Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 469: Bán Phá Giá, Tức Hộc Máu (2)

Chương 469: Bán Phá Giá, Tức Hộc Máu (2)




Dịch:lanhdiendiemla.

Người dân có lẽ không nhận ra, nhưng đối với kẻ đầu cơ ẩn sau màn mà nói, thì đây là một trận động đất không kém hơn trận động đất lớn năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư.

- Vì sao? Vì sao?

Lục Tích trong bóng tối, điên cuồng gầm rú:

- Sao đột nhiên y lại tăng lượng cung cấp lương thực? Y kiếm lương thực từ đâu ra.

Lục Tích ngoài ánh sáng thì nhiéu chặt mày nghe hắn gào thét, đợi cho hắn phát tiết xong rồi, mới mất hết tinh thần nói:

- Đã tra rõ rồi, có người nhìn thấy rạng sáng hôm qua có đội thuyền tới nơi, xem ra Thẩm Mặc đã tìm được lương thực.

- Y tìm được ở đâu?

Lục Tích trong bóng tối gầm lên:

- Không phải đã giăng thiên la địa võng rồi sao? Thế nào lại để y mang lương thực vào?

- Lòng người như nước vậy, nhìn như trong suốt, kỳ thực biến đổi khó lường.

Lục Tích ngoài ánh sáng nói:

- Những tên quan viên đồng ý với chứng ta khẳng định là có kẻ trở mặt rồi... Xem ra mối quan hệ của Thẩm Mặc chẳng phải đạm bạc như trong tượng tượng của chúng ta.

- Không được cảm khái, không được khen y.

Lục Tích trong bóng tối cuồng nộ rống lên:

- Mau đi bán lương thực đi, còn đợi cái gì nữa?

"Ồ.." Lục Tích còn lại, vội vàng rời cái chỗ như nhà xác này.

Nhưng lương thực không phải nói bán là bán được, vì sợ Thẩm Mặc phát hiện cho nên lương thực phải giấu ở một trang viên bên ngoài thành Tô Châu, mặc dù cách không xa, nhưng phải vận chuyển vào thành, tới khi đó đã là chuyện ngày hôm sau rồi.

Lục Tích đợi ở bến tàu lòng như lửa đốt, đợi thuyền lương vừa mới tới nơi, liền lệnh cho người lớn tiếng rao bán:

- Hai mươi lượng một thạch! Không được chen lấn, mau mau tới mua.

Khi ấy người dân nóng vội tới đó không ít.

Cách đó năm dặm, Thẩm Mặc nhanh chóng nghe được tin tức này, cười ha hả:

- Xem ra bọn chúng đã nhận ra rồi.

Nói tới đó mặt y đầy sát khí:

- Truyền lệnh xuống, mỗi thạch bán mười lăm lượng.

Y sớm đợi bọn chúng động thủ từ lâu rồi.

- Hãy hưởng thụ thật kỹ bài học cả đời khó quên này đi nhé.

Thẩm Mặc ngửa mặt lên trời nói lớn, đem toàn bộ áp lực và phẫn nộ chất chứa trong mấy tháng qua phát tiết ra hết.

Đợi tới khi tin tức truyền sang bên kia, Lục Tích thiếu chút nữa ngất xỉu, hắn vịn lấy tảng đá xanh bến tàu, yếu ớt ra lệnh:

- Hạ giá, hạ giá... Cũng mười lăm lượng...

- Mười lượng.

Nghe được tin tức bên kia hạ giá, Thẩm Mặc lại hạ giá mạnh lần nữa, cùng lúc đó ra lệnh cho Thích Kế Quang đợi ở ngoài thành áp tải tám mươi chiếc thuyền lương khác chầm chậm bơi vào thành Tô Châu.

- Bỏ vải bạt ra.

Thích Kế Quang hạ lệnh, tất cả vải bạt trên thuyền được mở ra toàn bộ, mỗi con thuyền đều chở núi gạo trắng phau phau, toàn bộ lòng sống dường như biến thành thế giới của gạo.

Nhìn thấy cảnh này ai chẳng biết giá gạo chỉ có thể hạ chứ không thể tăng, ai dại gì mua gạo vào lúc này nữa?

Nhìn đám đông ùn ùn kéo đi, Lục Tích chỉ càm thấy đầu váng mắt hoa, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Nghe thấy tiếng động khác thường ở bên ngoài, tên Lục Tích trong bóng tối ngồi xe lăng đi ra, nhưng người ta không nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, vì toàn thân hắn được quấn trong vải đen, chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài.

Đó là đôi mắt như thế nào nhỉ? Đầy âm độc phẫn nộ, âm u và bạo ngược, hoàn toàn không nhìn ra chút gì của con người.

Hắn run run đưa tay đẩy cửa sổ ra, gục lên ngưỡng cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy khắp sông toàn là gạo, một màu trắng bao phủ khắp nơi như tuyết.

- Hết rồi, hết cả rồi...

Hắn đấm tay lên bục cửa, vì động tác quá mạnh, áo bào bị rơi xuống, lộ ra lớp da ở mu bàn tay, không ngờ màu đỏ tươi của thịt, làm người ta nhìn mà kinh tởm.

- Vì sao, vì sao y luôn dự liệu của con bài chưa lật của ta?

Hắn đã hoàn toàn điên rồi, đẩy xe lăn húc lung tung trong phòng, xô đổ bình phong, chậu hoa, ấm nước, tất cả những cái gì hắn có thể xô đổ, cuối cùng hắn xô vào bàn, khiến bản thân ngã lăn ra đất.

Người hắn không ngừng co giật, nhưng miệng vẫn phẫn nộ lẩm bẩm:

- Vì sao? Vì sao? Vì sao?...

Lúc này cửa phòng mở ra, Lục Tích hộc máu kia đi vào, thấy hắn nằm co quắp trên mặt đất như con chó bại trận, vội vàng đi tới mấy bước, đỡ hắn dậy hỏi:

- Ca, ca không sao chứ?

- Vì sao? Vì sao?

Tên Lục Tích áo đen đó vẫn lầm bẩm:

- Nói cho ca biết, Lục Tú, vì sao y luôn dự liệu trước được con bài chưa lật của ta.

Thì ra tên thật của "hắn" là Lục Tú, chỉ thấy "hắn" khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra không ngừng:

- Muội không biết...

- Có phải là muội không, Lục Tú...

Lục Tích thực sự đột nhiên tóm chặt lấy vạt áo của Lục Tú, hai mắt đầy oán độc nhìn ả:

- Muội muội song sinh của ta cũng phải bội ta rồi, muội nhìn trúng tên mặt trắng đó, bán đứng ta rồi.

- Sao có thể như vậy chứ?

Lục Tú ra sức lắc đầu:

- Muội sao có thể bán đứng ca được chứ.

- Nhất định là muội.

Lục Tích điên loạn gào thét:

- Chắc chắn là muội, chính là muội! Muội bị y bắt, muội ở chỗ y tám ngày, chắc chắn là muội thích y rồi.

Nói tới đó hắn gật đầu thật mạnh:

- Phải rồi, y là một trong số đại tài tử của Đại Minh, tiểu tam nguyên, đại tam nguyên, vinh quang của người độc sách mấy trăm năm đều bao phủ trên người y. Lại là tên mặt trắng trẻ tuổi, đẹp trai. Không giống ta, một kẻ bị hủy dung mạo, chắc chắn là muội ghét bỏ ta, thích người mới rồi! Phải không?

- Hai ngươi đã lên giường với nhau rồi phải không?

Lục Tích rú lên như cú mèo kêu đêm:

- Chắc chắn là thế rồi, nói như vậy y là muội phu của ta rồi, muội mau đi gọi y lại gặp ta đi, mau lên.

Bị những lời ô uế xỉ nhục của hắn ném lên người, nhưng Lục Tú biết giờ không phải là lúc cãi nhau, bởi vì rõ ràng đã thu lưới rồi, nói không chừng lát nữa thôi sẽ tìm tới nơi này, cho nên cần phải mau chóng tìm chỗ trốn kẻ đó.

Ả đem anh ruột ấn xuống ghế, dùng sức trói chặt lại. Mặc dù Lục Tích như con chó điên, nhưng thân thể yếu ớt, căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị ả trói chặt như cái bánh tét.

Nhưng Lục Tích vẫn luôn mồm lảm nhảm:

- Hối hận rồi phải không? Hối hận năm xưa không nên kích động như vậy, để thân phận của mình chết đi, sau đó làm thế thân cho ta, hối hận rồi chứ gì? Kiếp này muội mãi mãi là Lục Tích, mãi mãi không thể gả đi được! Đúng là ông trời có mắt! Ha ha ha...

- Đừng nói nữa.

Lục Tú thét lên, lau sạch nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú vào hắn:

- Nói cho huynh biết, Lục Tích, cả đời này muội đều coi huynh là vinh hạnh, lấy Lục gia chúng ta làm trọng, cho tới tận bây giờ, làm thế thân cho huynh. Nhưng muội chưa bao giờ hối hận, mà còn luôn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình có thể lấy thân phận ca ca mình kính trọng nhất đi gặp người khác.

Nói tới đó ả nghiến răng:

- Nhưng hiện giờ nói cho huynh biết, muội hối hận thực rồi! Hối hận làm thế thân cho một kẻ đớn hèn, một kẻ nhu nhược.

Nghe ả nói thế, Lục Tích như bị trúng điểm huyệt, ngây ra như gà gỗ không nhúc nhích lấy một cái, hội lâu mới gào lên khóc nức nở.

- Đừng khóc nữa.

Lục Tú trợn mắt nhìn Lục Tích quát, quả nhiên hắn không khóc nữa, ả nói tiếp:

- Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta đi thôi.

- Muội nói đúng lắm, chúng ta còn có cơ hội, không thể lật đổ y từ chính diện thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.

- Đúng thế.

Lục Tú thở dài:

- Giờ thì đi thôi.

Liền lấy khăn trải giường đắp lên cho hắn, sai người khiêng xuống lầu.

Huynh muội bọn họ lên ngựa đợi sẵn trong sân, đi thẳng tới thành năm, tiến vào cái ngõ quen thuộc, Lục Tích cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cảnh ngông cuồng trước kia hiện ra trước mắt, giờ đây lại phải tới tìm người ta xin che chở, đúng là báo ứng.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch