Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1435: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 4 )

Chương 1435: Tể Tướng Phẫn Nộ ( 4 )




Dịch: changshan

Khi Từ Giai trở lại nội các, đã là cuối giờ Mùi. Biết ông về, Trương Cư Chính đã sớm phân phó người, đốt đèn trong phòng trực thủ phụ. Khi ông được Trương Cư Chính dìu vào nhà, bên trong phòng đã ấm áp như mùa xuân rồi.

Chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, Từ Giai mỏi mệt nhắm mắt lại... Lão thủ phụ dù sao cũng đã già rồi, ở trong cung Càn Thanh hai giờ đồng hồ, đã hao hết tinh khí thần của ông... Nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu, Từ Giai mới đón lấy canh sâm của lão bộc dâng lên, uống một ngụm ở yết hầu dừng lại một lát, mới chậm rãi nuốt xuống. Lặp lại như thế năm sáu lần, trên gương mặt già nua của ông mới khôi phục lại một chút khí sắc, lấy khăn lau khóe miệng, nhẹ giọng hỏi:

- Đã nói chuyện với Trâu Ứng Long chưa?"

- Nhưng hắn không dám xuất đầu, chỉ đồng ý bố trí người đi làm.

Trương Cư Chính gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Sư tướng yên tâm, chỉ cần rơi vào trong, liền không phải do hắn...

Nói xong nhướng mày nói:

- Nhưng làm như vậy cũng mạo hiểm không ít, hơn nữa quan hệ của Sư tướng và Hoàng Thượng... cũng không hòa hợp.

Từ Giai gật gật đầu, thân trên tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, cho nên lão phu mới có hành động ngày hôm nay, chính là muốn xác nhận một chút thái độ của hoàng đế... Còn cái lão Trần thái giám kia, rốt cuộc có đáng tin cậy hay không."

- Kết quả thế nào?

Trương Cư Chính thân thiết hỏi.

- Tạm được ….

Từ Giai híp mắt nhìn đàn hương lượn lờ trước mặt, trong đầu cẩn thận lược qua một lần từ đầu đến cuối cuộc gặp mặt hôm nay với Hoàng đế, thật lâu sau mới trầm ngâm nói:

- Trong khoảng thời gian này lão phu cáo ốm thật có tác dụng. Tình hình hiện nay của nội rốt cuộc làm cho hoàng đế hiểu được tác dụng của lão phu. Cho nên đối với thái độ của lão phu, khách khí rất nhiều so với trước kia...

Nghĩ đến ngữ khí cuối cùng của hoàng đế, buồn rầu thở dài, hắn càng thêm tin tưởng phán đoán của mình nói:

- Không cần nói ra, bởi vì duyên cớ của Cao Củng, hoàng đế có thành kiến với lão phu. Nhưng Hoàng Thượng dù sao cũng phải lấy đại cục triều chính làm trọng, chỉ có thể khôi phục quan hệ với lão phu... Hơn nữa Trần Hoành ở đây bên cạnh thay lão phu nói, vấn đề hẳn là không lớn.

- Trần Hoành kia có thể tin được không?

Trương Cư Chính nhẹ giọng hỏi.

- Vấn đề không lớn.

Từ Giai vẫn lặp lại một câu đó, nói:

- Theo như sự tình ngày hôm nay, hôm qua hoàng đế giao Mạnh Hướng, Đằng Tường cho Hải Thụy quyết định, quả thật quan hệ với hắn không tốt lắm. Cho nên hôm nay lão phu vừa nói phải dừng lại, Hoàng thượng liền ủng hộ mạnh mẽ, còn khen ngợi lão phu, âm thầm hạ thấp Chuyết Ngôn một phen... Còn đến lúc đó Hoàng Thượng có thể giúp đỡ hay không, còn phải tiếp tục cố gắng.

Nói xong, hắn lại nghĩ tới Thẩm Mặc và Trần Hoành lần đó " Mưu trong mật thất’, tựa như cái trát đâm vào trong lòng vậy, làm cho lão thủ phụ không an tâm.

Trầm ngâm một lát, Từ Giai nhìn Trương Cư Chính nói:

- Ngươi nói nếu hắn giúp ta, có thể có được cái gì?"

- Nếu từ tư dục mà nói, không ngoài quyền và tài. Trước tiên là nói về quyền, hắn là ti lễ giám đại đang, bây giờ lại nhất thống đại nội, đạt tới cực hạn của hoạn quan, không thể lại có yêu cầu của phương diện này; Về phần tiền tài, Nguyên Ông có tiếng thanh quan, hắn hẳn là biết, ngài không có khả năng thỏa mãn hắn ở phương diện này.

Trương Cư Chính phân tích rõ ràng nói:

- Vậy chỉ có đạo nghĩa và công tâm, hắn thiếu ngài một tấm chân tình, cho nên theo đạo nghĩa phải giúp ngài một phen, cũng là phải đạo; Về phần công tâm, với thái giám mà nói, chính là suy nghĩ vì hoàng đế. Nếu hắn cảm thấy, như vậy là tốt cho hoàng đế, tự nhiên sẽ giúp Sư tướng nói chuyện...

Trương Cư Chính phân tích thế này, Từ Giai lại không tin tưởng lắm, lẩm bẩm nói:

- Tình người trị giá bao nhiêu tiền? Với quan văn chúng ta mà nói, đó còn lớn hơn trời; nhưng đối với hoạn quan mà nói, tựa hồ là không đáng bao nhiêu, không nhận cũng không ai nói gì bọn họ."

- Cho nên mấu chốt vẫn là trong lòng của Hoàng đế.

Trương Cư Chính trầm giọng nói:

- Trong lòng của Hoàng Đế khó dò, huống chi Sư tướng không hợp với đương kim Hoàng Thượng, mong Sư tướng suy nghĩ, không cần mạo hiểm thân mình.

- Ưh, ngươi nói không phải không có lý...

Từ Giai vô cùng vui mừng với sự bình tĩnh của Trương Cư Chính, cũng thận trọng hơn nói:

- Để cho người của Trâu Ứng Long thử trước xem sao, hắn không làm cũng là đúng.

Thầy trò hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, Trương Cư Chính trầm giọng nói:

- Ai?

- Lão gia, là tôi, Du Thất

Bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.

- Quản gia của đệ tử đến rồi.

Trương Cư Chính nhẹ giọng nói với Từ Giai:

- Hắn từ trước đến nay đều liên hệ với quản gia của Phùng Bảo. Cái này gọi là "Kì chi với dĩ thành", Sau khi nhận rõ sự thật, Trương Cư Chính không hề giấu diếm động tác nhỏ của mình với Từ Giai, tất cả lấy khôi phục quan hệ làm trọng.

- Gọi hắn vào đi.

Đối với Trương Cư Chính tư thông nội giám, Từ Giai không hề bất ngờ, hiển nhiên đã sớm biết.

Sau khi Du Thất đi vào, vội vàng dập đầu với Từ Giai.

- Sao vội tìm chủ nhân nhà ngươi vậy.

Từ Giai thăm dò, người được xưng là quản gia có tài hoa nhất kinh thành":

- Khẳng định có việc gấp?

- Cứ nói đừng ngại, ta với Sư tướng không có gì giấu diếm.

Trương Cư Chính trầm giọng nói.

- Vâng …

Du Thất hít sâu một hơi nói:

- Bẩm tướng gia, có tin tức nói, Mạnh Hướng và Đằng Tường đã cắn lão gia nhà ta.

- Cái gì?

Trương Cư Chính biến sắc, đứng lên nói:

- Ăn nói bậy bạ, trong cung giao hai người bọn họ cho trấn phủ ti, đã là cuối giờ Tỵ! Chưa đến giờ Mùi, ý chỉ đình chỉ thẩm vấn đã đưa đến Đại Lý tự! Mạnh Hướng, Đằng Tường có là đồ ngu, cũng không thể ngay cả một canh giờ đều không chống đỡ được.

Dứt lời bèn nghiêm mặt hỏi:

- Chẳng lẽ dụng hình?

- Không có, không tổn hao gì.

- Ngươi tận mắt nhìn thấy?

- Nghe nói...

- Đừng ở đây ăn nói hàm hồ.

Trương Cư Chính phất tay áo quát lớn nói:

- Đi tìm hiều rồi báo cáo lại cho ta.

- Vâng...

Du Thất thấy hai mắt lão gia đỏ ngầu, liền biết hắn đang giận chó đánh mèo, vội vàng trả lời một tiếng, rồi cúi đầu chào Từ Giai, rồi lui xuống.

Thời gian quay về hai tiếng rưỡi trước, khi đó Từ Giai vừa mới ngồi trên kiệu vào cung, Trương Cư Chính còn đang viết thư, mà Đằng Tường và Mạnh Hướng vừa mới bị lôi từ ngục của Đông Xưởng ra, giao cho trấn phủ ti.

Hải Thụy và Dương Dự Thụ, thì đang ở trong phòng ký, xem xét chỉ dụ vừa nhận được.

- Thật là kỳ quặc.

Dương Dự Thụ vuốt râu nói:

- Để cho ngoại quan thẩm vấn đại thái giám của nội cung, hình như chưa bao giờ nghe qua.

Nói xong nhìn Hải Thụy nói:

- Nhưng xem ra ông nói đúng, Hoàng Thượng và nội các, hạ quyết tâm phải tra rõ án này.

- Không cần thiết

Hải Thụy thong thả chậm lắc đầu nói:

- Vừa rồi Từ các lão ra khỏi cửa, bây giờ hẳn là đã vào ngọ môn.

- Cái gì?

Dương Dự Thụ khó tin nói:

- Ông, ông phái người theo dõi nguyên phụ sao?

- Có gì không thể? Từ các lão vừa ra khỏi cửa, thần tiên lớn nhỏ của kinh thành đều biết. Chúng ta nếu cái gì cũng biết cuối cùng, chỉ có thể bị người ta dắt mũi đi.

- Ông thật là lợi hại

Dương Dự Thụ giơ ngón cái, cười nói:

- Nhưng lần này theo dõi là đúng.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch