Rốt cuộc là cái gì thế? Kỳ thực đây là tâm sự của Từ Giai, ông ta rất giận thứ đại nghịch bất đạo, ăn trong rào ngoài, hợp kế với người ta khi sư diệt tổ.
Thế nhưng Từ các lão dù có giận cũng biết mình đã lui rồi, còn Thẩm Mặc là các lão nắm thực quyền, thế mạnh yếu đã đảo ngược. Hơn nữa trừ khi vứt bỏ cái thể diện này thừa nhận bị Thẩm Mặc hại ra thì không có thủ đoạn nào có thể uy hiếp được y.
Nhưng Từ Giai đã sắp 70, trừ cái thanh danh ra còn mưu cầu gì nữa? Nên chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không đồng quy vu tận với Thẩm Mặc.
Nhìn rõ điều này, Từ Giai hiểu so với việc sỉ nhục Thẩm Mặc, hả giận nhất thời, chẳng bằng tỏ thế yếu, xem xem hai bên có khả năng tu bổ không. Dù sao danh phận sư đồ ở đó, Thẩm Mặc không dám cương mãi để người ta chê cười.
Vì thể Từ Giai dùng Bách chúc đồ của Dương Bác, ám chỉ, ta biết ngươi mà Lão Tây Nhi móc nối với nhau đẩy ta về nhà. Sau đó nói "lá vàng trong mưa" ý tứ ta thua rồi, không chơi nữa, chúng ta sống yên ổn đi.
Nhưng Từ Giai không lo Thẩm Mặc và Dương Bác, một là học sinh, một là thông gia, dù là làm cho người đời xem, thế nào cũng để lại chút tình cảm.
Ông ta lo nhất đương nhiên là "bệnh cũ khó lành", bệnh cũ đó đương nhiên là Cao Củng, sợ Cao Củng nắm quyền sẽ thanh toán mình. Câu cuối cùng ý là trước kia quan hệ hai ta quá căng thẳng, không biết giờ hòa hảo lại còn kịp không?
Tóm lại là, ta thua rồi, ngươi có bảo vệ ta không?
Thẩm Mặc trả lời là, có! Nhưng phải kiên trì đạo ăn cháo, tức là tâm cảnh Dương Bác nói "đạm bạc", là ông đừng gây phong ba nữa, ta đương nhiên sẽ bảo vệ ông bình an vô sự.
Thế là quan hệ hai sư đồ liền bước vào chương mới.
Từ Giai ánh mắt tươi cười, sau đó đưa bàn tay gầy guộc hướng về phía Thẩm Mặc.
Mới đầu Thẩm Mặc ngẩn ra, thấy ông ta cứ chăm chú nhìn mình, lại nhìn bàn tay nhăm nheo, liền đưa tay mình ra.
Từ Giai nắm tay y, mang tình cảm phức tạp nói:
- Quốc sự gia sự, tất cả nhờ vào Chuyết Ngôn đó.
Sắp 70 tuổi rồi, không ngờ tay còn khỏe như thế, Thẩm Mặc bị ông ta nắm chặt tay, cảm thấy lạnh lẽo chẳng có chút hơi ấm nào, trong lòng khó chịu, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói:
- Sư phụ yên tâm, học sinh sẽ tận lực.
Từ Giai chậm rãi rút tay về, cười tự trào:
- Kỳ thực lão phu đã nghỉ rồi, liên quan gì tới quốc sự nữa? Chỉ là thói quen nhất thời chưa sửa được, làm Chuyết Ngôn chê cười rồi.
Thẩm Mặc trang trọng nói:
- Vì lòng sư phụ vẫn lo cho hoàng thượng lo cho triều đình.
- Đúng thế.
Từ Giai bùi ngùi nói:
- Trong lòng lão phu còn ba việc chưa yên tâm, mong Chuyết Ngôn lo lắng thay.
- Mời sư phụ nói.
- Thứ nhất, lần này ta nghỉ quá đột nhiên, mà người kế nhiệm lại có xung đột với ta quá sâu. Chỉ sợ ông ta về kinh thành, bị tiểu nhân thêu dệt xúi bẩy.
Nói tới chính sự, trên người Từ Giai vẫn thấp thoáng khí thế tể tưởng:
- Lúc này cần phòng lời gièm pha, nếu không kẻ tiểu nhân thừa cơ làm loạn triều cương.
- Vâng.
Thẩm Mặc gật đầu.
- Thứ hai, ngôn quan có con ngựa hại bầy, một số kẻ đầu cơ, thậm chí tâm thuật bất chính.
Từ Giai sắc mặt phức tạp tiếp tục:
- Ngôn quan phải chỉnh đốn, đây là điều cần thiết, nhưng không thể vơ đũa cả nắm. Lời này của lão phu không có lòng riêng, kẻ nắm quyền đều không thích ngôn quan, vì những người này luôn theo dõi ngươi, bới móc khuyết điểm, hơi chút là đàn hặc. Nhưng ngươi phải biết, nếu không có những người này giám sát, Đại Minh không duy trì được tới ngày hôm nay. Thuốc đắng dã tật, chế độ ngôn quan vốn không sai, vấn đề cá biệt không thể thành lý do đàn áp ngôn quan.
Càng nói giọng càng nghiêm khắc:
- Bất kỳ kẻ độc tài nào, đều bắt đầu từ kiềm chế ngôn luận, nhuệ khí của ngôn quan không thể tiêu trừ.
- Vâng.
Thẩm Mặc lại gật đầu, y tán thành lời này.
- Thứ ba... Là chuyện riêng.
Nói tới đây Từ Giai hơi ngập ngừng:
- Mấy đứa nhi tử không ra gì của ta...
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Đây mới là vấn đề ông lo nhất chứ gì?" Thẩm Mặc đương nhiên biết mấy đứa nhi tử của ông ta toàn hàng Nhị thế tổ làm người ta căm ghét.
Ba đứa nhi tử mà Từ Giai để lại ở nhà đều là ác bá, cưỡng chiếm ruộng dân, làm sằng làm bậy, bách tính hận thấu xương. Từ Phan ở Bắc Kinh cũng tài ba lắm, ỷ bào quyền thế của cha, ép mua cửa hiệu ở giải hoàng kim với giá thấp, sau đó sang tay cho thuê giá cao, ngồi nhà đếm vàng, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.
Kỳ thực ngự sử đàn hặc bọn chúng rồi, nhưng thời cơ chọn quá tệ, dưới bối cảnh toàn triều đảo Cao, đương nhiên bị coi là bôi nhọ Từ các lão.
Có điều vì giải trừ áp lực, Từ Giai ép Từ Phan rời kinh thành, trả hết lại cửa hiệu xâm chiếm cho nguyên chủ, người đời không ai không khen thủ phụ chí công vô tư.
Nhưng Thẩm Mặc thì biết, Từ Phan bỏ sản nghiệp ở kinh thành, song không trả cho nguyên chủ, một nửa đưa vào tay Lữ Khâm, một nửa thì chuyển cho Lý Phương. Hai tên này là nhi tử của Lý Tường và Lữ Đức, môn khách của Từ Giai, chẳng qua chơi trò bỏ túi này chuyển túi kia mà thôi.
Từ Giai hô cao "Khổng Mạnh", nhi tử thì ra sức vơ vét của dân, chuyện gì hay ho của Đại Minh đều bị nhà họ Từ chiếm hết. Chẳng trách Từ Giai lo lắng có người lợi dụng mấy đứa nhi tử khốn kiếp đả kích mình, đành nhờ Thẩm Mặc và Trương Cư Chính chiều cố.
Thẩm Mặc trong lòng ghê tởm, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu:
- Mấy vị thế huynh tuy làm hơi quá, nhưng chẳng phải đại sự, học trò tận lực chu toàn là được, nhưng sau này phải sửa.
- Đa tạ.
Từ Giai lại siết chặt tay Thẩm Mặc, nhưng tay ông ta còn lạnh hơn khi nãy.
Tới giờ thìn, bến tàu Thông Châu tề tụ hơn trăm quan viên tới tiễn. Mặc dù quan viên ở kinh thành đã tập thể tiễn chân rồi, nhưng vẫn có đám quan viên cố chấp đưa Từ Giai lên thuyền.
Từ Giai không thích hành vi này, đây chẳng phải kéo rắc rối đến cho ông ta sao? Nhưng đây là người trung thành, đuổi không xong, đành mặc bọn họ.
Kỳ thực đám người này chẳng phải vì tiễn Từ Giai, mà có tính toán nhỏ. Một là tỏ ý phẫn nộ với hoàng đế, hai là nhân cơ hội tụ tập để thương lượng phải đối phó với tương lai ảm đạm ra sao.
Hôm nay bọn họ phải để người đời thấy, mình trung thành với Từ các lão thế nào.
Cho nên Từ Giai chưa tới, bến tàu đã mây đen mù mịt, đám quan viên tới đưa chân đều ủ tỉnh cảm, đợi lát nữa diễn cảnh biệt ly thương tâm.
Đợi một lúc, đằng xa có đội Cẩm Y vệ vây quanh một cỗ xe ngựa, một cỗ kiệu nhỏ, chầm chậm đi tới.
- Đến rồi, đến rồi..
Đám quan viên náo loạn.
Rất nhanh, đội ngũ kia dừng lại, Cẩm Y vệ tạo nên tuyến cách ly, không cho người tới gần.
Đám quan viên chen lấn nhau tới trước, để Từ các lão nhìn thấy mặt mình, ra sức nặn nước mắt, có người ấp ủ tình cảm chưa đủ, không có nước mắt, bèn lấy tuyệt chiêu, véo mạnh đùi non của mình.
Khi tất cả đều bày ra cái vẻ tang cha mất mẹ thì phát hiện người trên xe xuống tay chân nhanh nhẹn, đợi người đó xuống hẳn, cả đám ngớ ngời... Không ngờ là Thẩm các lão.
Thẩm Mặc không để ý tới bọn họ, đưa tay vào khoang xe, dìu Từ các lão xuống.
Bị chuyện này chen ngang, tình cảm ấp ủ vừa rồi mất sạch, chẳng ai khóc ra nổi, ngây ra như phỗng nhìn hai người tình như cha con.
Bọn họ đầu óc đầy nghi vấn, chẳng phải nghe nói sư đồ bất hòa, Từ các lão hận Thẩm các lão thấu xương sao? Vậy giải thích cảnh trước mắt thế nào? Hơn nữa Thẩm các lão còn chuyên môn từ phương nam về tiễn chân, quả nhiên là lời đồn không thể tin được.
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của đám quan viên, Từ Giai liếc nhìn Thẩm Mặc, ý tứ là:" Tiểu tử, đây là mưu đồ của ngươi chứ gì?"