Thẩm Mặc, Nhược Hạm một đôi người ngọc, trai tài gái sắc, càng mừng hơn là tình ý sâu đậm, chàng chàng thiếp thiếp, thế nên chuyện nam nữ ân ái, càng hơn phu thê khác mười lần. Trừ đêm động phòng hoa chúc, do thương kiều thê lần đầu trải chuyện đời nên Thẩm Mặc chỉ đụng tới là dừng, nhưng đợi ba ngày sau hồi môn. Thẩm Mặc khước từ tất cả công vụ xã giao, cả ngày quấn lấy nương tử, sáng chiều tìm vui, đúng là đứng ngồi có đôi, đêm mơ có cặp.
Có điều từ xưa tới nay gian khổ khó qua, ngày vui ngắn ngủi, mới tới ngày mùng 7 tết, Hồ Tôn Hiến đã gửi liền ba tín sứ, lệnh y tới ngay Hàng Châu gặp mặt, nói có tình trạng khẩn cấp cần y xử lý.
Thẩm Mặc vốn còn định qua mười lăm mới đi, tức thì bị làm cho trở tay không kịp, nhưng cũng không dám trì hoãn, nói với các tín sứ ngày mai lên đường rồi đi các nơi từ biệt.
Y đoán chừng chuyền đi này bất kể là phải đối diện với chuyện gì, đều phải tới Tô Châu nhậm chức rồi, liền có ý đưa Nhược Hạm đi cùng, nhưng lại không muốn bị đồng liêu chê cười, nghĩ đi nghĩ lại mãi, chỉ đành một mình lên đường.
Tới đêm y thương lượng với Nhược Hạm, bảo nàng ở nhà đợi trước, đến khi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi mới đón nàng tới. Nhược Hạm ban đầu cũng rất hiểu chuyện, gật đầu đồng ý. Nhưng tiếp đó lại nghĩ có lẽ mấy tháng không gặp, hiện giờ phu thê mặn nồng, ngày đêm quấn quít một khắc còn chẳng nỡ chia lìa, huồng hồ là mấy tháng trời? Không kìm được hai hàng lệ chảy dài, thầm thương tâm. Thẩm Mặc cũng không nỡ, dịu dàng an ủi mãi, rồi ôm nhau mây mưa vần vũ cho tới tận quá nửa đêm mới ngủ.
Tới khi trời sáng, Nhược Hạm dậy sớm ra ngoài thu dọn hành lý cho y, Thẩm Mặc len lén thức dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, nói:
- Chuyến này ta đi hoàn toàn là tình thế bắt buộc, chỉ cần dàn xếp xong, là đón nàng tới ngay.
Soắn xuýt cả đêm, trong lòng Nhược Hạm đã cân bằng hơn nhiều, nàng khẽ nói:
- Chính sự quan trọng hơn, tướng công đừng đừng lo lắng vì thiếp thân...
Nàng nhìn ra gian ngoài, Nhu Nương đang bày chén bát, thì thầm:
- Chàng mang cả Nhu Nương theo đi, còn có người hầu hạ..
- Để nàng ấy ở lại làm bạn với nàng.
Thẩm Mặc lắc đầu.
- Để muội ấy theo chàng đi.
Nhược Hạm len lén nhéo y một cái:
- Nghĩ môt đằng nói một nẻo.
Thẩm Mặc đưa tay bóp bờ mông của nàng một cái, cười gian:
- Nàng nói xem rốt cuộc ai mới là người nghĩ một nằng nói một nẻo? Ta thấy nàng đang vô cớ sinh sự thì có.
Mặc dù y rất muốn cùng Nhu Nương lên đường, nhưng hiện giờ y đã là sư phá giới, chỉ sợ mình không kiềm chế được thì phiền phức. Y luôn cố gắng giảm tối đa sự ghen tuông của Nhược Hạm, hiện giờ nàng đau khổ chia tay, y lại mang theo Nhu Nương khoái lạc sao được, cho nên dứt khoát không mang, còn để lại ấn tượng cho Nhược Hạm, y nhịn đau dứt tình, quyết một mình lên đường.
Ăn cơm xong, cùng thê tử lau nước mắt từ biệt, lại tới nhà chính chào cha, Thẩm Mặc liền dẫn theo bốn mươi thân binh của mình, ra ngoài thành phối hợp với hộ vệ Hồ Tôn Hiến phái tới, rầm rầm rộ rộ tới Hàng Châu.
Mấy năm qua Thẩm Mặc đã mấy lần tới Hàng Châu, hoặc là ngồi thuyền, hoặc là cưỡi ngựa, cùng từng đi xe ngựa như lần này, nhưng chưa lần nào phô trương bằng một phần vạn lần này. Trước một chiếc xe ngựa sang trọng to lớn do bốn con ngựa đen tuyền kéo, phía trước là một đội kỵ binh toàn thân giáp trụ, áo choàng đỏ tươi, chỉnh tề đi trước mở đường, hai bên có kỵ binh hộ tống, hết sức khí thế.
Đây là tiêu chuẩn hộ vệ của tổng đốc, nếu như Thẩm Mặc tự bày ra là vượt quyền, nhưng lần này là do Hồ Tôn Hiến an bài, trong mắt người ngoài, vị Hồ tổng đốc quyền lực khuynh đảo đông nam, truyền đạt ý thân thiết với Thẩm đồng tri đang cực kỳ đắc thế.
Đương nhiên trong đó Hồ Tôn Hiến có ý tứ uống nước nhớ nguồn, làm quan không quên đại ân nhân.
Đội ngũ dọc đường đi gấp, đến tối tới được Tiêu Sơn dịch, Thiết Trụ mặc sắc phụ võ tướng thất phẩm chắp tay nói:
- Đại nhân, tối nay chúng ta nghỉ chân nơi này vậy, trưa ngày mai là tới Hàng Châu rồi.
Thẩm Mặc từ trên xe ngựa thò đầu ra, nhìn về phía trước hỏi:
- Sao lại không vào?
- Bẩm đại nhân, trước cửa hình như có xung đột.
Thiết Trụ vội báo cáo:
- Ti chức đi bảo bọn họ nhường đường ngay.
Thẩm Mặc giỏng tai lên nghe, quả nhiên là có tiếng tranh cãi, liền vịn tay Thiết Trụ xuống xe. Hoạt động tay chân tê mỏi, cất bước về phía trước:
- Đi xem sao.
Thiết Trụ không còn cách nào khác, đành lệnh đội ngũ dừng lại, còn mình thì dẫn hai người theo sát đằng sau.
Thẩm Mặc đi tới, nhìn thấy một người béo mập ăn mặc kiểu dịch thừa, dẫn mấy tên dịch tốt đừng ở cửa giằng co với một người trung niên áo vải. Đằng sau người trung niên đó còn có một ông già bế đứa bé gầy gò đang run lên cầm cập.
Nguồn cơm tranh chấp của những người này Thẩm Mặc không nghe thấy, nhưng người của dịch quán quay mặt về phía y thấy đại đội nhân mã tới, liền mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, chỉ nghe dịch thừa béo quát lớn với người trung niên:
- Mau tránh ra một bên, đừng cản đường quý quan nhân đi vào dịch trạm.
Người trung niên đeo sau lưng một cái nón nghe thế quay đầu lại nhìn đội ngũ hùng tráng, ánh mắt lạnh lùng thậm chí nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, rồi lại làm như không có việc gì, quay đầu đi:
- Ngươi đem tiền cho lão nhân gia, bọn ta tự nhiên sẽ nhường đường.
Dịch thừa tức tối:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bọn ta chỉ là chân chạy vặt, có chuyện gì ngươi tới huyện thành Tiêu Sơn, nói với huyện tôn đại nhân của bọn ta ấy.
- Vậy được, đêm nay bọn ta ở đây, ngày mai ngươi theo ta cùng tới huyện thành.
Người trung niên trầm giọng nói.
- Có nhầm không đấy, đây là quan dịch, chỉ có mệnh quan triều đình dùng khảm hợp mứi có thể vào ở.
Nói rồi nhổ phì một cái:
- Tên điêu dân còn cả lão ăn mày, kiếp này đừng mơ tiến vào được.
*
Khảm hợp: Giống như giấy giới thiệu hiện đại, triều đình cấp cho quan viên đi làm công vụ, ăn ở miễn phí trong dịch trạm. Khảm hợp phân theo thân phận, được hưởng thụ đãi ngộ khác nhau.
Người trung niên hừ lạnh:
- Chẳng qua là khảm hợp chứ gì? Ta có!
Liền lấy trong lòng ra một cái bao giấy dai, Thẩm Mặc nhìn thấy, nhận ra là phong thư lớn chuyên dùng của lại bộ, thư ủy nhiệm của y cũng dùng thứ đó chứa.
Dịch thừa hồ nghi muốn đưa tay ra cầm xem, nhưng bị người trung niên kia rụt lại, liền nắm vào khoảng trống, cả giận quát:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lời còn chưa dứt thì thấy trung niên kia lấy từ bên trong phong thư ra một tờ giấy, bên trên có dấu ấn một tấc vuông, chính là kích cỡ của đại ấn lại bộ. Hắn dùng ba ngón tay cầm tờ giấy dí vào mặt dịch thừa nói:
- Mở cái mắt chó của ngươi ra mà xem.
Dịch thừa và mấy tên thủ hạ ghé sát vào đọc:
- Lệnh Phúc Kiến Nam Bình giáo dụ Hải Thụy, chuyển tới Tô Châu phủ làm tri huyện Trường Châu...
Đọc xong vẫn cứ nửa tin nửa ngờ:
- Không phải là ăn trộm chứ?
Thực sự không thể trách cứ bọn họ được, vì vị nhân huynh này mặc áo bông vải, chân đi giày xám dính đầy bùn, tay dắt một con lừa lớn, trên lưng lừa chở bọc quần áo, trừ nó ra chẳng còn cái gì khác.
- Mắt chó khinh người.
Hải Thụy hừ lạnh:
- Dù sao ta không đi được nữa, ngày mai ngươi đi theo ta gặp huyện tôn của các ngươi là biết Hải Cương Phong ta có phải là thật hay không.
Hắn tuy gầy, nhưng giọng uy nghiêm hùng hậu, làm người ta bất giác khuất phục.
Dịch thừa cùng người bên cạnh tính toán một chút:
- Được rồi được rồi, mau tiến vào đi, đừng chắn đường quý nhân.
Hải Thụy hừ một tiếng, quay sang nói với ông già:
- Chúng ta đi vào thôi.
Lúc này vẻ mặt ôn hòa, cứ như một người khác hẳn.
Vừa dứt lời dịch thừa lại ngăn cản:
- Ngươi có thể vào, nhưng hai bọn chúng thì không thể.
Miệng cười nhưng mặt lạnh tanh nói:
- Ở bên trong toàn là các bậc đại nhân, cho một lão ăn mày vào thì còn thành thể thống gì nữa?