Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1446: Truy Điệu (1)

Chương 1446: Truy Điệu (1)




Dịch: changshan

"Cử triều chi sĩ, Giai phụ nhân dã" bất kể bách quan nghĩ thế nào Long Khánh thích mê câu này, lần đầu tiên hắn sinh hứng thú với thứ công văn đáng ghét, suốt ngày cầm tấu sớ Hải Thụy xem đi xem lại, còn hứng thú hỏi Trần Hoành:

- Theo cách nói của Hải Thụy thì há chẳng phải Từ các lão là một bà già?

Trần Hoành dở khoác giở cười:

- Chủ nhân thật giỏi suy luận, có điều nếu coi triều đình là một trạch viện, Từ các lão chẳng phải là bà già nắm quyền sao?

- Vậy Lý các lão thì sao?

- Lý các lão là con dâu cả, bị mẹ chồng áp cho im re, chỉ thích kiếm chút lợi nhỏ, khổ cái tâm cơ không đủ, toàn bị người ta hại.

Trần Hoành cười:

- Chủ nhân nói xem có phải không?

- Chính xác, chính xác, vậy Trương sư phụ?

- Trương các lão là khuê nữ của lão phu nhân, bà cô này rất nhiều toan tính, nhưng tuổi cao rồi mà chưa gả đi được, tất nhiên suốt ngày gây chuyện thị phi, nhưng lão phu nhân chăm bẵm từ nhỏ cho nên thường thiên vị.

- Ừm..

Long Khánh nghĩ thấy đúng là như vậy, nhưng dù sao là sư phụ của mình không tiện bình luận:

- Còn Trần sư phụ.

- Trần sư phu... Là con của tiểu thiếp, không được lão phu nhân thích, ai cũng dám bắt nạt, cho nên sống rất gian nan, lúc nào cũng phải cẩn thận.

Hoàng đế có chút áy náy, gật đầu:

- Mấy lần gặp Trần sư phụ đều có cảm giác buồn bã, vì sao không được Từ các lão thích?

- Chuyện này quá nửa là vì mẹ đẻ Trần các lão năm xưa tranh sủng với lão phu nhân.

Trần Hoành thận trọng nhìn Long Khánh, vờ như vô tâm nói:

- Kết quả lão phu nhân đuổi di thái thái đi, khuê nữ di thái thái tất nhiên khó sống.

Lời này hơi lộ liễu, nhưng Long Khánh tin Trần Hoành cho nên không nghĩ sang chuyện khác:

- Chắc biết bệnh thấp khớp của Cao sư phụ năm nay có tái phát không? Bao lâu rồi không viết thư cho ta, chắc Cao sư phụ giận ta?

- Từ tháng tám đến giờ đúng là không nhận được thư của Cao các lão.

- Ài, đứa đồ nhi này thật bất hiếu.

Long Khánh cảm thấy day dứt:

- Triều đình nhiều thị phi một chút ta liền quên vấn an sư phụ, người nhất định là giận trẫm rồi. Sắp cuối năm, đem một phần cống phẩm năm mới ra, trẫm viết thêm một bức thư, ngươi phái người giao cho Cao sư phụ...

Dừng một chút lại dặn thêm:

- Xem tình trạng Cao sư phụ ra sao.

Trần Hoành vội vâng dạ.

Cảm giác không khí có chút nặng nề, Long Khánh cười gượng:

- Đúng rồi, các vị ở nội các đều đã nói, còn Thẩm sư phụ thì sao?

- Thẩm các lão ạ?

Trần Hoành thở dài:

- Chính là con dâu bị ức hiếp.

Câu nói này tức thị làm tâm tình của Long Khánh suy sụp:

- Ài, Thẩm sư phụ quá thiệt thòi rồi, trẫm lại vô dụng, ngay cả chút tâm nguyện nho nhỏ của sư phụ cũng không làm xong, đúng là sát muối lên người sư phụ.

Trần Hồng than thở cùng Long Khánh, ông ta biết hoàng đế nói chuyện Hồ Tôn Hiến.

Ban đầu Long Khánh coi chuyện này quá đơn giản, còn hạ lệnh cho lễ bộ phải có kết quả trong một ngày. Ai ngờ sinh ra một cái thụy hiệu còn khó hơn nữ nhân sinh con...

Ngày thượng dụ đưa xuống, Triệu Trinh Cát liền dâng thư nói:" Chuyện này can hệ tới đánh giá cả đời của quan viên quá cố, phải trách nhiệm công tâm, phải cẩn thận, trưng cầu ý kiến bách quan. Do Hàn lâm viện thảo luận, do nội các nghị định, cuối cùng do hoàng đế ban bố.

Long Khánh chẳng biết làm gì hơn, vì Triệu Trinh Cát nói đúng, nhưng thụy hiệu phát triển tới Đại Minh, cơ bản đã quá tràn lan rồi, thành đồ trang trí cao cấp.

Long Khánh suy nghĩ quá đơn giản, có lẽ cấp thụy hiệu cho người khác chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng với nhân vật nhiều thị phi tranh luận như Hồ Tôn Hiến mà nói, thụy hiệu ra sao không chỉ liên quan tới bản thân hắn, còn ảnh hưởng vận mệnh rất nhiều người sống, thậm chí tác động vào cục diện triều đình.

Nếu cấp cho Hồ Tôn Hiến mỹ thụy, tức hắn là nhân vật chính diện không cần tranh luận, mỹ thụy càng cao, đánh giá lịch sử của hắn càng cao, đương nhiên khiến kẻ từng làm nhục, hãm hại hắn ăn không ngon, ngủ không yên...

Bọn chúng sẽ thành người xấu, thậm chí là kẻ vô đạo đức. Cho nên chỉ cần có một phần nghìn khả năng, bọn chúng không để cho Hồ Tôn Hiến dễ dàng có được một mỹ thụy.

Mặc dù hiểu rõ tâm tư của bách quan, nhưng lễ bộ lấy quy củ ra để nói, hoàng đế cũng hết cách.

Hệ thống chính trị Đại Minh phát triển tới ngày hôm nay, hoàng đế chỉ có quyền quyết sách tối cao với chính vụ, nếu như xen vào việc cụ thể, thế nào cũng bị chửi cho vỡ mặt, cho nên Long Khánh không thể vượt qua lễ bộ, tự lật xem “Thụy hiệu biểu” rồi cấp thụy hiệu cho Hồ Tôn Hiến được, như thế không phù hợp với trình tự, còn khiến nhà họ Hồ coi là sỉ nhục, sẽ không nhận ân tình của hắn.

Theo lệ, thụy hiệu phải công bố trên tang lễ, vì đợi hai chữ đó thôi, linh cữu của Hồ Tôn Hiến tới nay vẫn còn phải đặt ở đó, làm Long Khánh không biết ăn nói với sư phụ ra sao.

Nhưng Long Khánh có nóng ruột cũng phải đi theo từng bước một, dù mỗi ngày hắn phái người thúc giục, đợi thụy hiệu báo lên thì đã vào tháng chạp.

Muộn rồi thì đành vậy, Long Khánh cố áp lửa giận xuống, mở bản tấu ra xem, tức thì lại muốn nổi khùng, thì ra thảo luận đi thảo luận lại, cuối cùng không ngờ định cho cái tương mẫn, "vất vả binh mã là tương, làm dân bi thương là mẫn", đằng sau là một đống giải thích.

Long Khánh gần đây phê cả đống thụy hiệu, tất nhiên hiểu hàm nghĩa thực sự của hai chữ này, văn thần có quân công là tương, không có kết cục tốt là mẫn.

Hai chữ này liên hệ lại thành:" Kẻ này là văn thần lập quân công, không được chết tử tế." Nếu khái quát cả đời Hồ Tôn Hiến, có vẻ đúng là thế thật.

Đó là do người lễ bộ và Hàn lâm viện cân nhắc mãi mới quyết định, bọn họ không muốn đắc tội với Thẩm các lão, càng không muốn đắc tội với Từ các lão, liền dùng cái thụy hiệu không ai bới móc được gì này.

Nhưng vào cái thời thụy hiệu mất giá, một thụy hiệu bình thường, bản thân nó là một loại hạ thấp, làm hoàng đế sao chấp nhận được.

Long Khánh trả bản tấu lại nội các, lệnh thương nghị lại, vì tránh có kẻ che đậy mình, hắn còn đặc biệt hạ chỉ, cho phép từ kinh quan tới quan viên địa phương cũng có quyền đề xuất ý kiến. Cần phải cấp Hồ Tôn Hiện một bình xét vượt qua được khảo nghiệm của lịch sử.

Trong ngoài triều đều nhìn ra, lần này hoàng đế hạ quyết tâm đối đầu với nội các rồi, thế nhưng đại bộ phận quan viên vẫn không xem trọng Long Khánh, vì trước đó mấy lần Long Khánh đối kháng với nội các lần nào kết cục là hắn cúi đầu nhận thua, kết quả lần này rồi cũng thế mà thôi.

Mặc dù kinh quan đều im lặng, nhưng cùng thời gian trôi đi, tấu sớ từ Nam Kinh, từ mấy tỉnh đông nam như tuyết đổ vào ti lễ giám. Lần này quan viên sĩ thân đông nam tỏ ra tích cực ngoài dự liệu, bọn họ đều nhân cơ hội này công khai kêu oan cho Hồ Tôn Hiến, cũng là lần đầu tiên đem tình cảm chân thực của quan dân đông nam với Hồ Tôn Hiến bày ra trước mắt người trong thiên hạ.

Binh bộ, đô sát viện, hàn lâm viện, quốc tử giám... Tám nha môn lớn của Nam Kinh, cùng hơn trăm quan viên Giang Triết liên danh dâng thư làm chứng cho Hồ Tôn Hiên.

Bản tấu liên danh này xuất hiện, rửa sạch tất cả điều bôi nhọ sau lưng Hồ Tôn Hiến từ trước tới nay, lời lẽ điêu toa đó là, "Hiến tuy bình Oa thành công, nhưng kiến lập trên cơ sở bóc lột tàn khốc đông nam, cho nên đuổi được giặc Oa, bách tính quan thân đông nam vẫn hận hắn tới tận xương tủy."

Lời lẽ này là của đám tử địch Vương Bản Cố, mục đích loại trừ ảnh hưởng xấu của chuyện "ăn cháo đái bát" của bọn chúng, cho nên nhanh chóng được cái thứ gọi là Thanh Lưu trong triều dùng chửi bới Hồ Tôn Hiến.

Hiện giờ quan viên đông nam lên tiếng rồi, chuyện này căn bản là không có, nhân dân đông nam đều cảm kích Hồ Tôn Hiến.

Mà hoàng đế cũng không trách tội hắn ngụy tạo thánh chỉ, thế là ba ngọn núi lớn đè trên người Hồ Tôn Hiến đã được chuyển đi hai tòa, chỉ còn lại cái gọi là Tổng đốc ngân sơn.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch