Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1484: Danh Sư Cao Đồ (3)

Chương 1484: Danh Sư Cao Đồ (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Kỳ thực hôm nay y sở dĩ không kỵ húy loại quan hệ sư đồ này, trừ chặt đường Lý Xuân Phương ra còn có mục đích khiến cho đám gia hỏa không thấy thỏ không chịu thả ưng kia biết, ngoài quan hệ môn sinh và tọa sư ra, còn có một loại quan hệ sư đồ chắc chắn hơn chân thành hơn. Từ đó họ quyết tâm xây dựng trường học.

Đang suy nghĩ lung tung thì Thẩm Mặc nghe thấy học sinh gọi mình, thì ra tiểu nhị đã bê một mâm "băng đường giáp ngư", chỉ thấy ánh mớ lấp lánh trên vẩy, đầu cá ngẩng cao.. Thẩm Mặc biết đây là món ăn nổi tiếng của Trạng Nguyên lâu, tên là "độc chiếm ngao đầu!"

*

Ngao đầu là đầu rùa, chắc là vì rùa đội bia??? Nên có câu này.

Kẻ độc chiếm ngao đầu tức là trạng nguyên, người đọc sách sao kháng cự lại được điềm lành này?

Nhưng mỗi năm trạng nguyên chỉ có một, cho nên quy củ của Trạng Nguyên lâu là bất kể nhiều người hay ít người, nếu ăn cùng nhau là chỉ có một món "độc chiếm ngao đầu", nên các cử nhân dùng đủ mọi cách tranh nhau "ngao đầu"

Cho nên khi món cá này được mang lên, cao trào của bữa tiệc sắp tới.

Theo lệ, sẽ do vị có thân phận tôn quý nhất bữa tiệc quyết định cái ngao đầu này thuộc về ai, đương nhiên đây là một lựa chọn khó khăn, cho ai không cho ai cũng sẽ đắc tội với một đống người.

Nhưng lần này tình huống có chút đặc thì, dù sao có quá nửa số người không thi đỗ.. Cần phải chú ý tới cảm thụ của những người này, mới thể thiện được phẩm cách của sư phụ.

Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, trong đầu đột nhiên nảy ra một câu đối, nghĩ thêm một chút không thấy có gì hay hơn nữa, liền vô sỉ nói:

- Ta có một vế đối, mọi người đối thử xem.

Đám học sinh nín thở lắng nghe, sợ để sót cho chỉ một chữ.

- Phong thanh, vũ thanh, độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ.

Thẩm Mặc nói xong hơi đỏ mặt, may là y uống rượu, mặt vốn đỏ bừng bừng.

*

Năm 1659 một sĩ phu ở Giang Nam tên Cố Hiến Thành ông lấy câu PHONG THANH VŨ THANH ĐỘC THƯ THANH, THANH THANH NHẬP NHĨ để dăn dạy học trò chăm chỉ học hành.

Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng đọc sách, mọi tiếng vào tai.

Đám học sinh bắt đầu suy nghĩ, câu này không hề khó, thế nhưng những câu tuyệt đối năm xưa Thẩm Mặc làm sớm đành truyền thuyết ở Giang Nam, cho nên không một ai cho rằng "đối trung thánh thủ " lại có sơ xuất, mà cho rằng có thâm ý khác.

Thế nhưng y có ý tứ gì? Không dễ đoán, nhưng không thể để không khí lạnh lẽo, vì thế đám học sinh lần lượt góp ý...

Trần Nhất Quán đối:

- Tùng minh, trúc minh, chung khánh minh, minh minh hữu đạo.

*

* Tùng reo, trúc reo, chuông khánh reo, rõ ràng có đạo.

Ngoài ra có mười mấy người ra câu đối, nhưng đều không vui lắm, vì bọn họ tự thấy, câu này không hợp tâm ý sư phụ, cũng không hợp ý cảnh.

Lúc này La Văn Hóa đồng hương của y ra vế đối:

- Gia sự, quốc sự, thiên hạ sự, sự sự quan tâm.

Tức thì mọi người reo hò, mọi người đều nói, giải được rồi, không cần đối nữa.

*

chuyện nước, chuyện nhà, mọi chuyện quan tâm.

Nhưng cuối cùng phải để sư phụ định đoạt, vì thế mọi người đều nhìn Thẩm Mặc, nghe y chậm rãi nói:

- Tất cả đối không tệ, nhưng chúng ta là người đọc sách, học đạo thánh hiền, mang lòng tế thế, ngâm thơ làm đối chỉ là trò vặt, giải trí, sao có thể lấy ra so tài học cao thấp. Nhưng ta vừa ý nhất một cặp đối "phong thanh vũ thanh độc thư thanh, thanh thanh nhập nhĩ ; quốc sự gia sự thiên hạ sự, sự sự quan tâm!" Đó chính là kỳ vọng của ta gửi gắm vào mọi người.

Thế lời sư phụ trở nên nghiêm túc, đám học sinh thu lại nụ cười, tập trung tinh thần nghe y nói:

- Nơi này mỗi một người đều từ nhỏ vất vả đèn sách, trải qua vô số gian truân, là vì cái gì?

Sau khoảng yên tĩnh có người nói nhỏ:

- Đề danh bảng vàng.

- Ta nghe chưa rõ.

Thẩm Mặc bình đạm nói.

- Đề danh bảng vàng.

Học sinh đó nói lớn.

- Vậy đề danh bảng vàng vì cái gì?

Thẩm Mặc nói tới:

- Ta muốn nghe lời nói thật.

Đại sảnh im phăng phắc, không ai trả lời.

- Không ai nói thì để ta nói.

Thẩm Mặc cao giọng nói:

- Có câu "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc a thư trung tự hữu nhan như ngọc", đọc sách trúng tiến sĩ là để vươn lên, phát tài, còn có thể kiếm rất nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, phải không?

Mọi người ôm miệng cười trộm, đương nhiên không ai dám nói đúng, nhưng khẳng định có người suy nghĩ như thế.

- Nếu mang tâm tư như thế, xin đừng gọi ta là sư phụ, Thẩm Mặc ta không nhận loại học sinh như vậy.

Đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng cực kỳ nghiêm túc của hắn:

- Các ngươi hẳn là biết nay quốc sự gian nan, bốn phương có nạn, đã tới lúc không thể không đổi cũ sửa mới, ngăn cơn sóng dữ. Vào sĩ đồ lúc này, ắt phải chịu trách nhiệm to lớn, vất vả chưa từng có. Nếu như các ngươi chỉ muốn tiền bạc mỹ nữ, ta khuyên các ngươi đi kinh doanh, hoặc về nhà mua đất làm địa chủ, đừng vào quan trường làm gì. Là học sinh của ta phải có giác ngọ "lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ"

Nói rồi nâng chén lên:

- Nếu ngươi các ngươi còn muốn theo ta, thì cạn chén này. Về sau cùng ta đồng cam cộng khổ. Nếu không muốn theo ta, cũng uống chén này, vè sau nếu phạm pháp thất chức, đừng trách ta không niệm tình sư đồ.

- Cạn chén.

Đám học sinh cùng uống cạn rượu trong chén, nhưng ngọt hay đắng chỉ bản thân mới biết.

Trong lầu trạng nguyên, những lời của Thẩm Mặc khiến không khí vui vẻ vửa rồi mất sạch.

Kỳ thực y trở nên nghiêm túc mà nói là có tính toán thâm sâu.

Trước tiên, đối với tân khoa cống sĩ mà nói, bao năm khó nhọc điền sách chỉ mong một ngày đề danh bảng vàng cho thiên hạ biết, nên vừa rồi mới ra sức hò hét ăn mừng.

Thẩm Mặc bàng quan, thấy bọn họ cầm vò rượu đi từng bàn mới rượu, nếu không nghe, sẽ xách tai rót rượu vào.. Nếu đây toàn người đỗ đạt, sẽ không nghĩ nhiều, vì đắc ý quên mình, là chuyện thường con người.

Nhưng với sĩ tử thi rớt, tham gia yến hội giống như ăn mừng này, vốn là sự dày vò.

Dù chẳng hỏi Thẩm Mặc cũng biết là do sĩ tử thi đỗ kéo bọn họ tới, đại đa số không muốn, nhưng không dám đắc tội với đồng môn đã phát đạt, đành miễn cưỡng tới làm nền cho người khác.

Lúc này đám công sĩ bất kỳ hành động ăn mừng nào, cũng sẽ đâu sâu vào tim họ, nếu như là người bị xách tai rót rượu, sẽ cảm thấy nhục nhã tột độ.

Nếu Thẩm Mặc cũng hùa theo, để đám công sĩ có cơ hội khoe khoang, nói không chừng ngay cả y sẽ bị đại đa số cử nhân ghét.

Nhưng Thẩm Mặc không thể chỉ chiếu cố tới học sinh thi rớt, càng phải cảnh báo đám cống sinh, mặc dù chỉ cần không có bất ngờ lớn, bọn họ sẽ trúng thi Điện. Nhưng tự mãn và buông lòng, sợ ảnh hưởng tới thành tích cuối cùng.

Phải biết rằng sau thi Điện còn thi Quán, mà có được tuyển làm thứ cát sĩ vào Hàn lâm hay không quá nửa phải xem thành tích thi Điện..

Sau này có cơ hội nhập các làm tướng hay không liên quan tới việc có được vào hàn lâm hay không, nếu vì nhất thời đắc ý sơ xuất không được thứ hạng tốt, có thể nói là một bước lỡ chân thành mối hận ngàn đời.

Vì thế đế bọn họ tập trung Thẩm Mặc phải nói vài câu nặng lời.

Bị y hất cho một chậu nước lạnh, đám cống sĩ sau khi có tên trên bảng rơi vào tâm khác phấn khích, cuối cùng tỉnh lại, đúng thế, ngày kia còn có thi Điện, quyết định thứ bậc, quyết định vận mệnh cả đời.

Nghĩ tới đây, những học sinh ban đầu thấy sư phụ không hiều tình người đã lý giải khổ tâm của sư phụ, nghiêm sư giữ mình nghĩ cho học sinh, làm học sinh càng thêm tôn kính.

Vì thế dự tính cuồng hoan suốt đêm phải bỏ, những người không thi đỗ thu thập hành trang, tức khắc về quê, số còn lại ngày đêm trong phòng, bình tâm tĩnh khí chuẩn bị nghênh tiếp thi Điện.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch