Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1421: Thần Kiếm Xuất Vỏ(3)

Chương 1421: Thần Kiếm Xuất Vỏ(3)




Dịch: changshan

Hắn chính là Đại Lý tự thiếu khanh Hải Thụy Hải Cương Phong, mặc dù đã là quan lớn chính tứ phẩm nhưng hắn vẫn ở trong căn nhà nhỏ bé ngõ hẹp trước kia, hơn nữa càng thêm cô độc ít lời hơn... Mọi người chỉ nói lần thượng thư đó đã làm cho Hải Thụy danh lợi song thu, lại không biết [Sớ trị an] đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn, vết thương vĩnh viễn không thể khép lại...Tính từ trên tâm lý thì Gia Tĩnh đã chết, hắn vẫn sống, mặc dù giữa điều này không có mối liên hệ tất nhiên gì, nhưng cái gông xiềng nặng nề "bất trung bất hiếu, vô quân vô phụ" khiến cho hắn hô hấp khó khăn, khó mà giãn mặt ra một hời gian dài. Nếu không phải có mẹ già tại đường, chưa có hậu, sợ là hắn đã sớm chia tay nhân thế, chôn cùng với Gia Tĩnh rồi.

Cuộc sống của hắn cũng đã xảy ra thay đổi rất lớn. Người mẹ già lớn tuổi sau khi trở lại quê nhà Quỳnh Châu đã mặc phải bạo bệnh. Hiện giờ mặc dù đã khỏi hẳn nhưng đã không thể vạn lý bôn ba tới Bắc Kinh đoàn tụ nữa. Mà thê tử của hắn lại bởi vì lúc trước lo lắng hãi hùng, đường đi bôn ba, vừa đến Quỳnh Châu thì sinh non một nữ anh, cũng đã buông tay với nhân gian rồi.

Đả kích liên tiếp làm cho Hải Thụy hết sức đau buồn, vài lần thượng sớ thỉnh cầu về nhà phụng dưỡng mẹ già, nhưng mà Từ Giai mới đem hắn làm mẫu người chính diện để dựng lên, đang trông cậy có thể dựa vào hắn để phát huy thiên địa chính khí, tinh lọc bầu không khí chính trị, khôi phục lại dòng sĩ nhân tiết thao thời Gia Tĩnh trước kia mà, há có thể để hắn đi được. Ông ta liền liên tục lấy danh nghĩa của hoàng đế hạ chỉ an ủi, xưng hắn là "Thiên hạ quan viên chi mẫu" các kiểu, còn thăng hắn một cấp làm Đại Lý tự thiếu khanh, hoàn thành bước nhảy vọt từ trung cấp quan viên đến cao cấp quan viên. Loại lễ ngộ và vinh dự đặc biệt này làm cho Hải Thụy không cách nào từ chức được, chỉ có thể làm việc tiếp tục.

Nhưng mà bắt đầu làm việc này lại không hài lòng chút nào...

Đại Lý tự và Hình bộ, Đô Sát viện hợp xưng là "Tam pháp ti", cấu thành hệ thống tư pháp giám sát của Đại Minh. Mà Đại Lý tự quản lý là "chính lệnh thẩm nghiện bình phản hình ngục", chủ yếu là phúc thẩm phán quyết của Hình bộ, bình phản án oan, uốn nắn các nha môn bất công, theo lý thuyết rất thích hợp với người theo đuổi lý tưởng xã hội công bằng như Hải Thụy. Nhưng mà quan trường của Đại Minh nếu như thật có thể theo lý hành sự thì đã sớm vạn sự đại cát rồi, còn cần Đại Lý tự của hắn làm chi?

Trên thực tế, từ sau Thành Hoá, quyền chấp pháp của Đại Lý tự đã bị Hình bộ với cấp bậc cao hơn cướp đi. Trên thực tế chỉ có thể hạch duyệt hồ sơ vụ án mà thôi. Muốn công chính trị ngục thì phải xem tâm tình của thượng thư Hình bộ ra sao. Tỷ như Hải Thụy nhậm chức không lâu thì gặp phải vụ án quan viên đệ tử giết người, phán quyết của Hình bộ là hai tên nghi phạm bị trích thú(đày ra xa thủ thành). Hải Thụy cho rằng mức hình phạt quá nhẹ, y pháp lấy lý tranh luận, nhưng mà thượng thư Hình bộ Hoàng Quang Thăng thì lấy lý do "sau khi nạn nhân thụ thương lại mắc phải bệnh cấp tính, nguyên nhân cái chết là bệnh mà không phải bị thương" duy trì phán quyết ban đầu. Hải Thụy không phục bèn cáo đến nội các, cũng bị Từ Giai lấy lý do "mới tới pháp ti, không quen luật lệ" khiển trách hắn rồi bác bỏ.

Kết quả nghi phạm vốn nên phán xử tử hình thì lấy trích thú xử phạt nhẹ...Xử án hồ lô như vậy khi Hải Thụy thẩm duyệt hồ sơ phát hiện có rất nhiều. Hắn cầm tới Hình bộ, không ai để ý, đến nội các phản ánh, các các lão cũng chỉ hảo ngôn khuyên bảo, không thụ lí, cuối cùng các đồng liêu trong tự đều bắt đầu trốn hắn. Hải Thụy liền triệt để bị biên duyên hóa rồi.

Thật ra Hải Thụy không phải là không biết, triều đình chế định rất nhiều hình pháp nghiêm khắc chỉ dùng để trấn áp người nghèo và dân chúng, đối với quan lại phú hào thì luôn luôn có thể đi được cửa sau. Chỉ cần có tiền có quyền là có thể bãi bình tất cả phiền phức, cho dù giết người cũng không cần đền mạng. Những quy tắc ngầm trên quan trường này chỉ bằng một mình hắn thì không thể nào sửa đổi được.

Nhưng mà Hải Thụy hắn là môn đồ của thánh nhân. Khổng Tử từng nói: "Tri bất khả vi nhi vi chi!" ý là, khi làm việc không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi nên hay không! Điều nên làm, không có khả năng làm được cũng phải làm! Cho nên bình phản án oan, chủ trì công đạo mặc dù rất vất vả lại không có kết quả tốt, mười lần cũng chỉ có một hai lần có thể thành công. Nhưng hắn vẫn tận tuỵ, chịu mệt nhọc, kiên định vì người yếu biểu dương chính nghĩa, chưa bao giờ bởi vì bị thất bại mà buông tha.

Hải Thụy là một người rất thuần túy, bởi vì thuần túy cho nên kiên định, bởi vì kiên định cho nên bất khuất, vĩnh viễn không mê man! Thế nhưng lần này, khi nhận được thánh chỉ bổ nhiệm hắn làm quan bồi thẩm của "án Hồ Tôn Hiến", Hải Thụy lại lâm vào loại cân nhắc tự định giá mà lúc trước khi thượng sớ [Trị An] cũng chưa từng trải qua...đại án kinh thiên như vậy, mặt trên lại giao chính phó chủ thẩm cho hai gã trưởng quan của Đại Lý tự. Mặc dù Hình bộ, Đô Sát viện đều phải tị hiềm, không nhúng tay cũng còn nói được, nhưng lại có thể phái Đại học sĩ chủ thẩm, tiếp đó mình và Dương Tự Khanh trợ thủ!! Đây mới là lựa chọn không phù hợp với lẽ thường. Hiện tại nội các lại không một người đứng ra, nói cách khác, tất cả mọi người nội các không thích hợp làm chủ thẩm này. Nói cách khác, kết quả thẩm phán của án này rất có thể sẽ liên lụy đến số phận của các đại lão nội các! Cho nên mới sẽ xuất hiện cục diện "thần tiên đánh nhau, lại muốn tiểu quỷ xử án".

Thật ra, từ sau khi từ Đô Sát viện công bố chứng cứ Hồ Tôn Hiến "giả mạo chỉ dụ vua", Hải Thụy luôn bảo trì quan tâm cao độ đối với việc này, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều theo vụ án lên xuống. Mặc dù không thể nào biết được nội tình trong các nhưng hắn dựa vào trực giác nhạy cảm trời sinh cùng lý giải đối với triều cục, vẫn đoán được căn nguyên phía sau vụ án này, thật ra là một trận đấu tranh chính trị giữa cao tầng với nhau... Về phần ai thắng ai thua, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần mau mau kết thúc trận chó cắn chó này, để cho triều cục khôi phục bình thường là tốt rồi. Đây cũng là thái độ nhất quán mà Hải Thụy vẫn tuân theo đối với cái gọi là "đấu tranh chính trị".

Nhưng mà hiện tại hắn lại bị quấn vào trận tranh đấu này cũng trở thành quan viên xử lý án. Hắn đã không thể không để ý nữa rồi, dù sao không quan tâm ai thắng ai thua là một chuyện, sự tùy ý của mình trở thành vũ khí để người ta chỉnh người lại là một chuyện khác -- Hải Thụy cũng không như những người đó nghĩ, vừa thẳng vừa lăng, chỉ biết một mặt theo luật Đại Minh làm việc. Thật ra hắn cũng biết cân nhắc, có thể biến báo. Chẳng qua tiền đề phải là biến phải so với bất biến, càng lợi quốc lợi dân thì hắn mới đi làm.

Tới cùng phải nên thế nào? Giờ Thìn sáng mai phải đến nội các tiếp thu khuyên bảo rồi, hắn phải lập tức xuất ra một chủ ý...

Đêm nay hắn vượt qua trong nhiều lần suy nghĩ, đợi khi có được chủ ý thì trời cũng sắp sáng rồi. May Hải Thụy là thể chất thuần dương, hỏa lực tràn đầy, đổi lại là người bình thường đứng một túc bên ngoài trong đêm đông thế này thì không lạnh chết cũng bệnh nặng một trận, nhưng hắn lại hồn nhiên vô sự.

Trở lại trong phòng, cảm giác không ấm áp hơn so với bên ngoài, thì ra một đêm không ai canh nên bếp lò đã tắt từ lâu. Hải Thụy hoạt động một chút tay chân hơi cứng ngắc, móc ra tro rồi nhóm bếp lên, lại bỏ hai cái bánh màn thầu cứng như đá vào trong nồi rồi đặt lên bếp.

Xong hết việc thì trong phòng cũng trở nên ấm áp hơn. Hải Thụy liền rón ra rón rén đi vào phòng ngủ lấy công phục của mình, bên trong còn một nữ tử trẻ tuổi trong chùm chăn ngủ say... Đây là thiếp thất hắn mới nạp theo mệnh lệnh của mẹ già vì nối dõi tông đường. Nàng là một nữ tử nông gia mười sáu bảy tuổi, còn trẻ nên tham ngủ. Hải Thụy cũng không hảo ý mới sáng sớm đã sai bảo tiểu thiếp còn nhỏ hơn trưởng nữ của mình không ít. Vì gom đủ sính lễ, nhà hắn chỉ còn có bốn vách tường, không còn sức mà thuê hạ nhân nữa, cho nên những công việc này chỉ có thể tự mình làm thôi.

Nhẹ nhàng ôm lấy quan phục quan mạo lạnh lẽo, khom lưng xách đôi giày, Hải Thụy không khỏi thầm thở dài một tiếng. Nếu như thê tử còn sống thì đã sớm làm ấm y phục rồi, chỉnh tề bưng qua mặc vào cho mình.

Trả lời hắn lại là tiếng nói mớ nỉ non của tiểu thiếp: "Thịt, dầu hàng..." Hải Thụy che mặt mà đi.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch