Chương 398: Ngươi gian ta trá, ai đúng ai sai? (2)
Năm Gia Tĩnh thứ 35, tuần phủ Sơn Đông Vương Hoài đổi sang làm tuần phủ Chiết Giang, ông ta cực kỳ căm ghét hành vi cá mè một lửa của quan viên duyên hải và Vương Trực, bắt đầu dùng viên quan Lô Chuy, Thang Khắc Khoan bị vào tù bởi Chu Hoàn ngã ngựa, cùng Du Đại Du đồn trú Quỳnh Châu Quảng Đông.
Nhưng Vương Trực vẫn còn đắm mình trong hạnh phúc, hắn ngây thơ cho rằng, quan viên Chiết Giang sẽ vĩnh viễn coi hắn là trợ thủ đắc lực duy trì an ninh trên biển. Nhất thời lơ là sơ xuất, không phát hiện ra ý đồ rõ ràng của Vương Hoài, kết quả bị đại quân của Vương Hoài dụ vào tròng tiêu diệt, tổn thất thảm trọng, bản thân thiếu chút nữa không thoát được.
Hành động của Vương Hoài làm ảo tưởng Vương Trựctan vỡ, hắn than:" Kẻ này lòng son báo đền nước, cùng chư quan lập công, vì sao lại vu oan đổ tội hết mình ta?" Có thể thấy ai cũng có lúc ngây thơ khờ khạo. Vì duyên hải đại lục không thể hoạt động, cho nên hắn chạy sang Nhật Bản khai thác cứ điểm.
Bởi vì khi ấy Nhật Bản chiến loạn, vật tư thiếu thốn, một đại hải thương mang tính lũng đoạn như hắn được người Nhật Bản trọng đãi. Thế là Nhật Bản kết giao rất nhiều quyền quý Nhật Bản, hắn ta là kẻ nghĩa khí, khảng khái, chữ tín, lại được đọc sách, cho nên không thô bỉ như đám hải thương bình thường. Trong mắt người Nhật Bản đúng là bậc trưởng giả nho nhã, thế nên được đông đảo người Nhật tin tưởng và sùng bái.
Nhớ thiên thời địa lợi nhân hòa, thế lực của Vương Trực phát triển vùn vụt, mau chóng khôi phục nguyên khí, đồng thời có bước nhảy vọt về chất, trở thành lực lượng cường đại nhất trên biển, không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai.
~~~~~~~~~~
- Đó chính là toàn bộ tình hình mà ta tìm hiểu được, cho nên Vương Trực nói như thế cũng không phải là bịa đặt.
Hồ Tôn Hiến nói xong, cầm cốc trà lên uống một ngụm, bảo Thẩm Kinh:
- Ngươi tiếp tục kể đi.
Thẩm Kinh gãi đầu:
- Kể tới đầu rời nhỉ.. À phải, cái khác chưa nói chứ Vương lão bản đúng là rất được, không những bao ăn ở, lại còn dẫn bọn ta đi chu du khắp Nhật Bản.
Kể tới đó hắn tặc lưỡi liên hồi:
- Nói ra ngươi không tin, chư hầu các nơi nghe nói "thuyền chủ Ngũ Phong" tới là xếp hàng hoan nghênh nhiệt tình, tiếp đãi ăn ở chu đáo, hầu hạ tỉ mỉ, so với chúng ta đối đãi với tướng quân gì gì đó còn nhiệt tình hơn.
Cho tới bây giờ Thẩm Kinh vẫn còn thấy khó tin:
- Nói một câu không nên chứ, ta bội phục Vương lão bản chết đi được, nhìn xem người ta làm ăn như thế chứ...
Thẩm Mặc ho khan một tiếng, nhắc Thẩm Kinh không nên quá giới hạn, hỏi:
- Vế sau thì sao? Các ngươi về từ khi nào? Chính sự ra sao?
Lúc này Thẩm Kinh mới tỏ ra ngượng ngập:
- Bọn ta cũng sốt ruột lắm chứ, nhưng Vương Trực suốt ngày để bọn ta ăn uống chơi đùa, lề mề không chịu trả lời, chỉ nói bản thân quá nhiều chuyện vụn vặt, phải xử lý thỏa đáng hẵng hay. Cứ thế kéo dài hơn nửa năm, đại khái là tới tháng hai năm ngoái, hắn đột nhiên nói với bọn ta có thể theo bọn ta trở về.
Hắn nuốt nuốt bọt kể tiếp:
- Khi ấy hắn dẫn nghĩa tử Mao Hải Phong theo chúng ta lên cùng một chiếc thuyền, ai ngờ trước khi khởi hành, hắn đột nhiên kéo Trần thiên hộ lên bờ, nói với bọn ta là đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa xử lý, cho nên bảo Mao Hải Phong làm đại biểu toàn quyền, tới lục địa đàm phán với chúng ta.
Kết quả này không làm Thẩm Mặc bất ngờ, nếu như Vương Trực cứ như thế về nước mới là lạ.
Nhìn khuôn mặt thất vọng của Hồ Tôn Hiến, Thẩm Mặc an ủi:
- Mặc dù không gặp được Vương Trực nhưng dù sao cũng liên hệ được, coi như là có tiến triển to lớn rồi.
Hồ Tôn Hiến lắc đầu:
- Đệ xem thư do Mao Hải Phong gửi tới rồi hẳng nói.
Rồi tới bàn sách cầm lấy một phong thư, Thẩm Mặc nhìn nét chữ chỉnh tề, rồi nhìn văn tài, chỉ có thể nói là phổ thông, người này hẳn là đọc sách không quá ba tới năm năm, sau khi phán đoán qua loa rồi mới bắt đọc thư.
Mở đầu thư là lời khiêm tốn, thừa nhận mình phạm tội, chỉ mong được lập công chuộc tội, diệt trừ giặc Oa vì nước. Sau đó giọng điều quay ngoắt, khoác lác bản thân ghê gớm ra sao, có bao nhiêu thuyền bao nhiêu người, ở Nhật Bẩn rất oai phong, chỉ cần đi du thuyết uy hiếp các nơi là khẳng định chư hầu Nhật Bản không dám phái người tới quấy nhiễu Mân Chiết nữa.
Đọc hết toàn bộ, đều là lời phế thải, thực sự có ý nghĩ chỉ có một câu:" Nguyện đem đám cựu tặc các nơi hoặc bắt hoặc giết, hoặc hiệu triệu quay về, phục vụ cho đất nước, nhưng phải thông thương." Nói trăm lý nghìn lẽ, vẫn là yêu cầu triều đình mở bấm biển.
Xem thư xong, Thẩm Mặc để lên bàn, hỏi:
- Về sau thế nào?
- Khi đó xét thế cục thì ta bất kể như thế nào cũng không thể đáp ứng được, chuyện này ta không thể làm chủ..
Hồ Tôn Hiến thở dài xong nhìn Thẩm Mặc:
- Nhưng...
- Nhưng hiện giờ triều định chuẩn bị mở lại thị bạc ti.
Thẩm Mặc cười nói tiếp:
- Cho nên đại nhân thấy nút thắt đã được cởi bỏ rồi phải không?
Đây mới là ý đồ thực sự Hồ Tôn Hiến tìm y tới.
Hồ Tôn Hiến thẳng thắn gật đầu:
- Đúng thế, tên Mao Hải Phong đợi ở chỗ ta hơn nửa năm, nghe nói triều đình muốn mở lại thị bạc ti, gấp tới cuống lên, từ năm ngoài tới giờ đã năm lần bảy lượt giục ta viết cho hắn thư trả lời chuẩn xác để hắn về phục mệnh, nên ta muốn để đệ đàm phán với hắn.
Thẩm Mặc vỡ lẽ, sở dĩ Hồ Tôn Hiến đón mình rình rang từ Thiệu Hưng tới đây như thế chính là để làm nổi bật thân phận cao quý của mình, khiến Mao Hải Phong sẵn lòng đám phán.
Nhưng Thẩm Mặc không trả lời ngày, mà do dự nói:
- Chuyện thị bạc ti bản thân đệ chịu áp lực cực lớn, đám ngự sự ngôn quan theo chằm chằm, nếu như đẹ có díu líu tới một tên thủ lĩnh giặc Oa, chỉ sợ trứng thối ném tới tấp vào mặt.
Hồ Tôn Hiến biết Thẩm Mặc không dễ dụ, nháy mắt với Thẩm Kinh, hắn liền kiếm cớ rời đi, né tránh cho hai người mật đàm.
Thẩm Kinh đi rồi, Hồ Tôn Hiến mới hạ thấp giọng nói:
- Ai bảo đệ đàm phán với hắn thật?
- Ý huynh trưởng là?
- Đàm phán là giả, dụ địch là thật.
Hồ Tôn Hiến nói nhỏ:
- Tên Mao Hải Phong đó mặc dù cũng lả kẻ tinh minh, nhưng không thể nào so với đệ được. Ta tin năng lực của đệ sẽ thuyết phục được hắn, để hắn đi Nhật Bản làm công tác cho Vương Trực quay về đàm phán.
- Vương Trực quay về thì làm sao chứ?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Hải tặc tôn sùng kẻ mạnh, những thế lực lớn nhỏ kia mặc dù nghe lời Vương Trực, nhưng đều có lực lượng độc lập, Vương Trực có mặt mới khống chế được bọn chúng. Nếu như hắn đi, những kẻ kia mất khống chế, tới khi ấy chuyện càng thêm rắc rối.
- Huynh đệ quá lo rồi.
Hồ Tôn Hiến cười tự tin:
- Có câu bắt giặc bắt vua trước, ngày xưa Tào Mạnh Đức có thể bắt thiên tử lệnh chư hầu, chẳng lẽ Hồ Nhữ Trinh ta không biết lợi dụng tấm vương bài Vương Trực sao?
Thẩm Mặc không có gì để nói, vì y quá hiểu Hồ Tôn Hiến, biết lúc này có nói gì cũng vô dụng. Nếu như nói nhiều, ngược lại khiến quan hệ thân mật hai bên sinh ra vết nứt, không có chút lợi nào...
Nhưng như thế không có nghĩa là Thẩm Mặc nghe theo, thông qua chuyện hại ngầm Triệu Văn Hoa, có thể nhìn thấy tâm cơ y sâu thế nào. Cho nên cái chuyện lá mặt lá trái, y làm rất tự nhiên không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Hồ Tôn Hiến lại cho rằng Thẩm Mặc đồng ý rồi, vui mừng nói:
- Hiện giờ hắn ở nhà Thẩm Kinh, đệ vừa khéo lấy cớ ở trong nhà Thẩm Kinh, đám phán với hắn.
- Được rồi.
Thẩm Mặc gật đầu cười:
- Ai bảo huynh là tổng đốc chứ.
Hồ Tôn Hiến cười ngượng ngùng:
- Ta không tìm đệ chỉ vì chuyện này.
Ngừng lại một chút, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta muốn bàn với đệ về chuyện thị bạc ti.
- Với thân phận tổng đốc hay là với thân phận huynh trưởng?
Thẩm Mặc cười khẽ:
- Cả hai, là tổng đốc, ta đương nhiên muốn đệ đi làm, nhưng là huynh trưởng, ta không muốn đệ dấn thân vào vũng nước đục này.