tường Lý tiên sinh, và Lữ Đức Lữ tiên sinh, nói chính là người sau:

- Đấu tranh trong cung không phức tạp như bên ngoài, lão thái giám Trần Hoành đã nhốt được Đằng Tường và Mạnh Xung rồi, cũng đã thắng được trận nội đấu của ti Lễ giám. Hiện tại hắn chủ động liên hệ với nguyên ông hy vọng chúng ta giúp hắn việc này, một là vì bảo tồn thực lực trong cung, không muốn bị Trấn phủ ti nhân cơ hội thanh toán; hai là cũng có ý kết minh với nguyên ông, chủ động nợ chúng ta một cái nhân tình.

- Đúng vậy. - Lý Tường gật đầu nói: - Hiện giờ nguy cơ lớn nhất của nguyên ông không ở triều đình mà ở trong cung, có thể kết minh được với lão thái giám này, trả giá lớn thế nào cũng đáng hết.

Mặc dù thân cư cao vị, khó tránh khỏi có chút mù quáng tự đại, nhưng vết rách giữa Từ Giai và hoàng đế ngay cả rất nhiều kinh quan cũng cảm nhận được, ông ta sao lại không phát giác cho được?

Nhưng mà chung quy là phát giác có hơi chậm, đợi khi ông ta ý thức được là mình đã vượt quá giới hạn thì vết rách với hoàng đế đã rất sâu rồi. Từ Giai rất lo lắng về việc này, mặc dù ông ta quyền khuynh triều dã, nhưng Long Khánh mới là trời. Sao ngươi có thể đấu với trời được? Không thắng được.

Ý thức được điểm này, đương nhiên phải mất bò mới lo làm chuồng. Từ Giai một mặt bắt đầu bảo trì khép mình, không phát sinh xung đột với hoàng đế nữa, một mặt nỗ lực khôi phục quan hệ cùng nội đình... Từ sau khi lên làm thủ phụ ông ta tự giữ thân phận, phân rõ giới tuyến với hoạn quan, hiện tại lại muốn bám đít trở lại, trong lòng Từ các lão tự nhiên không dễ chịu gì.

- Đúng thế...

Từ Giai từ từ nhắm lại hai mắt, cười tự giễu một tiếng:

- Trước kia khi tranh với Nghiêm các lão dựa vào thái giám, không ngờ hiện tại lên làm thủ phụ rồi còn phải dựa vào thái giám...Quanh đi quẩn lại cũng không đi được. Chức thủ phụ này chung quy có phải là tể tướng đâu.

Hai vị phụ tá nghe xong cũng cảm khái, đúng vậy, bản triều phế tể tướng không thiết lập, mặc dù hiện tại thủ phụ nội các đã là tể tướng trên thực tế, nhưng mà chung quy là danh bất chính, ngôn không thuận, bày không ra được uy nghi của tể tướng thời Đường Tống.

- Triều cục hôm nay khó bề phân biệt, cực kỳ phức tạp. - Thấy Từ Giai buồn bã không vui, Lý Tường nhẹ giọng khuyên nhủ: - Nguyên ông làm tốt quan hệ với nội đình thì sẽ không còn nỗi lo về sau, tự có thể Lã Vọng buông cần rồi.

- Đúng vậy...

Từ Giai gật đầu, cố phấn chấn lại:

- Lão phu cũng suy nghĩ như thế, trước tiên tiêu trừ cái tai hoạ ngầm trong cung đã, rồi mới từ từ thu thập cục diện.

Rồi ông ta cười nói:

- Thật ra quyết định vẫn hơi chậm, rất nhiều người cho rằng lão phu là hoa vàng ngày mai, tâm đã tàn, bắt đầu tìm cánh dưới rồi...Mượn lời nói của Hoàng Quang Thăng lúc nãy, nếu như đặt ở trước kia, hắn sẽ không để cho Vạn Luân còn sống, hiện tại lại dám mắt cọp thay mắt ngựa với ta.

Khi nói những lời này, trong mắt hắn không có phẫn nộ, giống như đều đã nghĩ thông suốt rồi.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch