Ở gian ngoài, Hải Thụy rửa mặt xong xuôi rồi bưng xuống nồi hấp từ trên lô, lấy ra cái bánh màn thầu làm điểm tâm, còn lại là để dành cho tiểu thiếp Ngưu thị.
Với chút dưa muối ăn hết cái bánh màn thầu xem như là xong bữa sáng, Hải Thụy liền đội ô sa, mặc vào quan phục, thắt dây lưng, lại một tay đỡ lấy ghế mặc vào dày quan. Quần áo nón nảy chỉnh tề rồi, ngồi ngay ngắn bên bếp lò đợi đến giờ sẽ xuất phát.
Đến khi đứng dậy chuẩn bị đi thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, còn có giọng nói tràn ngập nghi hoặc:
- Đây có phải là quý phủ của Hải đại nhân không?
Hải Thụy đi ra ngoài mở cửa, thấy là mấy người mặc trang phục kiệu phu, hắn nói:
- Là ta, các ngươi là người phương nào?
Những người đó vốn không tin, tứ phẩm đại quan sao có thể ở nơi phố nghèo ngõ hẹp thế này. Nhưng thấy quan phục tứ phẩm trên người hắn thì mới biết là đại quan thật sự. Kinh ngạc xong họ mới vội vàng nặn ra nụ cười nói:
- Chúng tôi tới đón ngài, nếu Hải đại nhân có thể xuất phát rồi thì mời lên kiệu.
Hải Thụy thấy ở cửa ngỏ có một cỗ kiệu ấm áp đang đậu ở đó, liền trầm giọng nói:
- Ta cũng không gọi kiệu gì hết, các ngươi tìm nhầm người rồi.
Hắn liền muốn đuổi họ ra ngoài.
- Chẳng lẽ ngài không phải là thiếu khanh Hải lão gia của Đại Lý tự sao? - Kiệu phu hỏi.
- Ta là Hải Thụy. - Hải Thụy gật đầu.
- Vậy chuẩn không sai rồi. - Kiệu phu cười nói: - Cũng tại tiểu nhân chưa nói rõ ràng, chúng tôi là người Trương các lão phái tới để đón ngài tới nội các.
Là đại quan hồng bào duy nhất phải đi bộ, Hải Thụy có tiếng là nghèo khó, cho nên Trương Cư Chính biết cũng không ngạc nhiên.
- Ý tốt của các lão ta tâm lĩnh. - Hải Thụy lại từ chối: - Nhưng ta đi đứng linh hoạt, vẫn chưa cần người khác khiêng đâu.
Rồi hắn tiễn khách:
- Mời các ngươi trở về đi.
- Thế thì chúng tôi biết ăn nói thế nào. - Các kiệu phu vẻ mặt đau khổ nói: - Coi như xin ngài thương xót, ngồi đoạn đường đi.
Họ đang thầm ngạc nhiên, lần đầu gặp phải người ngồi kiệu cũng phải cầu.
Hải Thụy kiên quyết không ngồi, họ lại không đi. Hải Thụy liền xoay người khóa cửa lại, mặt đanh lại nói:
- Các ngươi không đi, ta đi.
Thế là mới sáng sớm tinh mơ mọi người liền thấy được một bức kỳ cảnh, một đại quan bước nhanh trên đường, kiệu phu phía sau thở hồng hộc khiêng kiệu đi theo. Mọi người không khỏi nghị luận, cuối cùng cho ra một kết luận, đại quan nhân này đang tập thể dục...
Đi tới trước Đông An môn, Hải Thụy đã bỏ lại đám kiệu phu phía sau mất tăm tích. Hắn chỉnh y quan, lấy ra quan chiếu của mình rồi đi tới chỗ binh đinh thủ môn.
Các binh đinh trong lòng thật ra rất bội phục vị Hải đại nhân bình thường đến nội các cáo trạng này, một mặt làm theo phép, một mặt chào hỏi:
- Lần này Hải đại nhân lại có án gì vậy?
- Đại án.
Hải Thụy thu hồi quan chiếu, để lại hai chữ rồi đi về hướng con phố Trường An, lại nghe phía sau có người gọi mình:
- Cương Phong huynh, đợi ta đã.
Nhìn lại thì thấy là đường thượng quan của mình, chủ thẩm khâm án lần này, Dương Dự Thụ.
Dương Dự Thụ là một trung niên nhân trắng trẻo nhanh nhẹn, nhỏ hơn Hải Thụy năm sáu tuổi, để một nhúm râu ngắn chỉnh tề, ngũ quan đoan chính, ánh mắt trong suốt, là một hảo nhân hảo quan hiếm có... Nếu như không có sự bảo hộ của Dương Dự Thụ, thời gian Hải Thụy tại Đại Lý tự khẳng định sẽ khốn đốn hơn bây giờ, một án xử lý không tốt cũng sẽ khó mà trở mình... Chỉ là đầu năm nay, người tốt khó làm, quan tốt càng khó làm hơn, hắn cũng sớm bị mài dũa cho không còn góc cạnh, bộ dạng như ông ba phải, không nóng không lạnh.
Hải Thụy mặc dù lạnh ngôn lãnh diện, nhưng đây là thủ đoạn hắn tự bảo vệ mình, đối với thượng cấp như Dương Dự Thụ hắn hắn tự nhiên sẽ không làm giá, nghiêm túc đứng ở một bên, chờ đợi tự khanh đại nhân vào cửa.
Dương Dự Thụ rất mau chạy tới, hai người chào hỏi rồi hắn liền kéo lấy Hải Thụy nói:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Hiển nhiên là muốn tránh tai mắt, nói mấy lời lặng lẽ.
Nhưng đến khi mở miệng thì hắn lại không biết nên nói từ đâu. Hắn không lên tiếng, Hải Thụy cũng sẽ không mở miệng, buồn bực bước ra xa một đoạn. Dương Dự Thụ đành phải lên tiếng trước:
- Tối hôm qua ngủ được không?
Thanh âm ôn hòa mà có từ tính, có phần dễ nghe.
- Cả đêm không ngủ. - Hải Thụy nhỏ nhẹ nói.
- Ta cũng trằn trọc, cả đêm không chợp mắt. - Dương Dự Thụ chỉ vào hai mắt mình: - Nhìn xem, mắt thâm quầng lên này.
Hải Thụy nhìn xem, quả nhiên hai mắt thâm quầng, trên khuôn mặt trắng trẽo hiện rất rõ. Hắn khẽ than một tiếng nói:
- Vụ án lớn thế, bị thẩm ngủ không được, thẩm án đương nhiên cũng ngủ không được.
- Án này can hệ trọng đại, thậm chí vượt xa tưởng tượng của ngươi...
Dương Dự Thụ còn tưởng rằng Hải Thụy không hiểu nhiều lắm đối với thượng tầng, liền dẫn dắt hắn:
- Ngươi nghĩ tới chưa, án này vì sao để cho ngươi và ta chủ thẩm? Thân nhỏ như Đại Lý tự có thể đội được cái nón lớn như thế không, không bị đè ngã mới lạ đó.
- Ý đại nhân là gì? - Hải Thụy trầm giọng hỏi.
- Ta suy nghĩ, án lớn như vậy sao bên trên lại chỉ phái người của Đại Lý tự lo liệu, dụng ý chỉ có thể có một. - Dương Dự Thụ nhỏ nhẹ nói: - Bởi vì bản thân chúng ta người nhỏ, lời nhẹ, lại cùng xuất một tự, vị miễn có ngại cùng xuất một mạch. Có thể nói, hai quan thẩm vấn chúng ta địa vị quả thực rất nông cạn, nói là khôi lỗi thì quá khó nghe, nhưng nói chung khó có thể vi phạm tâm ý của bên trên, bằng không sẽ phải bị treo lên...
- Treo cái gì lên? - Hải Thụy lạnh lùng hỏi.
- Ngươi xem ngươi xem lại nữa rồi! - Thấy hắn lại nổi tính ương ngạnh, Dương Dự Thụ bất đắc dĩ nói: - Cương Phong huynh, đại sự như vậy giao cho chúng ta, trên vai hai ta gánh chính là can hệ thiên đại, dưới chân lại chỉ đạp trên miếng băng mỏng. Ngươi không thể nghe lời ta nói sao?
- Mời đại nhân nói. - Hải Thụy dừng bước, bộ dạng như chờ lắng nghe.
- Ta chỉ có một câu nói, điểm đến ngừng ngay! - Dương Dự Thụ nói.
- Cái gì gọi là điểm đến ngừng ngay? - trong mắt Hải Thụy hiện lên vẻ không đồng ý.
- Việc này có gì mà không rõ? Việc lần này, từ khi Hồ Tôn Hiến bị bắt, đến hắn ly kỳ chết đói chết rét trong tù, đến khi có người ngang nhiên giết người diệt khẩu tại Hình bộ, có thể nói nơi chốn ly kỳ, bộ bộ kinh tâm. Nhưng thật ra phía sau là người nào đang đấu pháp, quan viên triều đình trên cơ bản đều biết...Đừng thấy nhiều người thượng thư yêu cầu nghiêm tra, nhưng đều là phô trương thanh thế, người nào cũng không dám thâm nhập! Vì sao không ai dám nói toạc ra? Ném chuột sợ vỡ bình mà thôi!
Dương Dự Thụ tận tình khuyên bảo:
- Chúng ta cũng vậy liên lụy tới "chuột" chúng ta có thể nghiêm tra, liên lụy tới "bình", chúng ta một chữ cũng không thể hỏi, càng không thể tra!
Hải Thụy bắt đầu dùng một loại ánh mắt kỳ quái quan sát Dương Dự Thụ, nhất thời làm không rõ đây là ý kiến của hắn sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ hay là chịu người nào sai sử. Trong lòng bỗng sinh ra một tia xa cách, trong ánh mắt liền lộ ra loại phức tạp này.
Dương Dự Thụ đương nhiên cảm giác được thần thái của hắn, hắn nở nụ cười khổ nơi khóe miệng:
- Đừng có lấy ánh mắt đó nhìn ta, ta tốt xấu đã ở Đại Lý tự vài chục năm, chút ấy chuyện còn nhìn không rõ sao?
Rồi đè thấp giọng nói:
- Tâm tư của đám phạm quan đó xấu xa nhất, vì tránh tội, bọn họ sẽ đem mọi chuyện đều kéo cả bên trên vào. Kéo vào rồi thì ngay cả một chữ cũng thẩm không được. Đến lúc đó nan đề liền đổ lên đầu hai ta, chúng ta không thể xử theo pháp luật được! Cho nên nói điểm đến ngừng ngay là vậy, đủ định tội thôi là được, phải tránh hỏi quá nhiều quá sâu!
- Có phải nhị vị các lão cũng nghĩ vậy không? - Hải Thụy không nhìn hắn, khóe miệng nhếch nụ cười châm biếm.
- Việc này...
Dương Dự Thụ có chút kinh ngạc nói:
- Ta còn chưa thấy họ đâu.
Dừng lại một chút hắn lại chuyển đề tài:
- Nhưng có thể liệu định, họ cũng nghĩ như thế.
- Sao ngươi có thể liệu định được? - Hải Thụy quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
- Cũng không xem họ là học sinh của ai...
Dương Dự Thụ thản nhiên nói:
- Cương Phong huynh, ta nói một câu không có chừng mực cuối cùng, người ta có làm cho xôn xao thì bên trên còn có một lão sư, không cần chúng ta xen vào đâu.
Hải Thụy an tĩnh nhìn hắn chốc lát mới nói:
- Nói xong chưa?
- À, nói xong rồi. - Dương Dự Thụ gật đầu nói.
- Vậy đi thôi. - Hải Thụy liền cất bước đi về phía trước.
- Thế ta nói nửa ngay tới cùng ngươi có nghe lọt tai không vậy? - Dương Dự Thụ vội vàng bước nhanh đuổi theo.
- Đa tạ đại nhân chỉ bảo. - Hải Thụy ngẩng đầu mà bước, cũng không dừng lại: - Ta cũng có một đạo lý muốn mời đại nhân chỉ ra chỗ sai. Vụ án này nói đến thì cũng chỉ ngắn gọn mấy câu, nhưng ở giữa lại sâu không thấy đáy, tương lai nếu viết thành án quyển, chỉ sợ sẽ chồng chất như núi!
- Chính là như vậy. - Dương Dự Thụ gật đầu nói: - Cho nên hai ta một bước đạp không thì sẽ vạn kiếp bất phục!
- Ngươi có dám nói, bước nào là không, bước nào là thực không? - Hải Thụy trầm giọng nói: - Nếu là thần tiên đánh nhau, có người muốn cho chúng ta hướng đông, thì khẳng định có người muốn cho chúng ta đi tây, ngươi theo bên này thì sẽ đắc tội với bên kia... Ngươi cho là điểm đến ngừng ngay là một biện pháp tốt, nhưng luôn luôn thần tiên sẽ tra sâu xuống, ngươi sẽ đắc tội với họ thôi, còn không phải cũng gặp tai ương.
Dừng lại một chút hắn mới nói:
- Nếu nói xa hơn, vụ án lớn vậy, khẳng định phải có lịch sử lưu danh! Tám phần mười còn bị biên thành hí kịch, Bình thư, bị người diễn nghĩa trở đi trở lại, lẽ nào đại nhân muốn bị hậu nhân coi thành một hồ lô quan, nhắc tới thì mắng: "Không quản là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ, nói chung là một hồ đồ đản(kẻ ngốc)!"
Dương Dự Thụ nghe được sửng sốt, hắn không khỏi nhìn Hải Thụy với cặp mắt khác xưa. Người nam tử này hắn vẫn cho rằng là một kẻ ngoan cố, bướng bỉnh, không ngờ còn có suy nghĩ sâu như vậy, tức thì sinh ra sự bội phục với hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy nên xử lý thế nào?
- Rất đơn giản. - Hải Thụy trầm giọng nói: - Theo luật pháp, bằng lương tâm, nói lời công đạo! Thân chính không sợ bóng tà, vậy ai trách cứ được chúng ta!
- Ha ha...
Dương Dự Thụ nhìn loại khí thế của hắn, sợ hãi nói:
- Cương Phong huynh...
- Đại nhân, không cần nhiều lời! - Hải Thụy trầm giọng nói: - Thánh dụ muốn chúng ta tra rõ án này, trả lại cho Hồ Tôn Hiến một công đạo, trả lại cho bách quan một chân tướng, trả lại Đại Minh ta một sự công bằng. Ta ý đã quyết, bất kể thế nào, đều phải tra đến cùng! Nếu đại nhân không muốn tra thì có thể cáo ốm, ta làm thế nào, đại nhân không cần xen vào! Trách nhiệm một mình ta gánh, sẽ không liên lụy đại nhân đâu!
Nói xong hắn phẩy tay áo bước nhanh về phía trước.
Dương Dự Thụ đứng đó ngẩn ra nửa ngày, mở to mắt nhìn Hải Thụy, tim đập càng lúc càng nhanh, một loại cảm giác nghe trống nhỏ mà nghĩ phá trận càng ngày càng mãnh liệt.