Theo Tam Xích đi đến Thiêm áp phòng, quả nhiên thấy bốn thái giám đứng ở cổng, Thẩm Mặc điều chỉnh tâm thái, cười sang sảng đi vào:
- Hoàng công công đại quá quang lâm, không đón từ xa được, thứ tội, thứ tội.
Quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt béo như Di Lặc của Hoàng Cẩm, nhưng không nhìn thấy nụ cười thường ngày, mà mặt nhăn như mướp đắng.
- Ôi chao, Thẩm đại nhân của tôi.
Hoàng Cẩm vừa gặp mặt đã hô cứu mạng:
- Ngài phải giúp nô gia đấy.
- Đừng gấp, công công cứ từ từ nói.
Thẩm Mặc mời ông ta ngồi xuống:
- Công công chẳng phải vẫn ở Hàng Châu sao, sao lại chạy xa thế tới đây làm gì?
- Nói thật với đại nhân nhé.
Hoàng Cẩm mặc mày ủ rũ:
- Nô gia tới tị nạn, chủ nợ chiếm cả nhà của nô gia rồi, giờ nô gia có nhà cũng không về được...
Nói rồi không ngờ lau nước mắt.
Thẩm Mặc lấy làm lạ:
- Tên mù mắt nào dám động thổ trên đầu thái tuế chứ?
Hoàng Cầm ấm ức than vãn:
- Ở triều Gia Tĩnh, đám nô gia là cây không rễ thôi, đừng thấy người ta bên ngoài gọi một tiếng công công hai tiếng công công, trong lòng chẳng biết kinh bị đám thiến chúng tôi ra sao đâu.
Thẩm Mặc an ủi:
- Không phải đâu, bọn họ cũng tôn kính từ tận trong lòng đó... Rốt cuộc là có chuyện gì? Công công kể ra cho hạ quan nghe xem nào.
Hoàng Cẩm thở dài, rồi kể ra từ đầu cho Thẩm Mặc nghe. Thì ra ông ta tới Hàng Châu trước Thẩm Mặc một năm, vì ông ta vốn xuất thân cục chế tạo, cho nên gây dựng trở lại là xe nhẹ chạy đường quen rồi, mau chóng khôi phục liên hệ với mấy thương nhân vải vóc, mời bọn họ làm việc cho cục chế tạo.
Phải biết rằng vải vóc khi đó bị hải thương lũng đoạn con đường tiêu thụ ra ngoài, giá cả tất nhiên bị ép rất thấp, các thương nhân vải gần như là kinh doanh lỗ vốn. Hiện giờ Hoàng Cẩm nóng lòng lập công, cho nên ra giá hết sức hợp lý, so với bán cho hải thương thì lãi hơn nhiều, vì thế thương nhân vải Ninh Ba, Hàng Châu đều ngã vào lòng cục chế tạo, bắt đầu toàn lực cung ứng vải vóc.
Có người hỏi, trong cùng nghèo thành như thế, Hoàng Cẩm lấy đâu ra tiền? Đúng thế, ông ta đúng là không có tiền, năm vạn lượng bạc đem từ Bắc Kinh tới hoàn toàn dùng để trang hoàng mặt tiền, tu sửa nha môn cục chế tạo hết sức khí thế. Sau đó ngồi trong nha môn lộng lẫy đó, triệu tập thương nhân vải vóc tới hiệp thương, vì đều là người quen mười mấy năm rồi, các thương nhân nhớ rõ quy củ năm xưa của cục chế tạo, đều giao hàng trước lấy tiền sau, chưa bao giờ cấp tiền đặt hàng. Hiện giờ thấy Hoàng Cẩm sửa nha môn cũng tốn mấy vạn lượng bạc, nên không nghi ngờ gì ông ta, đều làm theo quy của cũ.
Hoàng Cẩm dám dùng hai tay mò của, tất nhiên là có lý bên trong đó. Khi rời kinh bằng vào quan hệ tốt đẹp với Lục Bỉnh, được một phong thư do đích thân đại đô đốc viết, tới Chiết Giang không lâu, liền chuẩn bị hậu lễ, tới Lục gia Bình Hồ bái phỏng.
Ông ta lão luyện giang hồ, mười mấy năm trước làm ở cục chế tạo Hàng Châu, đã biết muốn làm ăn tốt, nhất định phải bái phỏng Lục gia.
Bởi vì Lục gia nhiều đời làm quan, ở Chiết Giang rễ sâu tán rộng, nhất là sau khi Lục Bỉnh vươn lên, càng không ai sán bằng, bảo sao nghe vậy. Có thể nói ở Chiết Giang cơ bản không có việc gì mà Lục gia không làm được, cho nên Hoàng Cẩm mang theo thành ý cực lớn, dùng điều kiện ăn chia hai tám hết sức hấp dẫn, đổi lấy Lục gia làm trung gian giới thiệu đường tiêu thụ cho mình. Đương nhiên không phải là bán cho hải thương rồi, ông ta chuẩn bị một con đường khác, chuyển tới phía nam.
- Phía nam?
Thẩm Mặc hỏi:
- Công công muốn tìm người Phật Lãng Cơ sao?
- Thông minh! Quả nhiên là người bệ hạ xem trọng.
Hoàng Cẩm khen:
- Thẩm đại nhân có điều còn chưa biết, khi ta rời kinh, tỉnh Quảng Đông đã đồng ý cho người Phật Lãng Cơ thường trú trên một hòn đảo nhỏ tên là "Hào Kinh Úc", chuyện này không thảo luận trong nổi các, chỉ có mấy vị các lão tra đổi với nhau thôi.
Ông ta cười khổ:
- Nói ra cũng do thiếu tiền ép buộc, Nghiêm các lão cho rằng hòn đảo hoang không người, để trống đó cũng phí, không bằng để Quảng Đông cho thuê kiếm chút tiền, thế là liền đồng ý.
- Cho nên công công chuẩn bị tìm người Phật Lãng Cơ thử vận may?
- Không thử vận may thì biết làm sao?
Hoàng Cẩm buông một tiếng thở dài:
- Vương Trực và đám người kia lũng đoạn hải vận, người Phật Lãng Cơ cũng bị chèn ép ngạt thở, vừa phải mua hàng giá cao của Đại Minh, lại phải chịu đựng Vương Trực...
Ông ta gãi cằm nói:
- Ta liền thấy chúng ta và người Phật Lãng Cơ có tiếng nói chung rồi, chuyện tốt đẹp như thế có lý nào lại không thành chứ?
- Như vậy chẳng phải xong rồi sao?
- Xong cái gì mà xong?
Hoàng Cẩm chửi um lên:
- Con mẹ nói chứ, ta là lão nương tám mươi trông con, bị đám nhãi ranh Lục gia hại thảm rồi.
- Chuyện là sao?
Thẩm Mặc vừa nghe câu này liền nhíu mày lại, mười cái rương sắt của Lục gia còn nằm trong phủ nha, tới nay cũng không có ai tới tìm y lấy.
- Nhị lão gia vốn là quản sự của Lục gia, đã tới kinh thành mấy năm rồi.
Hoàng Cẩm tức tối nói:
- Hiện giờ nằm việc nhà là tiểu thiếu gia của Lục gia, nô gia thấy hắn còn trẻ, không được yên tâm lắm, nhưng lại nghĩ một gia tộc lớn như thế, nhiều người như thế có thể để hắn làm chủ, hiển nhiên phải có chỗ hơn người.
Thẩm Mặc chỉ cười không rõ thái độ thế nào, nghe Hoàng Cẩm nói tiếp:
- Cho nên ta tạm mời hắn thử một lần, kết quả tên tiểu tiểu tử đó đúng là lợi hại, chưa mấy tháng đã nói an bài xong rồi, một ngàn cỗ xe chuyển hàng tới phía nam, hàng tới là thanh toán tiền, còn trả cho ta một vạn lượng tiền đặt hàng.
- Vừa thấy những cỗ xe lớn đó ta hơi tin rồi, lại cho rằng có quan hệ kia với Lục Bỉnh, hắn không thể lừa ta, nhưng dù sao là lần đầu tiên, cho nên không thể cấp quá nhiều, chỉ có hai nghìn xấp vài và ba nghìn xấp lụa, mời hắn vận chuyển thay.
- Tới cuối năm ngoái, bên kia trả tiền, tổng cộng tám mươi vạn lượng, không thiếu một xu.
Hoàng Cẩm mặt mày u ám:
- Vì thế ta liền đem toàn bộ một vạn xấp vải, một vạn xấp lụa giao cho tiểu tử Lục gia, tính toán lần này nhận đư bốn trăm vạn lượng bạc rồi trừ đi trả tiền cho thương nhân vải, chia hoa hồng cho Lục gia, còn dư một trăm tám mươi vạn lượng cho hoàng thượng, thế là tên nô tài này coi như lập công rồi.
Nói tới đó không ngờ đau đớn tới run rẩy:
- Ai ngờ tới biên cảnh Phúc Kiến thì gặp phải giặc Oa, cướp sạch hàng hóa của ta rồi, hu hu hu...
Hoàng Cẩm khóc rống lên.
Thẩm Mặc cau mày:
- Nếu như đi đường bộ thì từ Giang Tây tới Quảng Châu gần hơn bao nhiêu? Sao lại vòng ra Phúc Kiến cho xa.
- Ai mà biết ra làm sao chứ:
Hoàng Cẩm vừa khóc vừa nói:
- Ta tưởng rằng người Lục gia đáng tin, nên mặc cho bọn chúng làm, ai ngờ thế nào bọn chúng lại đi đường Phúc Kiến.
- Bên trong này có rất nhiều vấn đề đấy.
Thẩm Mặc thở dài:
- Không phải ta nói công công chứ, người ta rõ ràng là muốn chơi ngài mà, thời buổi này làm gì còn chuyện hàng tới giao tiền? Mọi người ai cũng chưa thấy thỏ không thả ưng, ít nhất cũng phải hồi vốn lại rồi mới nói, lấy đâu ra người nào hào phóng như thế?
- Không phải là ta không nghĩ như thế.
Hoàng Cầm mặt mày ủ dột:
- Nhưng tên tiểu tử Lục gia quá dẻo miệng, hắn nói người Phật Lãng Cơ rất giữ chữ tín, hợp đồng đã ký, dù có đập nồi bán sắn cũng sẽ thực hiện, ta bị hắn dỗ ngọt một câu, nói bùi hai câu, thế là hồ đồ đồng ý mất.
"Ài.." Thẩm Mặc than vãn cùng ông ta:
- Chuyến này nuốt quả bồ hòn quá lớn rồi.
- Chứ còn sao nữa, đám chủ nợ suốt ngày đợi trong nha môn cục chế tạo kìa, làm nô gia có nhà không thể về, chỉ đành đến nương tựa Thẩm đại nhân ngài thôi.
- Công công tới chỗ này, hạ quan tất nhiên là hoan nghênh hai tay. Nhưng trừ khi công công vĩnh viễn không làm việc này nữa, nếu không nợ tiền phải trả, nếu không còn ai dàm làm việc cho cục chế tạo nữa?
- Đúng thế.
Hoàng Cẩm như quả bóng xì hơi, ngồi co quắp trên ghế, phải qua một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng hai tay nắm chặt lấy tay phải Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, trước khi nô tài rời kinh, bệ hạ từng nói, nếu như gặp phải rắc rối không giải quyết được thì cứ tìm ngài, ngài không thể thấy chết không cứu.
Thẩm Mặc kín đáo rút tay trở về, an ủi:
- Công công trước tiên cứ ở lại phủ hạ quan nghỉ ngơi một thời gian đã, đợi hạ quan xử lý xong việc đang làm, xem xem có cách gì giải quyết vấn đề cho công công không.
Đây không phải việc không gánh vác không được như của Vạn Phúc Ký, nên Thẩm Mặc không muốn vô duyên vô cớ gánh lên người trọng trách ngàn cân làm gì.