Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1434: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 3 )

Chương 1434: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 3 )




Dịch: changshan

Sau khi lập kế hoạch, hai người liền phân công nhau hành động, Từ Giai đi vào trong cung xin nể tình, Trương Cư Chính thì sau khi viết thư xong gửi đi bèn trở lại nội các, sai người lấy ly do việc công, gọi Trâu Ứng Long đến Văn uyên các...... Loại việc này, vốn không nên ở trong cung mưu đồ bí mật, nhưng Trương Cư Chính biết ở bên ngoài sẽ không an toàn, cho nên chỉ có thể ở đây làm việc quỷ quái này.

Đợi đến quá ngọ, Trâu Ứng Long rốt cục đã đến.

Nhìn thấy hắn đến muộn, Trương Cư Chính có chút không vui nói:

- Vân Khanh, sao ngươi lề mề bây giờ mới đến?"

Vân Khanh là biệt hiệu của Trâu Ứng Long, hắn hành lễ với Trương Cư Chính, sau đó cười gượng nói:

- Xưa đâu bằng nay, vẫn là âm điệu thấp thì tốt hơn, nào dám lập tức đến.

Trương Cư Chính muốn trêu đùa một câu, nhưng lại nghĩ đến mình vì lần này gặp, còn không hao tổn tâm huyết sao? Trong lòng một trận buồn bực, bèn hỏi:

- Trên đường đi không gặp người quen chứ?

- Không có. Chọn giờ ăn cơm trưa để đi rồi."

- Được.

Trương Cư Chính không nói được câu nào dễ chịu, chỉ cộc cằn nói:

- Ta đã ăn rồi, gọi nhà bếp bưng đồ ăn lên cho ngươi.

- Đa tạ được ý của các lão.

Trâu Ứng Long cười gượng nói:

- Nhưng một bữa không ăn cũng không đói, ngài có việc cứ phân phó trước đi, chỗ này ta không nên ở lâu.

- Lời này cũng đúng.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Trương Cư Chính cảm giác Trâu Ứng Long với chính mình, không cung kính như trước kia, không khỏi nhớ tới Từ Giai, ai còn để ngươi vào trong mắt, trong lời nói, trong lòng dâng lên lửa giận ngùn ngụt, đành phải nén xuống, gật gật đầu nói:

- Vậy chúng ta nói chính sự đi.

- Vâng.

Trâu Ứng Long gật gật đầu, hắn thật sự không khinh mạn ý tứ của Trương Cư Chính, chỉ là gần đây danh dự của Đô Sát viện xuống dốc không phanh, đi đến đâu đều bị đồng nghiệp giễu cợt...Mà hắn từ trước đến nay tự cho mình siêu phàm sao có thể chịu được cơn giận này? Kết quả vẻ mặt ủ rũ vẫn chưa tan, làm cho Trương Cư Chính đa nghi.

Trương Cư Chính cũng không nói nhiều với hắn, liền nhập vào đề chính hỏi hắn:

- Vân Khanh, chuyện Hải Thụy thẩm án, ngươi có chú ý không?

Trâu Ứng Long gật gật đầu, vẻ mặt chua xót nói:

- Thẩm chính là Thiêm đô ngự sử, Tổng Hiến cũng bị liên lụy, còn có cái tuần án Ngự Sử thành người làm chứng nhơ nhuốc, trăm năm phương danh của Đô Sát viện, xem như bại hết......

Đông noãn các của cung Càn Thanh, Từ Giai đã chờ đợi nửa canh giờ, sau khi uống trà đầy cả bụng, rốt cục mới được Long Khánh hoàng đế triệu kiến, cùng đi còn có lão thái giám Trần Hoành.

- Nghe nói Nguyên Ông gần đây nhiễm bệnh nhẹ, trẫm vô cùng lo lắng.

Long Khánh đăng cơ đã một năm, trong một năm này, khí chất trên người đã thay đổi rất lớn, ít nhất trong lời nói cử chỉ, đã không khó coi như lúc mới đăng cơ, đã giống bộ dáng của hoàng đế:

- Mới vừa nói với lão Trần, thay trẫm đi thăm hỏi.

- Làm phiền Hoàng Thượng lo lắng

Từ Giai vẻ mặt cảm kích nói:

- Vi thần chỉ là cảm phong hàn, đã uống hai liều thuốc, đã đỡ nhiều rồi.

- Vậy thì tốt quá. Nội các, Đại Minh và trẫm đều không thể một ngày không có Nguyên Ông.

Nghe xong lời này, đôi mắt Từ Giai sáng lên, lại khiêm tốn nói:

- Vi thần e rằng, Hoàng Thượng quá lời rồi.

- Được rồi, không nói lời khách sáo nữa.

Long Khánh khoát tay nói:

- Nguyên Ông sốt ruột gặp trẫm rốt cuộc là có chuyện gì?

- Bẩm Hoàng Thượng, cựu thần là vì vụ án Hồ Tông Hiến mà đến.

Từ Giai cung kính nói:

- Vụ án này không thế thẩm tiếp nữa, nếu không hậu quả thật không thể lường được!

- Hậu quả gì?

- Trước mắt, chính là triều đình đại loạn, quốc gia không có ngày bình yên; Nhìn xa một chút, nó sẽ phá hư pháp luật tổ tông, nguy hiểm cho hoạt động của chính thể!

Từ Giai đe dọa nói tiếp:

- Thái tổ thiết lập Đô Sát viện, chuyên vì giám sát triều cương, duy trì trật tự để bảo đảm các quan lại triều đình Đại Minh, có thể đi chính đạo, giữ trung trực. Đó là nha môn chuyên môn đắc tội với người,nhưng đối với ổn định và hoà bình của Đại Minh, có tác dụng trọng yếu không thể thay thế. Cho nên không thể đem coi là bình thường nha môn, phải đặc biệt bảo vệ mới được.

Long Khánh cảm thấy lời này có lý, liền cẩn thận suy nghĩ một hồi, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

- Trẫm nghe nói, hiểu pháp luật mà phạm luật, tội thêm một bậc. Nếu là nha môn duy trì trật tự, mà gây ra gièm pha như vậy, càng nên điều tra đến cùng, nếu không sao có thể khiến người ta tin tưởng?

Đối với những lời nói có kiến thức của hoàng đế như vậy, Từ Giai thật sự nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:

- Quyền uy đổ rồi, vốn không có khả năng lại dựng lên ; phá rồi sau đó lập, đó là với nha môn khác mà nói, nhưng với nha môn Đô Sát viện như vậy, chẳng sợ miễn cưỡng dựng lên, cũng chỉ là danh nghĩa, cũng ra được Ngự Sử đủ tư cách bênh vực lẽ phải.

- Đó là Nguyên Ông nghĩ vậy?

Long Khánh dù sao cũng chỉ là hàng mẫu, trong bụng không được kinh vĩ Càn Khôn như cha hắn, suýt nữa đã bị Từ Giai dọa rồi, chắp tay giành quyền chủ động nói chuyện.

- Ta nhớ rõ trở thành tả đô ngự sử, là lý tưởng của ngươi.

- Hoàng Thượng minh giám, cách nói phân của con chuột, làm hỏng nồi gạo, chỉ là lời của kẻ thư sinh. Sự thật thì, ngoài nhà giàu ra, cách xử trí của dân chúng bình thường đều là nhặt phân chuột và chỗ bị bẩn ra, mà sẽ không đổ cả nồi gạo đi... Đối với Đô Sát viện mà nói cũng là đạo lý tương tự, tuyệt đại đa số đều là Ngự Sử thanh liêm trung thành, không sợ cường quyền, không thể bởi vì sai lầm của vài người, mà ngay cả danh tiết của bọn họ trân trọng nhất và uy nghiêm của Đô Sát viện cũng bị mất đi.

Thấy hoàng đế đang lắng nghe, Từ Giai biết mình đã nắm giữ được thế chủ động, liền nói tiếp:

- Cho nên theo vi thần được thấy, đối với các quan viên liên quan đến án này, không nên trực tiếp thẩm vấn xử lý, nên điều đến nha môn khác đồng thời âm thầm điều tra lấy chứng cớ, khi việc này đi qua, lại nghiêm khắc xử trí ảnh hưởng tiêu cực của Đô Sát viện mới có thể nhỏ nhất.

Nghe xong Từ Giai thao thao bất tuyệt, Long Khánh cảm thấy chính mình cũng bị thuyết phục liền hỏi Trần Hoành bên cạnh hầu hạ nói:

- LãoTrần, ngươi cảm thấy thế nào?

- Việc đại sự của triều đình, lão nô không dám nhiều chuyện.

Trần lão thái giám ánh mắt híp thành một đường, hoàn toàn chôn vùi trong khuôn mặt nhăn nheo, toàn thân bắt mắt nhất là hai hàng lông mày mỏng thật dài. Nếu cởi áo mãng bào trên người ông ta, quả không khác gì một lão nông dân.

Nhưng bây giờ ai cũng không dám khinh thường người già sắp chết này, Từ Giai mỉm cười nói:

- Vụ án này liên lụy đến Đông Xưởng, lão Công Công là đại nội tổng quản, phải nghe ý kiến của ngài.

Nói xong hắn liền ngồi ngay ngắn ở trên cẩm đôn, nhìn kỹ nhìn đối phương.

- Nguyên Ông đã nói như vậy, lão Trần cũng đừng cố kỵ.

Xem ra, Long Khánh rất là tin cậy với lão thái giám này.

- Vậy lão nô cả gan nói hai câu.

Trần Hoành vẫn cau mày nói:

- Nguyên Ông nói lão thành mưu quốc, lão nô hoàn toàn đồng ý.

Dừng một chút nói:

- Hơn nữa lão nô nói một câu đại nghịch bất đạo, hôm qua Hoàng Thượng hạ lệnh giao hai người Mạnh Hướng và Đằng Tường cho ngoại quan thẩm vấn, tuy rằng là cử chỉ chí công vô tư, lão nô lúc ấy cũng là đồng ý. Nhưng sau khi trở về cả đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được, cân nhắc cảm thấy không ổn...

Nói xong hạ giọng nói:

- Hai nô tì kia ở lâu trong cung đình, biết nhiều bí ẩn của đại nội, nghe nói Hải Thụy là nhân vật lợi hại... Lão nô lo lắng, hai người bọn họ ở dưới tam mộc, sẽ không giữ được mồm miệng."

Nghe Trần Hoành vừa nói, Long Khánh nhất thời liền thay đổi sắc mặt. Mạnh Hướng và Đằng Tường từ trước đến nay tìm đủ mọi trò vui cho hoàng đế mà được yêu sủng, được hai người bọn họ dẫn đường, Long Khánh đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường... Tuy rằng ngoài cung vẫn có đồn đại, nhưng so với sự thật không đến một phần... Cái này đã bị các đại thần mắng cho tơi bời, nếu hai tên nô tài này khai ra, thì mình không muốn sống nữa?

- Hàn Thiên sao lại không ngăn cản?

Long Khánh rốt cục bị dẫn vào tròng nói.

- Lão nô tuổi lớn, phản ứng chậm.

Trần Hoành vội vàng thỉnh tội nói:

- Hôm nay lại nghe lời nói của Nguyên Ông, mới nghĩ thông suốt, mong Hoàng Thượng chuộc tội.

- Không cần nhiều lời.

Long Khánh khoát tay chặn lại nói:

- Mau gọi hai người bọn họ trở về, đừng để ta mất mặt ở bên ngoài đầu!

- Nhưng, Hoàng Thượng đã mở mồm, sao có thể thu hồi lại?

Trần An vẻ khó xử nói.

Nhìn Từ Giai, Long Khánh đầy vẻ đau khổ nói:

- Chuyện này nên xử lý như thế nào, ngươi đưa ra ý kiến đi?

- Không khó, chỉ cần một chữ "Tha”.

Từ Giai chậm rãi nói:

- Hoàng Thượng xuống một chỉ dụ, nói trong cung điều tra án có đột phá, cần bọn họ về cung điều tra, đợi trong cung thẩm xong rồi, ngoài cung sẽ thẩm tiếp.

Dừng một chút nói:

- Trong thời gian này, các quan thẩm vấn làm trước việc công vụ của mình.

Nói xong thản nhiên nói tiếp:

- Còn có mười ngày nữa là vào tháng chạp, chỉ cần đến tháng chạp, tâm tư của mọi người đều phải tập trung tổng kết năm nha môn của mình, sau đó bận rộn mừng năm mới...... Một hai tháng sẽ không nhớ tới chuyện này. Chờ tháng hai năm sau lại thẩm vụ án này, sẽ không nhiều người quan tâm đến nữa, phán quyết thế nào, cũng sẽ không có áp lực lớn như vậy.

- Quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Trần Hoành khen:

- Đại Minh quả thật không thể thiếu Nguyên Ông.

- Ai...

Hoàng đế thở dài, hứng thú nói:

- Làm như vậy đi.

Trong phòng trực nội các, Trương Cư Chính trầm giọng nói với Trâu Ứng Long:

- Nhưng nếu Đô Sát viện lần này hoàn toàn gặp hạn, ta khuyên ngươi, vẫn là xin ra ngoài đi...Cứ thế này sẽ không có tiền đồ."

- Các lão nói đúng...

Trâu Ứng Long chua xót gật đầu nói:

- Tình thế đã không khống chế được, trong viện mọi người đang hận Vạn Luân, lại còn có Tổng Hiến, sẽ thế nào......

Hắn nhìn Trương Cư Chính, không nói tiếp.

Trương Cư Chính biết ý tứ của hắn, đơn giản là ý nói: "Vân Khanh, chúng ta ăn ngay nói thật, ngươi có phải là cảm thấy, phía sau có bóng dáng của ta?"

- Bên ngoài nghe đồn rất nhiều

Trâu Ứng Long chau mày lại, khéo đưa đẩy nói:

- Thật là kì diệu, nói cái gì cũng có, sao có thể không tin chứ?

Nói đến đây, hắn lại chuyển chủ để:

- Nhưng trên quan trường kinh sư bây giờ, quả thật không ít ánh mắt, đang nhìn các lão ngài.

- Nhìn ta làm gì?

Trương Cư Chính nhíu mày nói.

- Ha hả...

Trâu Ứng Long cười nói:

- Xem ngài ra chiêu như thế nào? Bằng không thật đã bị người ta coi như đã chết.

- Ha hả......

Trương Cư Chính cũng cười, nhưng hàm ý cười của hắn, và Trâu Ứng Long khác nhau rất nhiều: "Kẻ đục cứ đục, kẻ trong cứ trong, ta bây giờ không cần nói gì, thời gian sẽ chứng minh tất cả", tài năng lăn lộn trong quan trường, ai cũng không phải là kẻ ngốc, Trương Cư Chính cũng không mong có thể vứt bỏ hoàn toàn, chỉ là mơ hồ ứng phó vài câu, sau đó liền bắt đầu nói chủ đề chính:

- Nhưng có một điểm ngươi nói đúng nếu ta không ra chiêu, sẽ bị người ta coi như đã chết!

- Đây quả là thần tiên đánh nhau.

Thấy suy đoán rốt cục đã được chứng minh, vẻ mặt Trâu Ứng Long trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói:

- Nguyên Ông sẽ không mặc kệ Các Lão ngài chứ?

- Đương nhiên là không.

Trương Cư Chính thản nhiên nói:

- Ta lần này tìm ngươi đến, chính là phụng mệnh của Nguyên Ông.

Nói xong từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Trâu Ứng Long xem.

Trâu Ứng Long tiếp nhận tờ giấy, quả nhiên là chữ của Từ Giai tự tay viết, bảo mình nghe theo bố trí của Trương Thái Nhạc, không cần có gì băn khoăn, sau khi xong việc, sẽ phong hắn làm tả đô ngự sử.

Xem qua tờ giấy lại một lần Trâu Ứng Long vừa định cất vào trong tay áo, liền bị Trương Cư Chính ngăn cản nói:

- Đốt nó! Chẳng lẽ ngươi còn sợ Nguyên Ông nuốt lời sao?

Hắn đành phải ném tờ giấy vào giữa chậu than, ánh lửa chợt lóe lên, nháy mắt liền hóa thành tro tàn.

Trâu Ứng Long nhìn Trương Cư Chính nói:

- Nếu kinh động Nguyên Ông, khẳng định không phải việc nhỏ, mời Các Lão phân phó đi.

Thấy hắn không trốn tránh, Trương Cư Chính định lại tinh thần thầm nghĩ: "Hắn vẫn là bộ dángcũ, vì dã tâm bất chấp tất cả...... Các lão quả nhiên không nhìn lầm người, bèn nhỏ giọng nói:

- Ý tứ của Nguyên Ông là...

- Không phải là trò đùa?

Nghe xong kế hoạch của Trương Cư Chính, Trâu Ứng Long mặt mũi trắng bệch nói:

- Bảo ta buộc tội Nguyên Ông? Không từ mà biệt, lão nhân gia là tòa chủ khoa bính thin, ta làtiến sĩ khoa bính thìn, cũng phải gọi ông ấy một tiếng thầy.

Nói xong liên tục lắc đầu nói:

- Đệ tử buộc tội thầy, chính là bị thiên hạ gièm pha.

Thấy hắn sợ như vậy, Trương Cư Chính cũng không ngờ tới, nhẹ nhàng khuyên:

- Cho dù mọi người ban đầu có chút hiểu lầm, nhưng thầy đã nói, sẽ không trách ngươi, đến lúc đó còn có thể cho ngươi làm tả đô ngự sử, đây là giai thoại sư sinh cộng phổ, khẳng định sử sách sẽ lưu danh!

Dừng một chút nói:

- Đến lúc đó, thiên hạ đều coi hai người là sư sinh lý tưởng, ai có thể nói ra chữ không với ngươi?

"..." Trâu Ứng Long đã bị thuyết phục, nhưng nghĩ đến hậu quả đáng sợ của việc vạch tội thầy, lại liên tục lắc đầu nói:

- Không nên không nên... Ta không thể làm cái việc này.

Thấy không khuyên được hắn, Trương Cư Chính đành phải rút lui nói:

- Vậy ngươi không ra mặt trước, tìm mấy tên thủ hạ thử trước, như vậy được chứ?

- Cái này không thành vấn đề.

Trâu Ứng Long trả lời dứt khoát.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch