- Đạo lý đơn giản, chim nhỏ ở trong rừng mới có thể tận tình ca hát, những nữ nhân ngoại quốc kia tới đây không hiểu văn hóa, không biết ngôn ngữ, mất đi thần vận, chỉ còn cái xác rỗng.
Thẩm Mặc làm ra vẻ gì cũng hiểu:
- Ngươi có thể thưởng thức được phong tình dị quốc mới là lạ.
- Đúng thế.
Thẩm Kinh thấy y nói rất có lý:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Có câu, muốn ăn tôm cá tươi phải tới bên biển. Tương tự, muốn thưởng thực mỹ nữ dị vực phải tới dị vực trước, đợi đưa tới cửa thì mất hứng.
Thẩm Mặc nở nụ cười rất không hợp với tôn nghiêm tể tướng.
Thẩm Kinh có thể quản lý được nơi long xà hỗn tạp như Thượng Hải, hiển nhiên căn bản không tầm thường, nghe vậy cảnh giác ngay:
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
- Đừng căng thẳng, chuyện tốt mà.
Nhưng vẻ mặt Thẩm Mặc không có ý tốt gì:
- Huynh đệ này, ngươi làm quan sắp 10 năm rồi nhỉ.
- Tới mùa hè là 10 năm, ta còn chuẩn bị tổ chức ăn mừng.
- Mười năm rồi, ta đã là các lão, Trường Tử đã là thủy sư đề đốc tam phẩm.
Thẩm Mặc tỏ ra xấu hổ:
- Ca ca ngươi còn khuất mình ở Thượng Hải, làm huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi, đệ đây chỉ biết lo bản thân, quên mất ca ca, thật là không phải.
Bị Thẩm Mặc nói trúng chỗ đau, Thẩm Kinh mặt mày nhăn nhó:
- Không trách ngươi được, quyên giám như ta, khắp hai kinh mười ba tỉnh có ai lên được tri phủ, cao nhất chỉ là đồng tri, sao khoái hoạt bằng huyện lệnh? Dù danh nghĩa là huyện lệnh, nhưng tri phủ cũng chẳng có quyền lực lớn như ta.
- Ài dù sao cũng là một huyện lệnh.
Thẩm Mặc tỏ ra trượng nghĩa:
- Ta chuẩn bị thăng chức cho ngươi, lại còn là thăng lớn.
Thẩm Kinh dù cảnh giác, nhưng bình sinh hắn chỉ có hai chỗ ngứa, một là mỹ nhân hai là làm quan, bị Thẩm Mặc gãi trúng, cho dù biết là bẫy, vẫn tò mò hỏi:
- Thăng cao bao nhiêu? Được liền ba bậc không?
Thẩm Mặc khinh thường nói:
- Liền ba cấp mới lên đồng tri, ngươi không chê thì ta cũng chẳng thèm ra tay.
- Vậy, bốn cấp?
Thẩm Kinh nuốt nước bọt, bốn cấp là tri phủ rồi, là mộng tưởng của hắn.
Thẩm Mặc lắc đầu.
- Năm cấp?
Thẩm Kinh tim tăng tốc.
- Không khá thẩm được hơn à?
Thẩm Mặc vẫn lắc đầu.
- Sáu cấp?
Giọng Thẩm Kinh lạc đi.
- Không đoán thêm hai cấp được à?
- Tám cấp?
Thẩm Kinh run rẩy.
- Đúng.
Thẩm Mặc cười tủm tỉm gật đầu.
- Ra là ngươi trêu ta.
Thẩm Kinh lúc này lại tỏ ra trấn tĩnh:
- Dù là hoàng đế cũng không thể đưa ta lên làm quan tam phẩm, tuyệt đối không thể.
- Tất cả đều có thể.
Thẩm Mặc cười hì hì:
- Ngươi cho rằng rằng thân phận của ta mà lại nói đùa sao?
Thẩm Kinh miệng giật giật:
- Huynh đệ, ta bị suyễn, lại còn thấp khớp, gần đây còn bị trĩ, ngươi đừng trêu ta nữa.
- Được, ta lấy thân phận thái tử thái bảo, đông các đại học sĩ, lĩnh binh bộ, hình bộ, chính thức nói chuyện với ngươi, chỉ cần ngươi chấp nhận an bài của triều đình, sẽ trực tiếp thăng ngươi từ thất phẩm lên tam phẩm. Thế nào?
Thẩm Mặc thu lại nụ cười:
- Ối mẹ ơi..
Thẩm Kinh chân nhũn ra, mông đặt phịch xuống đất.
Thẩm Mặc cười ngồi xuống:
- Thế là ý gì? Có đồng ý không?
- Sao ta cứ cảm thấy bất an.
Thẩm Kinh cảnh giác:
- Nói nói trước đã, rốt cuộc định đầy ta đi đâu?
- Một nơi ngươi thường nghe thấy, Lữ Tống.
- Mẹ, biết ngay mà, làm gì có chuyện ngon xơi thế.
Thẩm Kinh la ầm ĩ:
- Đó là chỗ còn xa hơn Thiên Nhai Hải Giác, dân còn man hoang hơn cả Quảng Tây. Lại còn toàn mãnh thú, muỗi độc, nóng nực, kẻ tới đó 10 đi 9 không trở lại, dù ngươi cho ta làm quan nhất phẩm cũng còn mạng mà hưởng mới được.
*
Thiên Nhai Hải Giác – Quỳnh Châu – Hải Nam
Thẩm Mặc vừa mân mê đóa hoa cúc ven đường, vừa nghe hắn lải nhải, đợi hắn mệt rồi mới hỏi:
- Vậy ngươi có đi không?
- Không đi, không đi.
Thẩm Kinh lắc đầu quầy quậy:
- Thượng Hải phồn hoa như vậy, ta ngoan ngoãn ở lại thì hơn.
- Không đi thì thôi, ta tìm người khác là được.
Thẩm Mặc phủi bùn đứng dậy
- Xin lỗi.
- Không sao.
Thẩm Mặc tỏ ra không hề bận tâm:
- Thăng liền tám cấp, làm tốt có thể lên nhất phẩm, chẳng lẽ lại không có ai làm?
- Nhất, nhất phẩm?
Thẩm Kinh thiếu chút nữa nuốt mất lưỡi:
- Rốt cuộc chuyện gì mà khiến triều đình bỏ vốn lớn như thế.
Lần này tới lượt Thẩm Mặc làm cao, xoay người bỏ đi:
- Ngươi không làm thì hỏi làm gì?
- Đừng, đừng vội...
Thẩm Kinh cuống lên, ôm lấy chân y:
- Nói, nói thêm đi đã..
Thị vệ ở đằng xa, thấy hắn đột nhiên ra tay "tập kích" các lão, đều toán mồ hôi, nếu chẳng phải Thẩm Mặc còn che trước Thẩm Kinh thì đã có mấy viên đạn bắn vào hắn rồi.
Thấy thị vệ khẩn trương áp sát, Thẩm Mặc phất tay ngăn lại.
Cảnh báo được giải trừ rồi, y vừa bực mình vừa buồn cười đá Thẩm Kinh một phát:
- Còn tưởng ngươi không mê quan nữa.
Thẩm Kinh cười ngượng:
- Ngươi phải hiểu chua xót của huyện lệnh 10 năm chứ... 10 năm, ngươi đã thành tể tướng rồi, ta vẫn loanh quanh thất phẩm...
Thẩm Mặc quá hiểu đường huynh của mình, năm xưa vì cái mũ ô sa thất phẩm mà hắn đi đàm phán với Vương Trực, kẻ được coi hung tàn hơn thổ phỉ, lần này chẳng phải vào sinh ra tử, sao có chuyện hắn từ chối.
- Nói như thế là ngươi muốn làm?
Thẩm Mặc nheo mắt lại.
- Nói làm gì trước đi đã.
Thẩm Mặc cười rất đáng ghét:
- Đồng ý mới nói, đây là cơ mật, hiểu không?
- Được được, ta đồng ý...
Thẩm Kinh bày ra vẻ mặt, ngươi lúc nào cũng thế, ấm ức nói:
- Từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng ức hiếp ta, lần nào cũng thế... Kéo ta một cái.
Nói rồi đưa tay đầy bùn ra.
- Ai bảo chúng ta là huynh đệ cơ chứ?
Thẩm Mặc chẳng ngại ngần nắm tay hắn kéo lên:
- Đánh hổ nhờ huynh đệ, lên trận dựa cha con, lúc quan trọng ngươi không giúp ta thì ai chịu giúp.
- Lời này còn nghe được, giờ thì nói đi.
- Được, vừa đi vừa nói.
Thì ra sau nhiều phen ác chiến, văn thần võ tướng, vương thất tông thân của Tô Lai Mạn đã chết sạch, còn về phần chết ra sao không cần nói kỹ, tóm lại là chết hết rồi. Nhưng nước một ngày không thể không vua, thế là Cty Nam Dương được hơn 2 vạn người Hoa ủng hộ, tiến cử lên một con rối là Lạp Cổ Ai Cát Mạn.
Tân vương đăng cơ, lập tức xưng thần với Bắc Kinh, thỉnh cầu triều đình sắc phong cho mình, đồng thời phái tổng đốc tới trú quân.
Nghe tới đây Thẩm Kinh hỏi:
- Quốc thư tới từ tháng 10 năm ngoái, đã bốn tháng rồi sao chưa công khai?
- Một là vì triều chính bất ổn, ài, cho nên mới nói là đảng tranh hỏng việc. Hai là lễ bộ thượng thư Triệu Trinh Cát không thích chuyện này, chỉ đồng ý thưa nhận địa vị phiên bang, còn tất cả yêu cầu đều không đồng ý... Cho nên chỉ đành gác lại.
- Nói nửa ngày trời thì ra là chuyện còn chưa chắc.
Thẩm Kinh vỡ lẽ.
- Cho nên hiện giờ mới nói với ngươi là vì đác chắc rồi. Triều cục xảy ra biến hóa, Triệu Trinh Cát rời khỏi lễ bộ, Cao Nghi lên thay ủng hộ chuyện này.
Kỳ thực y nói quá vắn tắt, quan trọng là Từ các lão không hứng thú với việc mở rộng biên cương đã cuốn xéo rồi.
Cao Củng một khi trở về ắt cần vài việc phấn chấn nhân tâm, chấn hưng sĩ khí, lập nên uy vọng. Mà Lữ Tống là đại lễ Thẩm Mặc tặng cho ông ta, không tốn một binh một tốt mà có được cả lãnh thổ lớn...
Dù là ở hải ngoại, nhưng là phiên quốc thần phục Thành tổ năm xưa, giờ quay về, ý nghĩa của nó thổi phồng lên thế nào cũng chẳng vô sỉ.
- Đám người triều đình cần cái hư danh, nên kết quả cuối cùng là tiếp nhận thỉnh cầu của phía Lữ Tống, thiết lập tổng đốc hàm binh bộ thị lang tam phẩm, đem 1000 tình binh tới trú quân.
Chuyện triều đình không cần nói quá kỹ với Thẩm Kinh:
- Còn chúng ta coi trọng là thực lợi, chỉ cần dùng đúng người, là có thể đem lãnh thổ rộng gấp ba Chiết Giang này thành nguồn lợi lớn.
- Vì sao lại chọn ta?
Thẩm Kinh nghiêm túc hỏi, hắn nghe ra Thẩm Mặc rất coi trọng việc này.