Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 392: Một Kẻ Thú Vị, Một Kẻ Vô Vị (2)

Chương 392: Một Kẻ Thú Vị, Một Kẻ Vô Vị (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Phải gọi là lão nhân gia không được gọi là lão ăn mày, đó là người đốt than sống bằng sức lao động của mình.

Hải Thùy lạnh lùng nói:

- Ông ấy dùng dùng cả một mùa đông, đốt hơn nghìn cần than gỗ, hi vọng dựa vào số tiền đó để sống qua mùa đói kém hàng năm! Dù các ngươi trả cho ông ấy nửa số tiền thì cùng không tới mức ăn đói mặc rét như thế này.

Nói tới đó đùng đùng nổi giận, áp sát tới:

- Nhưng các ngươi thì sao? Chưa nói hai tháng trời không trả tiền cho ông ấy, lại còn nhẫn tâm nhìn ông cháu bọn họ ở ngoài khẩn cầu hai ngày hai đêm, không cho bọn họ vào tránh rét, cũng không cho một ngụm nước bát cháo lót dạ, lương tâm của các ngươi bị chó ăn mất rồi à?

Mấy người của dịch trạm bị hắn mắng té tát, đứng không vững nào dám đáp lại? Dịch thừa thầm kêu xúi quẩy, tránh đường nói thủ hạ:

- Đưa bọn họ vào phòng chữ "Đinh", cho một chút gạo để họ tự nấu cơm.

Rồi mặt đầy chán nản bực bội nói với Hải Thụy:

- Năm mới năm me gặp phải tên sao chổi ngươi đúng là xui xẻo.

Hải Thụy mặt chẳng hề thay đổi nhìn dịch thừa một cái, tiếp đó cầm dây cương ấn vào tay hắn, rồi đỡ ông già đi thằng vào.

Dịch thừa hét lên:

- Ê, này này! Ngươi đưa con lừa cho ta làm cái gì?

Nhưng Hải Thụy đã đi qua đại môn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thẩm Mặc im lặng đứng cánh đó không xa, nhìn hết tất cả vào mắt. Đợi Hải Thụy vào rồi, dịch thừa chạy nhanh tới, khom lưng cúi đầu niềm nở nói:

- Để đại nhân phải đợi lâu rồi, mời đại nhân đi vào trong.

Thẩm Mặc buồn cười nhìn hắn, hỏi:

- Không xem khảm hợp của ta sao?

- Đại nhân ngọc thụ lâm phong, như thần tiên hạ phàm.

Dịch thừa đầu lắc lư ngâm nga, nở nụ cười nịnh bợ nói:

- Lại có hộ vệ quy chế cao như thế, tiểu nhân cho dù có mù mắt cũng nhận ra đại nhân là ai.

- Ta là ai vậy?

Thẩm Mặc cười hỏi:

- Ngài họ Hồ.

Dịch thừa hạ thấp giọng, nói đầy thần bí:

- Là công tử của tổng đốc đông nam chúng ta phải không ạ?

Thẩm Mặt thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất:” Ta mà là con của Hồ Tôn Hiến à?”

- To gan! Dám xúc phạm đại nhân nhà ta.

Thiết Trụ vung roi ngựa quất vào mặt dịch thừa:

- Xem ra ngươi không phải chỉ lấy mắt chó nhìn người, mà còn là già tới mờ mắt rồi.

Dịch thừa ôm đầu cầu xin:

- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân có mắt không biết núi thái sơn, xin hỏi ngài là công tử vị đại nhân nào?

Sai Thiết Trụ dừng tay, Thẩm Mặc đáp đúng sự thực:

- Ta là công tử thôi quan Thiệu Hương.

Rồi dẫn hộ vệ nghênh ngang đi vào.

Nhìn đội hộ vệ hùng dũng vũ trang toàn bộ nối đuôi nhau đi vào, dịch thừa ôm má nóng rát, khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ đúng là gặp phải sao chổi.

Dịch tốt ghé tới gần hỏi nhỏ:

- Đại nhân, sao nhi tử Hầu thôi quan lại ghê gớm như thế?

Tiêu Sơn là một huyện của Thiệu Hưng, cho dù là tiểu lại tầng thấp nhấp cũng phải thuộc nằm lòng các đại nhân trong phủ.

- Không đúng, Hầu thôi quan hết năm hình như điều tới Nam Kinh rồi, thôi quan hiện nay hình như...

Dịch thừa cố sức nghĩ lại:

- Hình như họ Thẩm.

Cuối cùng hắn choàng tỉnh, đá văng tên thủ hạ cản đường, cuống cuồng đuổi theo gọi:

- Trạng Nguyên công, Trạng Nguyên công, mời ngài đi bên này, tiểu việt tốt nhất ở bên này cơ...

Hắn ta vừa hô lên như thế, liền làm cho những quan viên trong dịch quán nghe thấy, tất nhiên không bỏ qua cơ hội làm quen với Thẩm lục thủ danh tiếng lấy lừng, đều bắt đầu viết danh thiếp, chuẩn bị quà gặp mặt, đăng môn bái phỏng.

Cũng có người kiến thức hạn hẹp, phái người nghe ngóng xem là vị trạng nguyên nào, một lão bộc nhà ai đó hỏi được rõ ràng rồi, cứ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại:

- Thẩm lục thủ, Tô Châu đồng chi, Thẩm lục thủ, ta không nhớ nhầm được?

- Cái nhà nào thiếu đầu óc thế? Phái cái lão già hồ đồ ra nghe ngóng, không sợ làm hỏng việc à?

Trong tiếng cười nhạo báng của đám đông, lão bộc lưng còng còng, chầm chậm đi về tiểu viện phía tây.

Làm người ta ngạc nhiên là vệ sĩ đứng gác ở cửa lại nhìn ông ta với ánh mắt đầy kính trọng, điều kinh ngạc hơn nữa còn ở đằng sau. Đợi cửa đóng lại, cái lưng như con tôm của ông ta như kỳ tích ưỡn thẳng lên, mấy thiếu nữ vóc dáng yểu điểu, khuôn mặt xinh đẹp, đeo bội kiếm, oanh oanh yến yên đi lên đón:

- Công tử về rồi.

Tên gia hỏa đã biến thành công tử kia cười hi hi bóp vú thiếu nữ bên cạnh:

- Phải gọi là đại thúc mới đúng.

Thuật dịch dung của hắn đúng là đã vào đỉnh cao, tới ngay cả đôi mắt cũng mờ đục, trông như của ông gia bảy tám chục tuổi.

- Đại thúc.

Mấy thiếu nữ thỏ thẻ gọi, nói xong nhõng nhẽo cười đùa một phen.

Tên công tử kia mỗi tay ôm một mỹ nữ, hai tay xoa nắn hai cặp mông tròn lẳn, trong tiếng líu ríu đi vào phong, một nữ tử bên cạnh muốn tháo lớp dịch dung trên mặt hắn, nhưng bị hắn giữ lấy:

- Thôi, lần trước với hóa trang tới nửa canh giờ đấy, quá phiền toái.

- Người còn phải ra ngoài nữa sao?

Cô gái đó thông minh tức thì hiểu ra.

- Thông minh.

Tên công tử hôn chụt một cái coi như phần thưởng, gật đầu nói:

- Có điều không phải bây giờ, đợi canh ba đi, khách khứa đi hết rồi ta mới tới, đôi mắt "mờ đục" của hắn ánh lên tia sáng đầy ranh mãnh:

- Xem xem có làm Trạng Nguyên lang sợ xón ra quần không.

- Công tử thật xấu...

Lại một oanh yến nữa.

Chuyện phân hai đằng, nói về phía Thẩm Mặc, vào trong dịch quán liền bắt đầu có khách tới thăm, mặc dù y rất muốn nghỉ ngơi, nhưng trên quan trường thêm một người bạn là thêm một con đường, ít nhất cũng không thể tùy tiện đắc tội với ai. Đành cố lấy tinh thần, niềm nở tiếp mỗi một vị khách, lắng tai nghe những lời ca ngợi cùng một kiểu của bọn họ, sau đó còn khen ngợi lại đúng mức đỏ, đảm bảo cho mỗi người đều mặt mày hớn hở, nở từng khúc ruột ra về, ít nhất không nói Thẩm Chuyết Ngôn y cao ngạo lên mặt.

Vật lộn một hồi xong thì đã tới canh ba, vị khách cuối cùng rời đi, Thẩm Mặc mệt mỏi duỗi chân ra, dựa vào thành giường nhằm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là đã hao hết tinh lực.

Thiết Trụ cầm chậu đồng tới nói:

- Đại nhân, rửa chân thôi.

Thẩm Mặc dùng mũi "ừm" một tiếng, Thiết Trụ liền động thủ cười giày tất của y, cho chân vào trong chậu, ai ngờ đúng một giây Thẩm Mặc rú lên một tiếng thảm thiết, rút hai chân đỏ au lại. Mệt mỏi hoàn toàn tiêu tan, ra sức thổi chân phù phù:

- Ngươi muốn làm lông lợn à?

Thiết Trụ lấy tay thử nhiệt độ:

- Có nóng lắm đâu.

- Ngươi luyện được một thân trâu nước thì còn biết gì tới nóng lạnh nữa.

Thẩm Mặc tức phát điên:

- Mau, đi lấy khăn lạnh cho ta đắp.

Trong lòng không khỏi thầm than:" Báo ứng mà, đây là báo ứng do không đưa Nhu Nương đi."

Thiết Trụ vội chạy đi, lấy khăn lông đâu ra, còn mang một chậu dấm về, để đại nhân ngâm.

Đã xử lý như thế rồi, hai chân Thẩm Mặc vẫn rát buốt, nhưng thấy Thiết Trụ mặt đầy áy náy, y liền nhịn đau, vờ làm vẻ thả lỏng nói:

- Xem ra thứ dấm này đúng là có tác dụng, gần như không đau nữa.

Thiết Trụ cuối cùng như trút được gánh nặng, Thẩm Mặc dựa đầu vào gối nói:

- Ta mệt rồi, ngươi cũng đi nghỉ đi.

- Vâng.

Thiết Trụ muốn đem đem cái chậu dấm đi, nhưng bị Thẩm Mặc ngăn lại:

- Để dấm lại, cái thứ đó có thể dự phòng cảm cúm.

Đại nhân xưa nay luôn gọi nóng đầu do phong hàn là "cảm cúm", Thiết Trụ cũng quen rồi, liền đặt chậu dấm xuống, thổi tắt hết nến, lưu lại một ngọn đèn dầu gần tường, để đại nhân đêm thức dậy có cái chiếu sáng, rồi lui ra ngoài.

Thiết Trụ bê bồn nước ra, mở cửa đem nước ra sân, nhìn bầu trời bên ngoài âm u không trăng không sao, mặc áo hai lớp còn lạnh run, lẩm bẩm:

- Sao đại nhân bảo ta không biết nóng lạnh? Nước trong chậu này nóng, ngoài trời thì lạnh, ta vẫn biết mà..

Nghĩ một chút lại lẩm bẩm:

- Ban đêm không khéo đóng băng, chẳng may thức dậy trượt chân thì không hay.

Liền dội áo chậu nước vào bụi cây dưới mái hiên, sau đó xoay người vào phòng đóng cửa lại.

Từ đầu tới cuối hắn không nhìn thấy dưới bụi cây có một hắc y nhân nằm úp sấp như một bóng ma, hắc y nhân đó tố chất cực cao, dù bị nước rửa chân tưới ướt sũng, vẫn không hề nhúc nhích.

Đợi sân khôi phục yên tĩnh rất lâu rồi, hắc y nhân đó mới lặng lẽ cử động một chút, từ bụi cây vọt tới chân tường, ai ngờ vừa cừa động liền buốt thấu xương, thầm nghĩ:" Sớm biết như thế bản công tử mặc áo cá mập tới.." Nghĩ thế lại chửi bản thân:" Nếu biết sẽ uống nước rửa chân, bản công tử còn tới làm cái chó gì."


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch