Người bị y trêu là Thẩm Nhất Quán, cháu Thẩm Minh Thần, dáng vẻ cũng rất cuồng phóng:
- Sư tướng nói gì thế, qua tam ba bận, cho nên lần thứ tư phải qua chứ ạ.
- Ồ, nói thế là qua rồi?
- May mắn thôi ạ.
Thẩm Nhất Quán cười khì.
Thấy nhiều người tỏ ra không hiểu, Thẩm Mặc nói nhiều cũng mệt rồi, bảo:
- Xem ra không ít người chưa biết công tích vĩ đại của ngươi, còn không mau kể cho mọi người.
Đám học sinh nhao nhao:
- Kể, kể, kể.
- Người ta nói "chuyện xấu không nên phơi bày ra", nhưng sư tướng có lệnh, học sinh đành bêu xấu vậy.
Thẩm Nhất Quán thu lại nụ cười:
- Nói ra, ta trúng cử nhân cùng một năm mới sư tướng đấy.
Thế là mọi người lại cười rộ lên:
- Té ra là lão tiền bối.
Khoa khảo thành công phải nói tới thiên phận, cho nên Thẩm Nhất Quán nói mình là cử nhân đồng niên với Thẩm Mặc chẳng hề có ý mạo phạm nào, chỉ tự trào mình vô dụng mà thôi, mọi người cũng chỉ thấy buồn cười.
- Từ năm Gia Tĩnh thứ 35 đi thi lần đầu tới nay, tổng cộng ta thi hội ba lần, lần nào cũng trượt. Lần đầu đang làm bài trôi chảy, đột nhiên đau đầu dữ dội, lúc sắp ngất đi, ta nghĩ, không được, công danh là nhỏ, sinh mạng là lớn, phải giữ mạng đã, đành nộp bài, về trị bệnh.
Trúng bệnh đúng lúc thi, vận xui của Thẩm Nhất Quán chẳng phải tầm thường.
Nhưng chuyện bi thảm hơn vẫn còn ở phía sau, nghe hắn kể tiếp:
- Ba năm tiếp ta vừa đọc sách, vừa rèn luyện thân thể, học cả khí công, luyện luôn Thiết Bố Sam, thầm nhủ lần này bách độc bất xâm rồi. Kết quả tinh lực thịnh vượng, văn viết như hoa gấm, cảm thấy không vấn đề gì nữa, lắc lư đọc lại bài, kết quả không may chạm vào đèn dầu, thế là xong hết cả...
Mọi người vừa rồi còn cười đứt hơi, lúc này không ai cười nổi nữa, một sai lầm nhỏ mất đi ba năm, đời người có được mấy cái ba năm?
Thế nhưng Thẩm Nhất Quán lại rất thoáng, cười nói:
- Khi đó ta tuyệt vọng rồi, may mà có sư tướng khuyên nhủ, ta mới vượt qua được. Lại ba năm nữa, ta cảm thấy văn chương mình xuất sắc lắm rồi, thế nào cũng phải đứng ba hạng đầu.
Hắn cười khổ:
- Ai ngờ ông trời hành ta chưa đủ, trước khi thi một tháng, trong nhà báo tang, nói mẫ thân của ta qua đời... Ba năm mới có một kỳ thi, 9 năm vậy là trôi qua vô ích, ta gần như không thể nào khôi phục lại được nữa.
Tới đó chắp tay hướng Thẩm Mặc đầy cảm kích:
- Sư tướng liên tục viết cho ta ba bức thư, mới làm ta thoát khỏi bóng tối, biết cách đối diện với gian khó ra sao... Cho nên dù lần này có không thi trúng ta cũng sẽ không quá thương tâm, ba năm sau thi tiếp lại được.
Thời đại đó tỉ lệ thi trúng khác gì thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, mỗi người đều có giọt lệ chua xót của riêng mình, rất đồng cảm với hắn.
Vì thế mọi người không khỏi nhớ tới ân của Thẩm Mặc, nếu chẳng phải y tự bỏ tiền mới danh sư, ban bố quy chế thưởng, đích thân quản lý, Tô Châu học phủ sao thành đệ nhất học phủ?
Nếu y không phá vỡ giới hạn địa phương, cho sĩ tử nơi khác tới học tập, e rằng nhiều người ở đây chẳng được giáo dục tốt đẹp như thế, cũng chẳng thể có nhiều người thi đỗ như thế.
Gần như tự phát, đám học sinh đồng loạt đứng dậy, hành đại lễ tạ ơn Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc trong lòng hết sức vui mừng, miệng thì lại nói:
- Đứng lên, đứng lên đi, làm cái gì thế? Thi Điện còn chưa cử hành, các ngươi ngồi thì được, nhưng ngàn vạn lần đừng lạy ta, phải giữ lại lạy tọa sư.
Đúng là giả dối điển hình.
- Một ngày làm thầy cả đời là cha, không lạy sư tướng thị lạy ai?
- Đúng thế, bọn học sinh chỉ nhận người là sư phụ.
Đám học sinh nhất quyết nói:
- Đừng làm loạn quy củ quan trường.
Thẩm Mặc nghiêm mặt lại, phất tay:
- Nếu còn không biết tốt xấu ta đuổi hết các ngươi đi.
- Sư phụ nói mà không giữ lời.
Lúc này có một học sinh tuổi khá cao tên Vương Gia Bình đột nhiên nói:
- Hả, nói vậy là sao?
Thẩm Mặc ngạc nhiên, y rất coi trọng Vương Gia Bình, người này lão luyện chắc chắn, có khí tể phụ, có thể phó thác quốc sự.
- Trước kia ở thư viện Sùng Chính, sư phụ có hứa sẽ tẩy trần cho bọn học sinh ở Bắc Kinh. Vì câu nói này của sư phụ, khảo sinh của phụ học Tô Châu bất kể có thi đỗ hay không đều chưa rời Bắc Kinh..
- Ái chà, đúng là ta đã nói thế.
Thẩm Mặc dậm chân:
- Ai ngờ quên mất.
Kỳ thực không phải y quên mà năm trước vì vụ án Hồ Tôn Hiến không tiện yến tiệc, giờ thì vừa về hôm qua càng chưa tiện. Lúc này mà mở tiệc khó tránh khỏi khiến người ta nghĩ hớt tay trên của Lý Xuân Phương, không phải là cách làm của Thẩm Mặc.
- Không giấu gì sư phụ.
Hội nguyên Điền Nhất Tuấn tất nhiên lúc này là người có thể diện nhất, nói:
- Trước khi tới, bọn họ sinh đã bao cả tòa Trạng Nguyên lâu rồi, chỗ này chỉ là đại biểu mời người tới dự tiệc, coi như lấy may cho bọn học sinh, sư phụ phá lệ một lần đi.
- Đúng thế, sư phụ, người đi đi..
Đám học sinh đều thỉnh cầu.
Thẩm Minh Thần lên tiếng:
- Thịnh tình khó từ chối, đừng làm tổn thương tấm lòng của các học sinh.
Ngay cả Vương Dần cũng thong thả nói:
- Đi thì có làm sao?
- Được.
Thẩm Mặc hạ quyết tâm:
- Cùng đi, cùng đi.
Nếu là trước kia y nhất quyết không đồng ý hành động càn rỡ này, nhưng trên Thiên Mã Sơn đã ngộ ra đạo lý, nhìn rõ đường đi của mình rồi.
Nếu không định để học sinh của mình làm con nuôi cho bất kỳ ai, Thẩm Mặc phải lấy ra khí phách. Lý Xuân Phương chẳng dám oán hận, còn người khác cũng chỉ đành nói "nho còn xanh lắm’ mà thôi, chứ ai dám nói gì y? Dù có nói thì chút nước bọt làm gì được y.
Trong rừng không có hổ, để khỉ xưng Đại Vương chính là ý này.
~~~~o0o~~~~
Trạng nguyên lâu là tửu lâu cao cấp ở kinh thành, đặt ở con phố từ đầu tới cuối toàn tửu lâu cao cấp, đạt quan quý nhân quá nửa thường ăn uống mời khác ở chỗ này.
Đại tửu lâu ba tầng này bao một ngày tốn bao nhiêu tiền? Lão bản không tiết lộ, nhưng với số bàn ở đây mà tính, phải tới gần 6000 lượng, cho dù giảm giá ưu đãi, cũng tuyệt đối không thể ít hơn 5000 lượng, cử nhân Chiết Giang tiêu tiền đúng là làm bách tính kinh thành há hốc mồm.
Lầu trên lầu dưới tới hơn 30 bàn tiệc thịnh soạn, hơn 300 cử nhân hoặc cống sinh tới đây cũng không phải tới từ một tỉnh, có Nam Trực Đãi, có Phúc Kiến, có Chiết Giang.. Thậm chí có cả ở Giang Tây, nhưng bọn họ có điểm chung là học ở phủ học Tô Châu, đó là nguyên nhân hôm nay tụ hội cùng một chỗ.
Được mọi người xúm quanh đưa tới chủ vị, Thẩm Mặc cười vui vẻ nhìn đám học sinh, nói nói cười cười, chén qua chén lại xung quanh. Cuối cùng y cảm nhận được hào khí và đắc ý của Lý Thế Dân khi nói câu " anh hùng thiên hạ đều ở dưới trướng ta."
Có điều y không đắc ý tới mê muội, biết rằng mình chiếm ưu thế tới trước, nên mới có thể đem tinh anh đông nam quy tụ lại một nơi.
Nhưng y cũng biết đây là điều không thể mô phỏng, vì toàn quốc năm xưa chỉ có một mình phủ học Tô Châu không tiếc tiền bạc, công sức, trí lực bồi dưỡng nhân tài ứng thí, các các tỉnh khác chẳng qua sinh viên chẳng qua treo danh nhận gạo lẫm mà thôi.
Mặc dù mục đích của Thẩm Mặc là đem học phủ Tô Châu tạo dựng thành đại học thực sự đầu tiên trong cả nước, nhưng y chưa bao giờ có ý định lũng đoạn, vì sĩ tử bị trói buộc vào hộ tịch, phải về nguyên quán thi. Cho nên nếu không muốn để học sinh thất thoát, bọn họ sẽ dùng vô số thủ đoạn để đạt được mục đích, y cũng chẳng thể cản trở.
Cho nên năm ngoái ở Nam Kinh y chủ động đề xuất với các đại gia chủ, hi vọng bọn họ xây dựng trường học, bồi dưỡng nhân tài của tỉnh mình như bồi dưỡng con cháu trong tộc.
Mặc dù khi đó mọi người chưa chắc để ở trong lòng, nhưng Thẩm Mặc trước khi thi Hội đã lên tiếng trước chính là vì không muốn bị cho rằng im ỉm ăn một mình.
Hiện giờ thi hội đã kết thúc, kết quả khẳng định đã truyền khắp đông nam, học phủ Tô Châu có 330 người đi thi, 97 người đỗ, chiếm 2/3 thành tích phương nam. Bất kể là tỉ lệ thi trúng hay là thư bậc đều đứng đầu toàn quốc, tất nhiên sẽ khiến khỏi kẻ đỏ mắt ghen tị.