Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 470: Chủ Nhân Của Tô Châu.

Chương 470: Chủ Nhân Của Tô Châu.




Dịch:lanhdiendiemla.

Gõ cửa, cửa mở, xe đi vào.

Chu Thập Tam đứng ở trong sân, nhìn thấy Lục Tú liền vỗ tay nói:

- Ta đã nói thế nào ấy nhỉ? Ngươi lại không nghe, có phải cuối cùng Lục đại thiếu gia cũng phải tới cầu xin ta đấy không?

Lục Tú vừa thẹn vừa giận, quát:

- Phượng hoàng mất lông cũng chưa phải là gà để ngươi chế nhạo.

- Sai.

Chu Thập Tam cười phá lên:

- Chuyến này ngươi còn thảm hơn phượng hoàng mất lông, ta đã nghe nói nhà họ Từ đã tố cáo tới chỗ đại đô đốc, nói ngươi ác ý lừa gạt, làm bọn họ mất một khoản tiền tài lớn, chúng ta xem xem đại đô đốc sẽ làm như thế nào nhé.

- Cái gì?

Lục Tú không đứng vững được nữa, quát hỏi:

- Ngươi cũng tham gia vào à?

- Đừng ngốc nghếch ngây thơ như thế.

Chu Thập Tam cười lớn:

- Ta là Cẩm Y Vệ Thập Tam Thái Bảo, ta trung thành với đại đô đốc, không phải là với cháu đại đô đốc, ngươi nói xem ta sẽ giúp ngươi che giấu đại đô đốc sao.

Nói tới đó mặt hắn trở nên hung ác:

- Ta đã nhiều lần bảo với ngươi rồi, đại đô đốc ra lệnh không được làm khó Thẩm đại nhân, nhưng ngươi coi như gió thoảng bên tai. Hết lần này tới lần khác còn làm dữ hơn, muốn dồn y vào chỗ chết. Ta đã đem toàn bộ hành động việc làm của ngươi báo lên trên rồi, cứ đợi cơn phẫn nộ của đại đô đốc đi.

~~~~

Cùng lúc đó bên kia thuyền lớn chầm chậm cập bến, Thích Kế Quang toàn thân quân phục đứng ở trên mũi thuyền, hắn mặc giáp tướng quân, tua hồng anh đỏ thắm trên mũ trụ, cùng với chiếc áo choàng ngoài đỏ trong đen bay phần phật trong gió, trông rất uy phong.

Thẩm Mặc thì mặc thường phục, đứng trên bến tàu, tươi cười đi tới nghênh tiếp, từ xa đã chắp tay cười nói:

- Nguyên Kính huynh, đã lâu không gặp rồi.

- Đại nhân!

Thích Kế Quang không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ:

- Đại nhân lâu nay vẫn khỏe chứ?

Mặc dù hắn là võ tướng tứ phẩm, so với Thẩm Mặc còn cao hơn hai cấp, nhưng người ta là quan văn, cao giá hơn hắn nhiều, hơn nữa quan văn chỉ huy võ tướng là quy định sắt thép.

Chỉ là trước kia xưng huynh gọi đệ, dùng thẳng tên của nhau, hiện giờ lại phải phân chia tôn ti trên dưới, làm trong lòng Thích Kế Quang có chút bùi ngùi cảm khái.

May là Thẩm Mặc rất nhiều nhân tình, nghênh tiếp ở bến tàu nên mới làm hắn cảm thấy khá hơn.

Ván sàn đặt xuống, Thích Kế Quang xuống thuyền đầu tiên, muốn dùng đại lễ tham bái, Thẩm Mặc vội vàng đỡ lấy hắn, mặt nghiêm túc nói:

- Còn nhớ chúng ta nói gì ở Long Sơn vệ không? Thói xấu không thể học.

Thích Kế Quang tức thì nhớ lại cá mùa đông năm đó, hai người ở trong gian nhà cỏ phía sau Long Sơn, dốc hết tâm huyết, vung bút viết văn, đàm luận thiên hạ, đúng là có hào khí, tuổi trẻ xốc nổi thử lấy tay ra vá lỗ thủng trên trời.

Vừa nghĩ tới đó hán tử Sơn Đông cao lớn này không khỏi trở nên kích động.

- Còn nhớ lý tưởng năm xưa của chúng ta không?

Thẩm Mặc nắm chặt tay hắn hỏi.

Thích Kế Quang gật mạnh đầu:

- Phú quốc cường quân, khôi phục uy phong Hoa Hạ.

- Dương oai tứ hải.

Thẩm Mặc vỗ mạnh lên tay hắn:

- Nguyên Kính huynh, mặc dù mục tiêu còn rất xa với, nhưng chúng ta thực sự đã tới gần hơn được một bước.

Nghe lời y nói, Thích Kế Quang khôi phục lại tâm tình bình tĩnh, gật đầu nói:

- Đại nhân chấp chưởng một tỉnh, lại nắm đại quyền mở cảng, lại đã quét sạch chướng ngại vật, chính là thời cơ tốt để thi triển hùng tài.

Thẩm Mặc nhìn hắn cười hỏi:

- Nguyên Kính huynh, từ trong lời này của huynh, ta nghe ra một chút oán trách.

- Kế Quang không dám.

Thích Kế Quang nói nhỏ.

- Huynh đệ chúng ta, chớ câu nệ lễ tiết thế.

Thẩm Mặc vỗ cánh tay hắn:

- Vừa đi vừa nói nào.

Thích Kế Quang gật đầu, theo y đi dọc bên sông, xuyên qua đoàn người đang vận chuyển bao tải xuống thuyền, bốn xung quanh dần im lặng lại.

Thẩm Mặc bấy giờ mới lên tiếng:

- Nói thật đi, có phải Nguyên Kính huynh trách ta quá độc đoán tự ý quyết định, quá ích kỷ không?

- Mạt tướng không dám.

Thích Kế Quang vội vàng phủ nhận:

- Giống như trong quân quy chúng ta cùng viết, phục tùng là thiên chức của quân nhân, mạt tướng luôn lấy đó yêu cầu thuộc hạ, đương nhiên phải lấy mình làm mẫu.

- Xem đó xem đó...

Thẩm Mặc chỉ vào hắn cười nói:

- Lấy cả quân quy ra để thuyết phục bản thân mới chịu tới chỗ ta, nói rõ là huynh không cam tâm, không tình nguyện.

Thích Kế Quang cười:

- Không có chuyện đó đâu, đại nhân cả nghĩ rồi.

- Ta không cả nghĩ, tám phần là huynh đang nghĩ, nơi này cách xa chiến khu, so với Tùng Giang, Ninh Ba, Đài Châu thì cơ hội đánh trận quá ít, sợ là đa số thời gian làm gác cổng nhà cho Thẩm Chuyết Ngôn ta, có phải không?

Thích Kế Quang cười không nói, hiển nhiên là bị y nói trúng rồi.

- Vốn huynh nghĩ thế không sai đâu, Tô Châu đúng là không phải tiền tuyến.

Thẩm Mặc đứng lại, nghiêm túc nhìn hắn:

- Nhưng hiện giờ thì sai rồi, vì nơi này sắp mở cảng, đó là chuyện tốt lợi nước lợi dân, nhưng là chuyện xấu cắt tài lộ của người ta, cho nên những kẻ kia tuy thua một trận, nhưng khẳng định sẽ không chịu từ bỏ.

- Văn không được thì võ, công khai không được thì chơi thủ đoạn âm hiểm, ngấm ngầm.

Thẩm Mặc tiếp tục nói:

- Rồi khi cả minh thương ám tiễn đều không xong, bọn chúng nhất định sẽ đưa giặc Oa tới, dùng chiêu cá chết lưới rách.

Thích Kế Quang gật đầu:

- Bọn chúng và giặc Oa vốn cùng là một bọn, đây không còn là chuyện bí mật gì ở Chiết Giang nữa.

"Ừ" Thẩm Mặc gật đầu:

- Cho nên Nguyên Kính huynh ngàn vạn lần không được thả lỏng, càng phải chăm chỉ thao luyện, đợi cơ hội tới là cất tiếng ca oanh động đất trời.

Thích Kế Quang nghiêm mặt nói:

- Mạt tướng thụ giáo rồi.

- Huynh đó, lại thế nữa rồi.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Có điều hiện giờ vẫn phải làm phiền Nguyên Kính huynh gánh vác trọng trách cảnh giới cho thành Tô Châu.

- Chuyện của Tô Châu...

Thích Kế Quang khen từ tận đáy lòng:

- Đại nhân đúng là thủ đoạn cao cường, phẩy quạt cười nói mà đem toàn bộ hào môn đại tộc lọt vào cạm bẫy.

Thẩm Mặc cười:

- Bố cục mây mù dày đặc này của ta, hẳn là Nguyên Kính huynh đã nhìn thấu rồi chứ?

Thích Kế Quang lắc đầu:

- Sau khi nghiền ngẫm nhiều lần, mạt tướng chỉ có thể nói là hiểu đại khái thôi.

- Nói ra nghe xem nào.

- Vậy mạt tướng xin múa rìu qua mắt thợ.

Thích Kế Quang chắp tay nói:

- Đại nhân dùng sách lược, giả vờ yếu thế, thả trước bắt sau, dần dần dụ bọn chúng vào cạm bẫy.

- Ha ha ha, giả vở yếu thế, thả trước bắt sau thế nào?

- Bề ngoài đại nhân tỏ ra bị những kẻ kia đánh cho trở tay không kịp, nhưng mạt tướng thấy đại nhân ứng phó từng bước trình tự, hiển nhiên là sớm dự liệu trước, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.

Thích Kế Quang cảm khái nói:

- Cứ nhìn việc đại nhân rõ ràng đã mua được lương thực, nhưng lại cứ án binh bất động, đợi tới khi tiền của đối phương đổi hết thành lương thực và phiếu khoán mới tung ra một loạt, khiến lương thực giảm giá mạnh, phiếu khoán mất giá trầm trọng, làm những kẻ kia mất hết vốn liếng là đủ biết rồi.

Hắn ta buông tiếng thở dài:

- Thật ra cũng không khác gì ở trên sa trường, rõ ràng chiếm cứ ưu thế binh lực, nhưng lại giờ vờ yếu hơn định, dụ chúng vào vòng vây, sao đó vây chặt tiêu diệt.

- Đúng là nói ba câu không rời nghề nghiệp.

Thẩm Mặc nhìn mặt sông rộng lớn nói:

- Nói đúng lắm, kỳ thực sự kiện này vốn không tới mức kéo dài lâu như thế, gây ầm ĩ như thế, chỉ cần ta hạ quyết tâm, dùng thủ đoạn sắt đá, đả kích kẻ đầu cơ trái phép, bình ổn vật giá, tin rằng có huynh và quân đội của huynh trấn áp, có thể bóp chết âm mưu của bọn chúng trong trứng nước.

- Sở dĩ chuyện phát triển tới ngày hôm nay..

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Một phần là do kẻ địch mạnh ngoài dự liệu của ta, mặt khác là do ta cố ý tỏ ra yếu thế, thậm chí là cố ý dung túng, cũng là nguyên nhân quan trọng.

Y cười khẽ:

- Là ta cố ý không dùng hết mọi quân bài trong tay, làm sự việc đơn giản thành ra phức tạp.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch