Vì trong mắt bọn họ, ra ngoài là bàn đạp nhảy về kinh sư, đương nhiên là muốn mau chóng làm ra chính tích, thể hiện tài năng. Khi ấy Tô Châu thứ gì cũng tốt biến thành thứ xấu, dường như đó là chốn tiêu tiền hưởng lạc, đắm mình trong mỹ sắc làm người ta mất đi chí tiến thủ.
Cho tới tận ngày nay, trong con mắt tuyệt đại đa số quan viên, ngọc ấm hương êm đồng nghĩ với ham chơi mất chí.
Nhưng Thẩm Mặc nói, các ngươi sai rồi, sai quá lớn rồi! Tòa thành này mới là nơi gửi gắm hi vọng của Đại Minh! Cũng là cơ hội đệ Đại Hoa có sinh mạng mới.
Khi người khác nhớ tới Tây Thi Phù Sai thì Thẩm Mặc nhớ tới cuộc bạo động công nhân sớm nhất trên thế giới "ngũ nhân mộ bia ký"! Nó phát sinh ở chính nơi này, trong thành phố hoa đào ôn nhu, vườn cảnh xinh xắn này.
Có một sức mạnh đang manh nha sinh ra trong thành phố ôn nhu như nước này. Hãy lắng nghe đi, nửa đông bắc thành công trường dày đặc, vạn tiếng máy móc hoạt động. Hãy nhìn đi, cửa hàng, cửa hiệu, chợ búa nối nhau san sát, vạn thương quy tụ.
Nơi này rõ ràng đỡ trở thành thị trường trung tâm của Giang Nam, so với Hàng Châu đầu được xưng là kinh đô phồn hoa, thậm chí địa vị của nó càng nổi bật hơn Hàng Châu. Đi dọc theo con đường chính, Thẩm Mặc nhìn thấy khách thương thành lập hội hội quán ở Tô Châu, ít nhất có trên ba mươi cái, Ngoài Giang Chiết Việt Mân ra còn có thương nhân Ngạc, Tương, Cán, Lỗ, Thiểm, cũng bị thu hút tới, sức hút này toàn quốc không đâu bì được.
Cho dù là Bắc Kinh, cũng chỉ có sức hấp dẫn tương tự với các chính khách, thương gia và tài phú sẽ không chảy tới cái nơi quỷ quái kỳ thị tiền bạc và thương nhân đó.
Thẩm Mặc có hơi ghét nơi này rồi, không phải là đột nhiên, mà từ khi bước vào huyện Ngô Giang đã bắt đầu sinh ra cảm giác này, chỉ là cùng với bước chân đi sâu hơn vào Tô Châu, cảm giác càng thêm mạnh mẽ mà thôi, kỳ thực nó là sản phẩm phụ của cảm giác khác mà thôi.
Cảm giác đó gọi là "cảm giác trách nhiệm"! Kỳ thực y luốn có một suy nghĩ muốn thay đổi lịch sử, nhưng ở nơi khác, bất kể là ở Thiệu Hưng, Hàng Châu hay là Bắc Kinh, nhưng đó chỉ là thứ lý tưởng rỗng tuếch, chỉ làm y cảm thấy mình thật cao thượng, nhưng không kích thích y có bất kỳ hành động mang tính thực chất nào.
Thế nhưng tiến vào trong địa phận Tô Châu, suy nghĩ này biến thành một loại kích động, càng cảm thụ được sức sống manh nha bừng bừng của nó, cảm cảm thụ được năng lượng bùng nổ ẩn giấu sâu trong nó, loại kích động này càng mạnh mẽ, cho tới khi y không dứt mình ra được, tới khi y mất đi lý trí...
Đúng thế, lý trí, cái gọi lý trí bảo cho y biết rằng, chuyện mình muốn làm quá nguy hiểm, làm không khéo sẽ khiến thân bại danh liệt, họa tới người nhà. Y biết rõ hơn bất kỳ ai, Đại Minh ít nhất còn tám chín chục năm nữa, mình chỉ cần trôi theo dòng, leo lên quan nhất phẩm, an hưởng thái bình hoàn toàn không thành vấn đề.
Hai tiếng nói đánh nhau trong đầu y, một cái nói:" Lịch sử phát triển có quy luật tất yếu của nó, bất kỳ hành động ý đồ cải biến lịch sử đều là châu chấu đá xe, chỉ khiến bản thân bị nghiền nát, lại chẳng thể ngăn cản được nó." Một tiếng nói khác lại bảo:" Lịch sử do con người sáng tạo ra, tại sao không thể thay đổi."
Nếu như Phù Tô biết phụ hoàng băng hà trước một bước, nếu như Hạng Vũ hạ quyết tâm trên Hồng Môn yến, nếu như Lý Long Cơ biết ngực Dương Ngọc Hoàn là do An Lộc Sơn cào, nếu như Triệu Khuông Dẫn biết được lòng dạ lang sói của đệ đệ, nếu như Chu Nguyên Chương không xuất thân từ bần nông ---
Y tin rằng nếu như bất kỳ cái nếu như trên thành sự thực, lịch sử sẽ thanh đổi! Có lẽ triều Tân không tan nát ở thời Nhị Thế; có lẽ Đại Sở sẽ thay thế triều Hán, có lẽ Đại Đường sẽ không thình lình từ thịnh thành suy như thế; có lẽ lão Triệu sẽ thu phục được Yến Vân thập lục châu; có lẽ Đại Minh đã không ung nhọt toàn thân như bây giờ.
Lịch sử không có nếu như, nhưng hiện giờ mình đang đối diện không phải là lịch sử, mà là tương lai! Tại sao không vào thời điểm này, vì tộc nhân của mình, tạo ra một tương lai khác.
"Hải vũ thiên phong độc vãng lai. "Kỳ thực trong lòng Thẩm Mặc sớm đã quyết định rồi, nếu không y đã chẳng tới tòa thành này, nhưng gánh nặng khiến người ta ngạt thở đó một khi đặt trên vai, trừ khi đi tới điểm cuối cùng, hoặc là tử vong giữa chừng, nếu không mãi mãi chẳng thể giải thoát.
Mà Thẩm Mặc tin tưởng, chỉ bằng vào một kiếp của mình không thể đi tới điểm cuối cùng, cho nên nếu như gánh lấy trọng trách này, cả đời cũng không đặt xuống được, áp lực đó khiến cho y nghĩ tới thôi đã thở không thông. Cho nên y cứ mãi kéo dài thời gian gánh vác nó. Cuối cùng thuyền tới bến, xe tới trạm, đã không cách nào trì hoãn nữa. Tất cả những điều xảy ra trong thành Tô Châu nói với y, thời gian không chờ đợi ta.
"Được rồi, nếu đã không thể né tránh, vậy thì gánh lên vai vậy! Từ giờ trở đi, lý tưởng cả đời của ta, chính là chuyện Ngu Công dời núi này rồi." Mặc dù y vẫn còn kháng cự, nhưng đó là số mệnh của y, là số mệnh y không thế né tránh.
"Vì nó, ta sẵn sàng dốc tất cả mọi thứ mình có, gan óc lầy đất, thần cản giết thần, phật ngăn giết phật, cho dù thành loạn thần tắc tử, cho dù bị đóng đinh sỉ nhục, ta cũng không để ý. Vì ta tin, lịch sử rồi sẽ có một ngày cho ta một đánh giá công bằng."
Sau khi hạ quyết tâm rồi, Thẩm Mặc đột nhiên nghĩ:" Nếu như làm hỏng thì sao?" Đó là chuyện rất có khả năng, nhưng y lập tức an ủi mình:" Nếu tương lai đã thối nát thế rồi, ta có phá thế nào cũng chẳng nát hơn được phải không?"
Đứng trên cây cầu đá cổ kính, nhìn con thuyền vẫn nhàn nhã bơi qua, Thẩm Mặc đột nhiên cười nói:
- Tô Châu, ta tới rồi.
Ngày 2 tháng 2 năm Gia Tĩnh thứ 36, rồng ngẩng đầu.
*
Rồng ngẩng đầu: Ngày lễ truyền thống dân gian TQ, ý nghĩa nguồn gốc thì chiu.
Ngày hôm đó cũng là ngày đồng tri phủ Tô Châu Đại Minh, kiêm đề cử Giang Nam thị bạc đề cử ti, Thẩm Mặc chính thức nhậm chức.
Kỳ thực y tới Tô Châu vào cuối tháng giêng, loanh quanh trong thành vài ngày, 28 tháng giêng mới quay trở ra, xếp đội nghi trượng của mình, đồng thời thông bao với phủ nha, chuẩn bị giao tiếp công việc, an bài nghi thức tiến thành.
Các quan viên trong thành sớm đã nghe nói đồng tri đại nhân tới Tô Châu, nhưng mãi không thấy bóng dáng đâu, trong lòng thấp thỏm:" Chẳng lẽ lên nhầm thuyền cướp, bị chúng cho đi ăn mỳ nước? Làm nữ tế Long Vương rồi? Thành cha của Đường Tăng cũng chẳng sao, nhưng đừng rước lục lâm thái thú tới chỗ chúng ta nhé."
Mọi người đang đứng ngồi không yên thì cuối cùng cũng nghe thấy tin tức của Thẩm Mặc, hiện giờ phụ trách xử lý sự vụ trong phủ là thôi quan Tô Châu, triệu tập huyện lệnh hai huyện trong thành lại, nói:
- Chúng ta phải họp bàn xem đón tiếp đại nhân thế nào, ngài ấy là tân quý nhân, khẳng định có chút tính khí đặc biệt, nếu như làm theo thông lệ, khả năng sẽ khiến cho đại nhân không vui...
Đang nói dở thì Hải Thụy đứng dậy:
- Đại nhân, chỗ ti chức bận lắm, không giúp được chuyện bày vẽ này.
- Sao gọi là bày vẽ được.
Thôi quan là người tính khí rất tốt, nói lý với hắn:
- Hiện giờ chưa tới vụ xuân canh, bên ngươi có bận tới đâu cũng có thể tạm gác, nhưng đại nhân vào thành không thể trì hoãn được.
- Phủ nha ở huyện Ngô, không phải ở Trường Châu, huyện hạ quan không xen vào nữa.
Hải Thụy chính lại mũ quan cho thẳng, nói:
- Hạ quan mới nhậm chức, rất nhiều chỗ còn lạ lẫm, nếu không tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình, mơ mơ hồ hồ đợi tới xuân canh mới làm thì sẽ hỏng việc.
Nói xong ôm quyền chào:
- Cáo từ hai vị đại nhân.
Chẳng đợi thôi quan đáp lời, bỏ đi thẳng.
- Kẻ này sao lại như thế?
Cho dù là người tốt tính, thôi quan cũng không chịu nổi.
Huyện lệnh huyện Ngô cười an ủi:
- Đoán chừng tính khí Hải bút giá là thế, nếu không cũng chẳng nổi tiếng như vậy.
- Đúng vậy thật.
Thôi quan cũng cười:
- Khó nói tiếng tăm của hắn to, hay là đại nhân của chúng ta to.
- Không khác biệt lắm, ngài cũng không cần lo, hạ quan từng làm việc với Thẩm đại nhân, ngài ấy thiếu niên lão thành, trầm ổn vững vàng, tất nhiên không khiến chúng ta khó xử.
- Cái gì? Hai người từng quen nhau à? Vì sao không nói sớm?