Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1495: Thời Gian Không Đợi Ta (4)

Chương 1495: Thời Gian Không Đợi Ta (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Vâng, mặc dù còn hai năm nữa mới tổ chức "tỉ thí", nhưng vấn đề đã bộc lộ ra, không lạc quan nữa. Binh bộ chúng ta ra sức chấp hành, nhưng vấn đề chủ yếu xảy ra ở địa phương. Các ti chính, đốc học các tỉnh gửi tấu lên binh bộ, nói gạo lẫm sinh viên hao phí quá lớn, không có sức cung ứng cho con cháu võ tướng nữa. Cho nên chỉ có ba nơi Trực Lệ, Sơn Đông và các tình đông nam là mở võ học, còn các nơi khác không triển khai.

- Vậy đốc phủ các tỉnh có ý kiến gì?

- Ý bọn bọ là con cháu võ tướng phải tự bỏ tiền, hoặc binh bộ cấp tiền. Làm theo cái thứ nhất, các võ tướng sẽ tạo phản mất, làm theo cách thứ hai, binh bộ chẳng có tiền, dù có gửi xuống qua đủ mọi tầng bóc lột, số còn lại chẳng ăn thua.

Cuộc tụ hội hôm nay thật ngán ngẩm, cơ bản nhiệm vụ của hai người đều không hoàn thành. Nhưng Thẩm Mặc biết không thể trách bọn họ, vì cái gốc có vấn đề, hai vị thị lang khó giải quyết được.

Thấy cả hai mặt mày ủ ê, Thẩm Mặc đành cổ vũ:

- Trước kia điều kiện chưa thành thục đã ép hai vị làm việc này, thật là làm khó hai vị. Hơn nữa một năm qua cũng đâu uổng phí, ít nhất các vị có kiến thức sâu sắc về lĩnh vực của mình, một khí thời cơ tới, ta tin hai vị sẽ dùng thời gian ngắn nhất làm ra thành tích tốt nhất.

Hai người đồng thành:

- Đó là khi nào?

- Sắp rồi.

Thẩm Mặc thong thả nói:

- Đêm tối đã qua, bình minh ở ngay trước mắt.

~~~~o0o~~~~

Cao Cùng chỉ nghỉ ở nhà 2 ngày, mùng 10 tới nội các báo danh.

Khi đó các vị đại học sĩ đều có mặt, nhìn thấy nam nhân có bộ râu bờm xờm phong cách đi vào, vẻ mặt mỗi người đều rất đặc sắc.

- Tới rồi...

- Sớm quá...

Mọi người đứng dậy, cố gắng chào hỏi không mất tư cách, chừng mực rất chuẩn.

Khó xử nhất là Lý Xuân Phương, trước kia ở dưới Cao Củng, nay là thủ phụ, nhìn mọi người gật đầu chào ông ta, chẳng biết nên đứng hay nên ngồi, cuối cùng thành tư thế nửa đứng nửa ngồi, như sắp bay biểu thị hoan nghênh, rất xấu hổ.

May là Cao Củng không làm khó hắn, chắp tay hành lễ trước.

Lý Xuân Phương như được đại xá, đứng hẳn dậy, tươi cười nói:

- Còn tưởng lão huynh sẽ nghỉ thêm vài ngày chứ.

- Thời gian không đợi người...

Cao Củng giọng vang vang:

- Vừa nghĩ tới còn bao chuyện phải làm, ta một khắc cũng không đợi nổi.

Hàn huyên đơn giản xong, Cao Củng thản nhiên ngồi ghế cuối cùng trong ánh mắt chú ý của mọi người, mở túi công văn mang theo, lấy tài liệu ra đọc chăm chú, chẳng hề để ý tới người khác.

Nhìn một lúc ai về chỗ nấy, nhưng tâm trí cứ đề đâu đâu, lo ông ta nổi khủng bất kỳ lúc nào... Chẳng trách được, mọi người cho rằng đối với Cao Củng mà nói bị ngồi cuối cùng, thực sự quá ủy khuất.

Một lúc sau thấy mặt Cao Củng vẫn bình thường, Lý Xuân Phương hơi yên tâm một chút, hắng giọng nói:

- Bắt đầu đi.

Cuộc họp thường lệ của nội các diễn ra.

Ban đầu vì sự có mặt của Cao Củng, Triệu Trinh Cát còn kiềm chế, nhưng khi nói tới vấn đề cải cách tài thuế, ông ta không chịu nổi nữa, cùng Trương Cư Chính cãi nhau, cãi không nổi thì mắng:

- Trưởng Tử, đây là sách lược Từ các lão định ra, ngươi là học sinh dám lật nhào à?

Trương Cư Chính định nhịn như trước kia thì nghe rầm một cái.

Mọi người quay đầu sang, thấy Cao Củng đập bàn xong phủi tay, thản nhiên nói:

- Đánh chết con muỗi kêu vo ve, mọi người tiếp tục đi...

Mọi người thầm nghĩ, thật hay giả thế? Nhưng không thể để ông ta dọa sợ được chứ? Vì thế mọi người tiếp tục đàm luận, lần này tới lượt Triệu Trinh Cát và Cao Nghi, vì chuyện kinh diên.

Cao Nghi tuy dễ tính, nhưng không chịu nổi người khác chỉ chỏ chân tay với mình, có điều ông ta cãi không nổi lão Triệu, đành im lặng nghe Triệu Trinh Cát lớn tiếng giáo huấn mình.

Triệu Trinh Cát đang nói văng nước bọt lại nghe rầm một cái, giật bắn mình, nhìn theo tiếng động, lại là Cao Củng đập bàn.

- Sao, lại có muỗi à?

Triệu Trinh Cát xầm mặt xuống.

- Phải, muỗi to lắm.

Cao Củng cười lạnh.

- Nội các đâu ra nhiều muỗi thế?

Triệu Trinh Cát có ngu cũng biết kẻ này nhắm vào mình.

- Không có à?

Cao Củng giả ngốc:

- Sao cứ nghe thấy tiếng vo ve nhỉ?

- Ông nói cái gì?

Triệu Trinh Cát hai mắt trợn tròn, từ khi ông ta vào nội các chưa ai dám kiếm chuyện.

- Muốn phải nói trắng ra à, sợ có kẻ chịu không nổi.

- Ông...

Thấy mùi thuốc súng ngày càng đậm, mọi người vội khuyên can, dù sao ngày đầu Cao Củng cũng không muốn sinh sự, quay đầu đi.

Triệu Trinh Cát biết lão Cao chẳng phải tùy tiện bắt nạt được, hừ một tiếng, không nói nữa.

Cuộc họp kết thúc trong không khí quái dị.

Cuối cùng là an bài phòng cho Cao Củng, hiện nay, Lý Xuân Phương và Thẩm Mặc mỗi người có một phòng riêng, Trương Cư Chính và Cao Nghi một phòng, Trần Dĩ Cần và Triệu Tinh Cát một phòng.

Hiểu tình huống xong, không đợi an bài, Cao Củng nói:

- Không cần phiền hà nữa, ta cùng Giang Nam một phòng. Giang Nam không có ý kiến gì chứ?

- Cầu mà không được.

Thẩm Mặc cười chân thành, bắt tay ông ta:

- Làm việc cùng Tân Trịnh công, là chuyện vui trên đời.

Cao Củng cười ha hả.

Vì Cao Củng nghỉ đã lâu tất nhiên làm quen chính vụ trước, cho nên ngày đầu không có công việc cụ thể gì, chỉ xem tấu trương, nghe mọi người họp, sau đó lúc nào Triệu Trinh Cát nổi điên thì trấn áp, làm lão Triệu cực kỳ khó chịu.

Mọi người nhìn thấy hết cả, cười thầm:" Triệu bá vương có đối thủ rồi."

Bất tri bất giác tới giờ thân, vì hôm nay họp nhiều, nên có mấy bản tấu chưa đọc xong, Thẩm Mặc sai người về báo với nhà đêm nay không về. Nội các bận rộn, các nàng ở nhà cũng quen rồi.

Ăn tối xong Thẩm Mặc quay về trị phong tiếp tục làm việc, kỳ thực Thẩm Mặc không thường xuyên tăng ca, càng không đem công việc về trị phòng, không biết vì sao hôm nay phá lệ.

Vừa xem công văn được một lúc thì cửa mở ra, quả nhiên Cao Củng quay lại, Thẩm Mặc đặt bút xuống:

- Giờ cơm không thấy đâu, còn tưởng huynh về nhà rồi.

- Ừ, đúng là về nhà, có điều lại tới.

Cao Củng vừa lấy khăn rửa mặt vừa nói:

- Lão bà bị bệnh, không yên tâm.

- Vậy huynh còn tới làm gì, có việc gì quan trọng đâu.

Thẩm Mặc rất muốn nói, cái khăn đó của ta, nhưng cố nhịn.

- Đợi không nổi, hôm nay bàng quan, thấy hiện trạng nội các không tốt.

Thẩm Mặc gập bản tấu lại, đợi Cao Củng nói tiếp.

- Đùn đẩy, thủ cựu, không hợp thời.

Cao Củng tổng kết xong, nói:

- Không thể tiếp tục như vậy, phải thay đổi.

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu, vẻ mặt dưới ánh đèn có vài phần thần bí:

- Lão huynh chuẩn bị làm thế nào?

- Trước khi thảo luận vấn đề này, ta muốn xác nhận với lão đệ một việc.

- Được.

- Lão đệ biết Thiệu đại hiệp chứ?

Cao Củng nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc.

- Thiệu đại hiệp.

Thẩm Mặc tỏ ra hoang mang một chút rồi gật đầu:

- Có qua lại một lần, khi binh biến Nam Kinh, hắn có đem tới một thuyền bạc giải vây, kẻ này sau lưng có bóng dáng nhiều gia tộc lớn, đệ nợ ân tình này, tới giờ vẫn bất an.

Cao Cung nghe thế nửa tin nửa ngờ hòi:

- Nói vậy hắn không phải người của lão đệ?

- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu.

Cao Củng im lặng, tình cảm của ông ta với Tiệu Phương rất rắc rối, một là cảm kích, hai là cảnh giác... Điều này không khó lý giải, một nhân vật giang hồ lại có liên hệ với người trong cung, thao túng hướng đi của đại học sĩ. Đằng sau chuyện hoang đường này ẩn chưa bao nhiêu bí mật, sẽ tạo thành uy hiếp gì với mình?

Hồi lâu sau Cao Củng mới thở hắt ra:

- Nói vậy ta không cần phải nợ ân tình của lão đệ rồi.

- Huynh không cần nợ bất kỳ ai.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Huynh là Cao Tân Trịnh, là người định sẵn sẽ nắm giữ càn khôn triều Long Khánh.

Tin tức ẩn chứa sau câu nói đó làm tim Cao Củng giật đánh thót, thầm kêu:" Quả nhiên y là kẻ thao túng đằng sau."

Cao Củng cũng hiểu vì sao Thẩm Mặc không thừa nhận, vì mình lên, tiền đề là phải hạ Từ Giai, nói thế nào cũng là khi sư diệt tổ. Hai là sai phái người giang hồ hợp mưu với thái giám, chẳng phải chuyện vinh quang gì.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch