Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mặc ra ngoài, trên xe còn có một người mặt béo tròn, không hiểu hỏi y:
- Thẩm đại nhân, vì sao ngài muốn ta dán râu.
- Vì che giấu thân phận.
Lúc này thời tiết đã chuyển ấm, bỏ đi áo mùa đông dầy, Thẩm Mặc mặc áo bào màu xanh nhạt, cảm thấy rất thoải mái, cười nói:
- Không phải công công kết oán với Lục gia công tử sao? Không che giấu một chút sao mà được.
- Cái này...
Người đó là Hoàng Cẩm, ông ta chỉ râu mình:
- Quá thô, ai nhìn cũng biết là dán vào.
- Không sao, không nhìn ra đâu.
Thẩm Mặc thuận miệng cười đáp, trong lòng lại nghĩ:" Còn sợ người ta không nhìn ra ấy chứ."
Hoàng Cẩm hiện giờ là phượng hoàng mất lông chẳng bằng gà, rất sợ gặp người, phát hiện Thẩm Mặc có ý lôi mình ra, nói rất tội nghiệp:
- Thẩm đại nhân, Thẩm huynh đệ, nô gia, không đi nữa nhé... Chẳng may đám chủ nợ kia biết tung tích, thì không được yên thân nữa.
Thẩm Mặc cười:
- Hạ quan đang muốn bọn họ biết đây.
- Hả, ngài muốn đẩy nô gia vào lò lửa sao?
Hoàng Cẩm mặt méo xẹo.
- Đương nhiên không phải.
Thẩm Mặc vỗ lên bả vai mềm nhũn của ông ta, nói:
- Vấn đề thế nào cũng phải giải quyết, công công không thể cả đời không lộ diện chứ?
Khuôn mặt béo múp của Hoàng Cẩm co giật chốc lát, cuối cùng gật đầu:
- Được rồi, ta hiểu.
Nói rồi lập tức nắm chặt tay Thẩm Mặc:
- Thẩm đại nhân, ngài nhất định phải đỡ huynh đệ một tay nhé.
Thẩm Mặc rút tay lại, cười:
- Chỉ là ủy khuất công công phải đóng giả tùy tùng của hạ quan.
- Ta vốn là nô tài mà,
Hoàng Cẩm cười thoải mái:
- Nói ủy khuất gì đó thì thành làm kiêu rồi.
Xe ngựa đi qua phủ học, tới hướng nam thêm một chút, liền thấy Thương Lãng Đình vang danh thiên hạ, mặc dù gọi là đình, thực tế là một cái vường. Chưa vào cửa đã thấy một áo nước biếc quấn bên ngoài, trong ao giả sơn mấp mô, hành lang uốn lượn, đem ao nước bên ngoài thu vào cảnh vưởn, là cấu tạo chưa vào vườn đã thấy tiên cảnh.
Gác cửa nhìn thấy bái thiếp, vội vàng chạy vào, không lâu sau, đại môn mở rộng, một lão giả râu hạc mặt hồng suất lĩnh nam đinh đi ra nghênh tiếp, vừa mới thấy Thẩm Mặc liền chắp tay cười:
- Hạ quan ra mắt phủ tôn đại nhân.
Thẩm Mặc vội đáp lễ:
- Hạ quan ra mắt lão đại nhân.
Vị Lục lão gia Lục Đỉnh này từng làm Thiểm Tây tả bố chính sứ, sáu mươi tuổi xưng bệnh hoàn hương, được an thưởng mang quan chức nghỉ hưu, được lĩnh lương bổng. Chỉ là không nhậm chức nữa mà thôi.
Có điều dù sao cũng là không còn tại vị nữa, Lục lão gia cũng không dám làm cao, khách khí mời vị tân quý nhân Thẩm Mặc vào, tiến vào vườn, thấy cây núi đan xen, cây già xanh mướt, rất có cái vị sơn lâm dã thú. Trên núi đại thụ chọc trời, dưới núi áo nước nhã trí, giữa sông núi là một hành lang quanh co làm vật liên kết.
Theo hành lang cất bước trong cảnh cây cối tươi mát, hồ nước gợn sóng lăn tăn, Thẩm Mặc không khỏi cảm thán:" Đúng là không thể so người với người, mình có khu vườn mười mẫu đã cảm thấy xa xỉ lắm rồi, ai ngờ so với người ta thực chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng." Chỉ riêng diện tích đã kém hơn chục lần, càng khỏi nhắc tới mức độ xa hoa nữa.
Lục Đỉnh khiêm tốn giới thiệu:
- Khu vườn này từ đời nhà Tống để lại, chuyển tới tay Hàn gia thì đã sập xệ vô cùng rồi, vì làm nó khôi phục dáng vẻ cũ, mà Hàn gia tới giờ còn nợ nần chồng chất.
- Có thể sống trong cảnh như chốn thần tiên này, tốn nhiều tiền hơn cũng đáng.
Lục Đỉnh cười:
- Đại nhân đúng là nhìn nhận thông suốt, hạ quan bội phục.
Trong lúc trò chuyện dẫn Thẩm Mặc vào chính ốc, để con cháu bái kiến xong, rồi bảo bọn họ lui ra, chỉ để lại một thanh niên áo trắng mặt như thoa phấn, mắt như ánh sao, môi hồng đỏ thắm, phong lưu tiêu sái.
Khi soi gương, Thẩm Mặc đã thấy mình là mỹ nam tử khiến "mọi người yêu thích", nhưng so với thanh niên áo trắng này, tức thì cảm thấy mình như thứ đồ bán thành phẩm thô bỉ. Tiểu tử này thần thái tuấn lãng, dung mạo so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần, làn da còn trắng hơn cả áo đang mặc, phối với chiếc quạt trong tay, đây mới xứng danh là công tử thế gia phong lưu.
"E rằng Tống Ngọc, Phan An trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này là cùng." Thẩm Mặc thầm nghĩ, người bắt mắt như thế, nếu như xuất hiện ngay từ đầu, y nhất định không thể tới giờ mới nhìn thấy, hẳn người này vừa mới xuất hiện.
Chớp mắt một cái, y đoán ngay ra được thân phận của đối phương, liền cười nói:
- Đây là tôn nhi của lão đại nhân sao?
Nụ cười trên khuôn mặt công tử tuấn tú liến cứng lại, Lục Đỉnh vội giải thích:
- Lão phu đâu có cái phúc đó, đây là tôn nhi của đường huynh lão phu, tên Tích tự là Tử Ngọc.
Nói tới đó nhìn sang tên công tử:
- Tử Ngọc, mau bái kiến Thẩm đại nhân.
Lục Tích đánh đi tới, vài chào Thẩm Mặc:
- Lục Tích, ra mắt đại nhân.
Giọng rất êm tai, âm tròn trịa rõ ràng, nghe không có chút giọng Ngô nào.
Thẩm Mặc nhìn kỹ hắn, hoàn toàn không tìm ra vết tích của lão già như vỏ cây khô kia, không khỏi cảm thán thật dịch dung thần kỳ của đối phương.
Thấy y nhìn mình rất vô lễ, Lục công tử có chút khó chịu hừ một tiếng.
Thẩm Mặc lúc này mới tỉnh lại, cười nói:
- Lục Kế phải không?
- Lục Tích, Tích trong thành tích.
Lục công tử bực bội nói, thầm nghĩ:" Âm bằng lại nge thành âm chắc, ta phát âm thiếu chuẩn xác như vậy à?"
- Ở Bắc Kinh ta quen với một người tên là Lục Dịch, hai người có quan hệ gì?
Thẩm Mặc quả thực rất hứng thú với việc trêu ghẹo tên tiểu tử này, một mặt vì y là kẻ thù dai, một mặt khác vì đối phương đẹp trai hơn y.
- Là đường huynh của tại hạ.
Lục Tích không ngờ điều chỉnh tâm tình rất nhanh, không để cho đối phương được thế.
Lục Đỉnh phía kia cũng phát hiện ra ngữ khí hai người không tự nhiên, sợ hai người xung đột thì hỏng việc, vội vàng tới dàn hòa:
- Tử Ngọc, cháu cũng ngồi xuống đi.
Lúc này nha hoàn mang trà lên, đó là Đại Hồng Bào đỉnh cấp, uống vào làm toàn thân thư thái, Thẩm Mặc gật gù:
- Lâu lắm không uống trà ngon như vậy rồi.
- Lão phu còn có vài lạng, nếu đại nhân thích lát nữa mang về thưởng thức.
Đại Hồng Bào chính tông do mấy cây trà cổ trên vách Cửu Long núi Võ Di sinh ra, tính cho tròn năm được vụ trà nhất cũng chẳng quá một cân. Tất nhiên là cực kỳ quý giá, đắt đỏ vô cùng, Lục Đỉnh tặng liền mấy lạng, có thể nói là hào phóng.
- Quân tử không đoạt cái người khác thích.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Lão đại nhân cứ giữ lại dùng đi.
Nói mấy câu vô nghĩa một lúc, thấy Thẩm Mặc lề mề không chịu đi vào chính đề, Lục Đỉnh chỉ đành chủ động:
- Lần này mời đại nhân tới phủ, trừ biểu thị hoan nghênh đại nhân ra, còn có một mục đích khác...
Nói tới đó nhìn Lục Tích:
- Tiểu chất nghịch ngợm, từng làm đại nhân bực mình, cho nên đặc biệt bảo nó tới xin lỗi đại nhân, chúng ta lật qua trang khác, đại nhân thấy sao.
- Có gì đâu, có gì đâu.
Thẩm Mặc đồng ý ngay, cười tươi nhìn Lục Tích nói:
- Kỳ thực cũng chẳng có gì to tát, hiền chấp cho một bậc thang, chúng ta cùng đi xuống.
- Hiền chất?
Mặt Lục Tích tức thì đen như đít nồi, Lục Đỉnh lấy làm lạ nói:
- Thẩm đại nhân và Tử Ngọc hình như tuổi tác tương đương.
- Nói ra cũng không phải là người ngoài, hạ quan là sư đệ của Lục đô đốc.
Thẩm Mặc rất nghiêm túc:
- Cho nên dựa theo bối phận phải gọi lão đại nhân một tiếng thế thúc, đương nhiên Tử Ngọc cũng phải gọi hạ quan như thế.
Y nói không thể cái được, Lục Tích mặt lúc xanh lúc đỏ, cảnh cáo bản thân, tiểu sự bất nhẫn ắt loạn đại mưu, nghe thế hầm hừ một lúc nói:
- Thúc thúc.. Xin lỗi.
Nghe ra cứ như hắn mới là"thúc thúc" vậy.
Thẩm Mặc cười rất tự nhiên:
- Ừ, cháu ngoan, sau này đừng nghịch ngợm như thế nhé.
- Hả?... Vâng.
Lục Tích cả đời này chưa bao giờ chịu nhục như thế, hắn sinh ra được cưng nựng yêu chiều, được mọi người vây quanh, xưa nay chỉ có hắn ức hiếp người khác, chứ làm gì có chuyện ngược lại. Không ngờ mấy lần gặp người này đều bị e đè bẹp dí, chiếm hết ưu thế.