Nói rồi chậm rãi tới gần hai bước, ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm vào lão quản gia nói:
- Nghe kỹ đây, đợi mà về thuật lại cho chủ tử của ngươi -- trong quan thương chỉ còn lại một ngày lương thực, nếu như các ngươi không cho mượn lương, ngày mai thành Tô Châu sẽ loạn lên, có trận loạn ngày hôm nay, ngày mai bọn họ sẽ không hướng về Hải Cương Phong ta, mà nhất định sẽ hướng về phía những nhà giàu đầu cơ tích trữ, vi phú bất nhân như các ngươi, đến lúc đó bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù đốt sạch giết sạch nhà các ngươi, chẳng qua cũng là hai chữ "dân loạn"! Cho dù may mắn không tấn công đến nhà các ngươi, nhưng đến lúc đó triều đình vì dẹp loạn dân phẫn, nói không chừng sẽ lấy nhà các ngươi để mà khai đao -- là hiện tại xuất ra một nghìn thạch lương thực, hay là đợi ngày mai để cho bọn họ tới bắt, tự mình suy nghĩ mà lo liệu đi!
Rồi nhìn sắc trời nói:
- Trong một khắc đồng hồ cho ta câu trả lời thuyết phục, quá hạn sẽ không nói năng gì nữa!
Hải đại nhân cứ tiếp tục gõ cửa từng nhà như vậy, cũng may có ví dụ của nhà đầu tiên, những nhà phía sau cũng không dám không cho mượn lương, nhà ngươi ba trăm thạch, nhà ta hai trăm thạch, hết thời gian nửa ngày đã mượn được hơn chín nghìn thạch.
Đợi đến nửa đêm đem lương thực giải về thương khố, Quy Hữu Quang cũng áp giải lương thực qua đây rồi, hai người vừa gặp nhau, Ngô huyện đã mượn hơn bảy nghìn thạch.
- Cái này là ba phần tiền lãi hàng tháng của ta, đến lúc đó chỉ cần lương thực không cần tiền.
Quy Hữu Quang nói:
- Khuyên can mãi, cầu gia gia xin nãi nãi, mới cho được nhiêu đây.
Chuyện này cũng chỉ có người đứng đầu giới giáo dục như hắn mới có thể làm được, hắn tập trung lại hơn hai trăm đệ tử, mỗi người phân công nhiệm vụ, sai bọn họ đều về nhà mình đòi gạo. Có câu là "sư phó hữu sự, đệ tử phục kỳ lao", các học sinh này phần lớn đều có gia cảnh vượt trội, nhà ai cũng có thể xuất ra lương thực.
Hắn lại tìm đám văn hữu, khoác lên cái mặt mo đi vay mượn, dù sao văn nhân ở cái niên đại này vẫn rất coi trọng sĩ diện, không ai không biết xấu hổ mà từ chối hắn, vậy nên ông này tám mươi trăm thạch, ông kia ba mươi năm mươi thạch cho hắn mượn.
Cuối cùng mất hơn hai trăm tờ giấy nợ, đã đổi lấy hơn 8000 thạch lương thực này, mặc dù nói một tháng sau sẽ phải trả lại cho người ta hơn một vạn thạch, nhưng đó là chuyện của đại nhân, không phải là chuyện của hắn.
Vốn Quy Hữu Quang còn rất đắc ý, thầm nghĩ cũng chỉ người có mặt mũi lớn như ta mới có thể mượn được lương thực, chứ Hải Cương Phong ngươi cả ngày đắc tội với người ta, muốn mượn lương thực thì cũng chả có, liền có chút hứng thú hỏi:
- Không biết hải đại nhân mượn được bao nhiêu?
- Chín ngàn thạch. - Hải Thụy vẫn bất động trả lời.
Hải Thụy tháo xuống quan mạo, với tay múc nước từ trong lu đổ vào trong chậu rồi rửa mặt, rửa tay.
- Ta không tin, đưa cho ta xem giấy nợ.
Quy Hữu Quang có cảm giác bị đả kích rất lớn.
- Không có giấy nợ.
Hải Thụy rửa tay và mặt, rồi cầm lấy một cái bánh bột ngô đen thui từ trên mâm bắt đầu nhai ngấu nghiến... Loại bánh này dùng lúa mạch và đậu đen làm thành, Quy Hữu Quang cắn cũng không thể cắn nổi, cũng không biết Hải Thụy làm sao có thể hơn mười ngày như một lần, chỉ ăn mỗi thứ này.
Ngơ ngác nhìn vẻ mặt của con người luôn luôn chỉ có một loại biểu tình, Quy Hữu Quang cảm giác không lời nào có thể diễn tả được, cũng không biết là nên kính nể hay là chỉ trích hắn.
~~
Nhưng bất kể như thế nào, có số lương thực này, thành Tô Châu lại chống đỡ được thêm bốn ngày, đợi đến hoàng hôn ngày thứ năm, hai người tại bờ sông ngắm nhìn về phương xa, nhưng vẫn không thấy được hình bóng của một cái thuyền lương nào.
Cự ly cách ngày về mà Thẩm Mặc đã hứa hẹn đã quá vừa tròn bốn ngày, trong lương khố đã không còn lương thực, các nạn dân ngoài thành cũng đã không còn gạo để nấu cơm. Thành Tô Châu rốt cuộc sắp đàn áp không nổi các cuộc gây rối, chỉ trong một buổi sáng ngày hôm nay đã xảy ra năm sự kiện dân chúng đả thương quan sai... Không có lương thực, tên tuổi Hải thanh thiên cũng không có tác dụng rồi, hắn chạy đi dẹp loạn tình hình, nhưng lại bị dân chúng mắng như tát nước vào mặt, nói hắn là một tên lừa đảo, chỉ biết lừa bịp dân chúng các kiểu.
Điều này làm cho Hải Thụy vốn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho bách tính cảm thấy rất tổn thương, hắn ngồi trên tảng đá lớn cạnh bến tàu, vầng trán đã không còn vẻ kiên định như ngày xưa, thay vào đó là nét thương cảm tội nghiệp. Loại biểu tình này xuất hiện ở trên gương mặt của một con người sắt đá, thật khiến con người ta chua xót.
Lần này Quy Hữu Quang cũng đã triệt để run sợ rồi, hắn ngồi xổm bên cạnh bến tàu, ôm đầu nói:
- Xong, xong rồi, ngày hôm nay nếu như còn chưa tới, ngày mai sẽ phải rối loạn hết cả lên.
Hắn biết rõ, cơn thịnh nộ của bách tính thành Tô Châu đã khiến bọn họ dùng các loại phương pháp và áp chế được hai tháng, nếu như một khi bạo phát, nó đủ để hủy diệt toàn bộ thành Tô Châu.
- Nếu không chúng ta lại đi mượn thêm chút lương thực đi? - Quy Hữu Quang đưa ra kiến nghị.
- Ai còn cho mượn nữa?
Hải Thụy hai mắt mê man nói:
- Loại chuyện này chỉ có thể làm một lần, hiện tại khẳng định bọn họ đều đã giấu hết lương thực đi rồi, lẽ nào thật sự chúng ta phải đi xét từng nhà hay sao?
Nói rồi trên mặt lại hiện lên một tia tàn khốc, cắn răng nói:
- Xét nhà thì xét nhà! Ủy khuất bọn họ một chút, chung quy tốt hơn so với khiến cho bách tính nổi loạn!
- Không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn không nên làm như vậy.
Quy Hữu Quang ngồi xuống bên cạnh Hải Thụy nói:
- Hiện tại không phải là cái thời Mông Nguyên, vô cớ xét nhà chính là điều kiêng kị lớn nhất của bản triều, ngay cả hoàng đế cũng sẽ không làm như vậy.
- Sao có thể nói là vô cớ xét nhà?
Hải Thụy xúc động phẫn nộ nói:
- Bọn họ là đầu cơ tích trữ!
- Ngươi làm sao chứng minh được bọn họ trữ hàng?
Hữu Quang trầm giọng nói:
- Ta nghe được, lương thực mà bọn họ tích trữ căn bản không ở thành Tô Châu, chính là vì đề phòng chúng ta chó cùng rứt giậu.
- Cùng lắm thì ngọc thạch câu phần.
Hải Thụy có chút nổi giận nói:
- Chung quy không thể để cho đám kẻ xấu tiêu dao, khiến cho dân chúng ngay cả cơm cũng không có mà ăn!
- Ai...
Nghe thấy được cảm giác thất bại của hắn, Quy Hữu Quang thở dài, nói tránh đi:
- Ngươi nói xem sao đại nhân vẫn còn chưa trở về vậy? Lẽ nào không mua được lương?
- Sợ là chạy rồi.
Hải Thụy là một người thủ tín như kim, cho nên đối với loại người trở về không đúng hạn như Thẩm Mặc hắn rất có ý kiến:
- Hai trăm vạn lượng bạc, chạy đến đâu cũng có thể ăn sung mặc sướng cả đời.
- Sao lại nói thế?
Quy Hữu Quang lắc đầu cười nói:
- Phải có lòng tin đối với đại nhân, đại nhân không thể làm ra loại chuyện như vậy.
- Vậy thì về nhanh đi!
Hải Thụy nổi giận đùng đùng nói:
- Hai trăm vạn lượng bạc, cho dù đi mỗi phủ mỗi huyện mua gạo với giá chợ thì cũng có thể mua được hai ba mươi vạn thạch rồi mà? Biết rõ Tô Châu thiếu lương, vì sao đến bây giờ còn chưa trở về!
Hắn đang kích động khoa tay múa chân, thì thấy Quy Hữu Quang ngơ ngác nhìn về hướng tây bắc, giống như thể bị trúng tà vậy.
Hải Thụy mấp máy trong lòng, bèn nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy trong ánh mặt trời chiều đỏ rực có một chiếc thuyền lớn, cánh buồm giương cao, đang thuận gió bơi đến! Khi nhìn phía sau chiếc thuyền, từng chiếc thuyền lương với cánh buồm no gió nối đuôi nhau, như bao phủ lấy cả mặt sông.
Khi thấy được trên chiếc thuyền đi đầu có treo cao hai chữ "Tô Châu", Hải Thụy kích động đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài. Quy Hữu Quang thì lệ nóng doanh tròng, kích động la to:
- Tới, tới rồi, ta đã nói mà, đại nhân không vứt bỏ chúng ta đâu!
Khi đội tàu cặp bờ, bách tính nghe tin đã chạy tới bu kín cả bến tàu, mọi người kiểng chân nhìn chữ "lương" bắt mắt trên chiếc đèn lồng màu trắng đáy hồng trên mỗi chiếc thuyền, họ hưng phấn nghị luận, tâm tình phần lớn vô cùng sung sướng, như trút được gánh nặng... Đương nhiên cũng có những kẻ có dụng ý xấu thì lại như cha mẹ chết, không kềm chế được.
Hải Thụy và Quy Hữu Quang vội vàng điều toàn bộ binh sĩ tới, tạo thành tuyến cảnh giới đối mặt với dân chúng đông đúc, để tránh có kẻ xấu xong lên tranh giành.
Đợi đến khi bố trí tất cả xong xuôi, hai người mới kích động đi qua bái kiến đại nhân.
Chỉ thấy Thẩm Mặc mỉm cười ngồi ở trên đầu thuyền, nghiêng người dựa vào ghế bành, trên người không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ thâm y bằng tơ màu nâu tuyệt đẹp, trong tay cầm cuốn sạch đóng buộc chỉ, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã, thâm tình tiêu sái không chịu gò bó. Đứng bên cạnh là Nhu Nương trong bộ váy màu vàng nhạt, đang dùng quạt lông đuổi côn trùng trên sông cho y, đây không phải đi mua bán lương, rõ ràng là đang đi giao du tứ hải.