Trong phòng tiếp khách nội các, đối mặt với sự chất vấn của Hải Thụy, Thẩm Mặc hồi lâu mới đáp:
- Việc của hai vị đã làm xong rồi, sau đó nên bắt ai, nên tra ai, là chuyện của nội các. Không ở vị trí này, nhị vị sẽ không phải lo lắng.
- Không ở vị trí này…
Hải Thụy trừng mắt ánh mắt, khó có thể tin nói:
- Vậy xin hỏi người ở vị trí này, chuẩn bị xử lý như thế nào?
"......" Thẩm Mặc vẻ mặt hơi bối rối nói:
- Ngươi đối với quan trên nên có thái độ này sao?
- Hải Thụy ta chưa trúng tiến sĩ, càng chưa vào Hàn Lâm Viện, không hiểu quy củ của khoa bảng các ngài!
Hải Thụy cũng tức khí, ông sớm biết rằng làm vụ án này, khẳng định lực cản rất lớn. Nhưng vốn tưởng rằng, ít nhất Thẩm Mặc sẽ ủng hộ mình...... Hơn nữa sau khi có được đột phá quan trọng như vậy, thân là Thẩm các lão, hẳn là sẽ đánh thẳng Hoàng Long, bắt hết bọn sâu mọt hại nước. Ai ngờ Thẩm Mặc lại trong lúc cục diện chiếm ưu thế mà mượn cơ hội cầu hòa cùng đối phương, ném thiên lý quốc pháp ra sau đầu, điều này so với việc phát hiện ra Lí Xuân Phương, Trương Cư Chính làm chủ mưu phía sau, càng làm cho ông khó có thể tiếp nhận. Bèn cứng rắn nói:
- Nhưng ta biết, chỉ dụ bảo ta đến thẩm khâm án, chuyện ta quản đều là thánh chỉ bảo ta quản, vụ án tra không rõ ràng, ta là tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
- Ngươi cũng đề cao mình quá!
Thẩm Mặc cau mày nói:
- Chỉ dụ có thay đổi, bây giờ không cho ngươi hỏi đến vụ án này, cái này không có gì phải nói!
- Đó chính là do có người che đậy!
Hải Thụy tức giận nói:
- Lời Thánh chỉ nói, cho tới bây giờ đều là khuôn vàng thước ngọc! Sao đến triều đại này, có thể thay đổi xoành xoạch, không coi quốc pháp là gì?
- Trung Đường tha lỗi, Hải Thụy là người Nam Man, vẻ dữ dằn đó, chín đầu trâu cũng không kéo được.
Thấy Hải Thụy ầm ỹ, Dương Dự Thụ dùng sức ngăn hắn, đứng dậy nói với Thẩm Mặc:
- Hắn không phải cố ý chống đối đại nhân, chỉ đi quá bổn phận mà thôi.
- Không cần lo lắng thay hắn.
Thẩm Mặc không nhịn được cười gượng một tiếng nói:
- Ngươi mới cùng hắn cộng sự mấy tháng, ta đã là cấp trên của hắn nhiều năm, có thể không biết hắn là người như thế nào sao?
Nghe Thẩm Mặc nói như vậy, Dương Dự Thụ thoáng yên lòng, ngượng ngùng ngồi trở lại vị trí.
- Đại nhân nói chuyện trước đây.
Hải Thụy có chút động lòng nói:
- Hạ quan không khỏi nhớ tới, năm đó Thẩm các lão dám một mình một tay giơ lên trời, năm đó ngài vì một Ngụy lão hán, liền dám ủng hộ hạ quan đấu với Từ gia.
Nói xong, vô cùng đau lòng:
- Sao bây giờ quan càng làm càng lớn, lá gan lại càng ngày càng nhỏ...
"" …. "", Thẩm Mặc bị hắn nói đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói:
- Thánh nhân vận, trị đại quốc có một số việc các ngươi không làm chủ được, ta cũng không làm chủ được, chỉ có thể phục tùng mà thôi.
- Chẳng lẽ ở trong mắt đại nhân, một danh phận sư sinh, còn trọng hơn so với quốc pháp thiên lý?
Hải Thụy rốt cục không nhịn được thầm nghĩ:
- Hay là, chính ông cũng không trong sạch, sợ tra đến tra đi, ngay cả mình cũng lòi đuôi ra?
- Càng nói càng quá đáng!
Thẩm Mặc trên mặt thay đổi xanh đỏ đen trắng, vỗ cái bàn đứng dậy nói:
- Hải Cương Phong, đừng tưởng rằng chúng ta có giao tình, ta sẽ không trị tội bất kính của ngươi! Mời lập tức đi ra ngoài, nội các không phải chỗ nói hươu nói vượn!
- Được được được...
Hải Thụy đứng dậy không một chút nhượng bộ, quay về trừng mắt nói với Thẩm Mặc:
- Hai bảng tiến sĩ, cũng chỉ là kẻ dễ bị lừa bịp, ngay cả đường đường đại học sĩ cũng không ngoại lệ!
Nói xong nói với Dương Dự Thụ:
- Ta nhìn lầm người rồi, bọn họ rõ ràng là một bọn, đáng cười ta đã thề với ông, Thẩm các lão tất sẽ không như vậy. Thật không ngờ không biến thành cam thảo, không làm được quốc lão! Thẩm các lão bây giờ, đã không phải là Thẩm đại nhân ngày xưa, liên lụy đại nhân theo ta một chuyến không công.
Nói xong cũng không nhìn lại Thẩm Mặc một cái, liền phất tay áo rời đi.
- Trung Đường thứ lỗi, Trung Đường thứ lỗi...
Thấy Thẩm Mặc đứng ở đó, đã tức giận đến cả người phát run, Dương Dự Thụ nào dám một mình chịu lửa giận của y, chắp tay qua loa về phía y rồi như chạy trốn ra ngoài.
Hải Thụy dưới chân như sinh gió, đi cực nhanh, Dương Dự Thụ phải chạy chậm mới đuổi theo được ở trên đường Trường An, giữ chặt hắn nói:
- Ngươi lại chuẩn bị gây ra họa gì nữa đây?
- Cấp trên của chúng ta đã lệch về phía người ta rồi
Hải Thụy nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Chỉ dựa vào tứ phẩm thiếu khanh của ta, còn có thể gây ra họa gì chứ?
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Dương Dự Thụ thật sự lo lắng, hắn vừa lên cơn tức, lại làm ra chuyện kinh thiên động. Liền than nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi cũng không thể trách Thẩm các lão, chẳng lẽ y không muốn mau diệt trừ những người đó? Khẳng định càng muốn hơn chúng ta, chỉ là bất lực, không thể không nuốt răng vào trong bụng thôi.
- Đúng vậy, ông ta có thể nhịn.
Hải Thụy cười lạnh nói:
- Chúng ta việc gì phải lo lắng chứ?
Nói xong cúi người thật sâu về phía Dương Dự Thụ nói:
- Dương đại nhân, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng mấy tháng này, Hải Thụy làm thuộc hạ, cho ngài thêm phiền nhiễu, những việc đã làm cũng có nhiều liên luỵ,... Sau này sẽ không lặp lại nữa.
- Cương Phong huynh, ta vẫn giữ câu nói kia, ngươi tuy rằng là cấp dưới của ta, nhưng cũng là người ta bội phục nhất!
Dương Dự Thụ nghe ra tâm trạng của hắn, không khỏi than thở một tiếng nói:
- Ta cũng không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ, chỉ có thể lo thân mình, chúng ta trở về quản cho tốt Đại Lý tự, không tham dự vào thị thị nữa.
- Để cho đại nhân thất vọng rồi, ta sẽ không trở về nữa. Có nội các như vậy, chúng ta làm cái gì cũng đều phí công, đêm nay ta sẽ viết đơn xin từ chức...
Trên gương mặt gầy gò của Hải Thụy, tràn đầy vẻ mỏi mệt và thất vọng:
- Mẹ già con nhỏ, xa nơi chân trời góc biển, ta thật sự không yên lòng. Trong nhà mấy mẫu đất cằn cũng nên trở về trồng lúa...
Nói xong khom người vái Dương Dự Thụ một cái thật sâu, kiên quyết rời đi.
Hải Thụy ở nội các đại náo một hồi, tất cả mọi người ở văn uyên các đều nghe được. Cho nên khi Thẩm các lão từ phòng khách đi ra, trong ánh mắt mọi người nhìn hắn, đều lộ ra vẻ đồng tình thậm chí đáng thương... Không khỏi thầm nghĩ: Thẩm các lão thật là nhẫn người đến độ người thường cũng không thể nhẫn, nếu như ta bị trong ngoài khinh bỉ như vậy, đã sớm nghẹn phát điên rồi...
Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Thẩm Mặc trở lại chính sảnh, Từ Giai và Trương Cư Chính đang xử lý công vụ. Y vừa tiến đến, ánh mắt Từ các lão liền thân thiết hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Quấy rầy đến Sư tướng......
Thẩm Mặc hành lễ nói với Từ Giai:
- Một kẻ lỗ mãng gây chuyện tới, hiện đã trở về.
Từ Giai đương nhiên biết, kẻ đến chính là hai tên quan thẩm vấn vụ án Hồ Tông Hiến, xem ra Thẩm Mặc đã cùng bọn họ ngả bài, kết quả tan rã không vui. Từ các lão trong lòng đã định, vẻ mặt hối lỗi nói:
- Ngươi chịu oan khuất rồi.........
- Đại cục làm trọng, đệ tử không chấp nhặt với kẻ lỗ mãng.
Thẩm Mặc lộ vẻ chán nản. Cả buổi sáng vẫn không yên lòng, xử lý công vụ cũng sai. Cuối cùng Từ Giai cũng không nhẫn tâm nhìn như vậy, bèn hỏi:
- - Tâm trạng không tốt, hãy về trước đi, nơi này có ta và Thái Nhạc, ngày mai Trần các lão cũng đã trở lại, ngươi yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.
Bên kia Trương Cư Chính cũng lên tiếng phụ họa.
- Để cho Sư tướng lo lắng, Thái Nhạc huynh lo lắng rồi...
Thẩm Mặc suy nghĩ một chút cảm giác quả thật không chịu nổi, liền đứng dậy cáo từ nói:
- Đệ tử cáo từ...
Từ Giai chậm rãi gật đầu, nhìn thân ảnh hắn rời khỏi, ánh mắt trở lại trên người Trương Cư Chính nói:
- Cửa ải này coi như đã qua, ngươi về sau tự giải quyết cho tốt.
Trương Cư Chính vâng dạ đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng, nghĩ: “Nếu là ta, há có thể từ bỏ ý đồ như thế? Chẳng lẽ Thẩm Mặc có thể khờ dại như vậy, cho ngươi một cái bánh vẽ rồi đuổi đi?
Nhưng hắn cả đêm hôm qua suy nghĩ biết mình bây giờ đã như dã thú trong lưới, càng giãy dụa thì lưới càng chặt. Nếu không có hoàng đế hôm nay ra mặt bảo vệ, lần này khẳng định không chạy khỏi trời nắng... Liền càng thêm hạ quyết tâm, phải bứt ra ngoài, giấu tài, tất cả chờ có thực lực rồi nói sau.
Sư sinh hai người nói xong liền theo đuổi ý nghĩ của mỗi người, trong đại sảnh rơi vào yên lặng.
- Cảm tạ Hải Thụy!
Về đến nhà, nhìn thấy hai vị trợ tá, câu đầu tiên của Thẩm Mặc chính là như vậy:
- Giúp ta rửa sạch can hệ, kế tiếp chúng ta có thể ngồi ở dưới đài, chờ tuồng bắt đầu diễn đi...
Từng ngày trôi qua, nháy mắt đã vào tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, độ nóng của vụ án Hồ Tông Hiến, cũng càng ngày càng giảm.
Các kinh quan xem ra, từ vụ Hải Thụy đại náo Văn uyên các, Thẩm các lão một lần nữa về nhà dưỡng bệnh, tất cả đều biểu thị, vụ án Hồ Tông Hiến chấn động một thời dần dần hạ xuống màn che... Đối với kết cục chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, nói thật, mọi người cũng không bất ngờ. Thẩm các lão dù có cường thịnh, dù sao vẫn còn phải cúi đầu trước mặt Từ các lão...
Chính là ngoài không xảy ra bất ngờ, trong lòng các quan lại sĩ phu cũng không khỏi từng đợt tức giận...... Quốc pháp lấy thế đè người, cưỡng gian, tất cả những việc làm của Từ các lão bây giờ, so với Nghiêm Tung có gì khác nhau?
Lúc này lại xảy ra một chuyện ầm ĩ, đó chính là quan phụ trách án Hồ Tông Hiến, thiếu khanh Đại Lý Tự, vị Hải Thụy Hải Cương Phong đại danh lừng lẫy, đã xin từ chức. Đương nhiên đây cũng không phải hoàn toàn bất ngờ, bởi vì nếu là ai, không quản phiêu lưu mạo hiểm, ôm quyết tâm đến cùng, tra xét đại án kinh thiên đến cùng. Kết quả lại bị quan trên gác xó, chẳng quan tâm, trong lòng khẳng định sẽ không dễ chịu, huống chi là Hải Cương Phong?
Nhưng Hải Thụy thật sự dễ đối phó sao? Đó là kẻ còn xem hoàng đế không vừa mắt, dám mắng cả đại thần là vòi phun máu chó... Lại nói tiếp, ngôn quan Triều Long Khánh bới tật xấu cho hoàng đế, thật ra đa phần là bắt chước Hải Thụy, hy vọng cũng có thể nổi danh giống như hắn vậy, chính những người này là những kẻ chuyên bóp quả hồng mềm, chỉ dám ở bên cổ vũ, chỉ là vẽ hổ không thành khuyển mà thôi.
Bây giờ Hải Thụy đã dùng hành động thực tế. Bức thư 《 tấu chương cáo dưỡng bệnh》của hắn, mặt ngoài là đơn xin từ chức, rõ ràng chính là bài văn mắng quan lớn đương triều! Bị người hiểu chuyện gọi là, thiên hạ đệ nhị sơ, mặc dù so với thiên hạ đệ nhất sơ của hắn cách còn tương đối xa. Kì văn phải cùng nhau thưởng thức: ở trong tấu chương này, Hải Thụy trước tiên là nói về việc suy bệnh không thể đảm nhiệm chức vụ, mong được ban thưởng quy điền, ai chẳng biết tinh lực của người Nam Man hơn người, có thể liên tục làm công mấy tháng mà không nghỉ, người như vậy nếu suy bệnh thì cả triều văn võ sợ đều phải vào quan tài.
Đương nhiên đây chỉ là cái cớ, lời Hải Thụy thực sự muốn nói ở phía sau, cứ xem hắn nói như thế nào: “Thần thân làm cử nhân, được Hoàng Thượng chiếu cố, quan cư tứ phẩm, nhưng thánh ân quảng đại không thể báo đáp. Hôm nay bệnh của chư thần, là bệnh gì chứ? Chính là hai chữ ‘lừa bịp’! Không luận quốc pháp, chỉ biết nhân tình; không có quân thần, chỉ nói sư sinh; không quản việc công, chỉ lo tư lợi! Hoàng Thượng tuy có lòng, quần thần sẽ không dứt khoát làm việc! Chỉ biết lục đục với nhau, tranh danh đoạt lợi! Lúc thì ngăn trở, lúc thì lại cùng một giuộc, mà lại còn tự cho rằng: "Thời thế như vậy, triết nhân cũng phải đổi. Chiều gió vô sỉ như vậy, ai lại cố sức làm chứ? Quốc tục dân phong, ngày càng đổ nát hơn.
Hoàng Thượng nếu muốn mưu đồ, phải làm mới có thể trị, phải ra sắc lệnh cho công thần các bộ lớn nhỏ, không được làm qua loa như trước, không được tập theo lối quan trường cũ! Mệnh này ngăn chặn thói làm lấy lệ, làm việc tất sẽ chăm chỉ! Các bộ thần nếu không thấy lời thần là đúng, tự coi lời mình là đúng, thì cũng chỉ là dung thần (thần tử bình thường)! Như là hoàng thượng không lấy Nghiêu Thuấn làm đạo vậy! Việc thi hành can gián của tể tướng, nhiều là nghị luận, chứ ít có thành công! Hoàng thượng sao vẫn cứ để yên? Thơ nói: Chớ có nghe lời đàn bà nói. Nay kẻ sĩ trong triều đều như đàn bà, hoàng thượng xin chớ nghe, quốc gia hi vọng, ngu thần hi vọng!
Hành gia vừa ra tay, khỏi nói cũng biết có hay không! Phải biết rằng, trong những năm nước bọt bay tứ tung này, muốn mắng chửi người muốn mắng thật không dễ dàng. Huống chi Hải Thụy ngay cả hoàng đế cũng mắng được, mọi người xem ra, đã đạt tới đỉnh cao của việc mắng người. Hải Thụy đã dùng hành động chứng minh thiên phú mắng chửi người của hắn, hắn lần này áp dụng sách lược phổ biến đả kích, trọng điểm cường hóa.
Không chỉ có "Dung thần”, Thẩm Mặc và Tể tướng Từ Giai cũng bị chửi cho mất mặt. Thậm chí còn phát kiến ra kiểu mắng mới, gọi hết kẻ sĩ trong triều là đàn bà! Một câu mắng toàn bộ văn võ cả triều!
Một câu này có thể coi là kinh thiên địa quỷ thần khiếp! Phải biết rằng, vào thời đại này, mắng người khác là đàn, còn ác hơn cả mắng tổ tông mười tám đời, vì thế cả triều ồ lên một màn, nhưng kỳ quái chính là, không có ai ra mặt phản kích cả...