Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 483: Thiết Tướng Quân (1).

Chương 483: Thiết Tướng Quân (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

Hải Thụy mặc dù không sao tiếp nhận được lời nói của Thẩm Mặc, nhưng hắn cũng biết, lựa chọn của đối phương hợp với thực tế hơn, vì vậy không phản bác nữa.

Thẩm Mặc liền đưa mắt ra hiệu với Quy Hữu Quang, ông ta biết thời cơ đã tới:

- Đúng thế, Cương Phong, giống như chuyện khơi thông sông Tô Giang ta nói với ông, hiện giờ chúng ta đã có tiền rồi, nhưng đây là một công trình lớn, cần tới chục vạn dân phu, tiêu hao trăm vạn lượng bạc, lại thêm sắp mở cảng trao đổi tới nơi rồi, ba nha môn phải đồng tâm hợp lực, đại nhân đang lo hai vai có gánh hết được không, trong phủ liệu có loạn hết lên không đây.

Thấy Hải Thụy không lên tiếng, Quy Hữu Quang chỉ đành nói rõ hơn:

- Đại nhân muốn một lòng lo chuyện mở cảng, đem công trình sơ thông sông Ngô Giang giao cho hai ta, ông làm ủy viên trưởng, ta làm trợ thủ cho ông, hai ta bất kể như thế nào cũng phải làm tốt chuyện có lợi cho lê dân bách tính này.

- Được.

Hải Thụy gật đầu:

- Công việc này hạ quan tiếp nhận.

Nói xong nhận lấy kế hoạch thư, đút ngay vào ống tay áo, gọn gàng dứt khoát.

Không ngờ hắn lại đồng ý thống khoái như thế, làm những lời nói Quy Hữu Quang chuẩn bị trước phải nuốt ngược về, cổ họng lúng búng vài tiếng, cười ngượng nói:

- Được rồi, vậy ông chầm chậm xem.

Thẩm Mặc hỏi:

- Đây không phải là công việc nhẹ nhàng đâu, huynh có yêu cầu gì cứ thoải mái nói ra.

- Không có yêu cầu gì cả.

Hải Thụy lãnh đạm nói:

- Chỉ xin đại nhân cho phép những nạn nhân kia tham gia công trình, như thế bọn họ có được cái ăn nó bụng.

Nói tới đó thở dài sườn sượt:

- Bọn họ đã có rất nhiều người nhịn đói mấy ngày rồi, đây là đại sỉ nhục của người ăn bổng lộc như chúng ta.

Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang chỉ cười khan, hai người bọn họ không dám nói lung tung gì nữa, chẳng may khơi mào tranh luận thì chẳng phải chuốc bực vào thân sao?

Mà đó là điều chắc chắn.

Đàm luận cụ thế vào công trình một lúc, bất tri bất giác tới trưa, Hải mẫu ở ngoài gọi:

- Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện nào.

Thẩm Mặc gật đầu cười:

- Vãn bối đúng là đói rồi.

Hải Thụy dọn trà nước đi, một phụ nhân váy vải chưa gặp bao giờ cúi gằm mặt giúp Hải mẫu bê một cái bàn thấp vào phòng, chỉ thấy trên bàn xanh xanh đỏ đỏ, mười mấy thứ rau củ như củ cải, dưa leo, đậu nành, chỉ có một món mặt duy nhất là móng giò nấu đậu hủ, chính là cái móng giò mà y vừa mang tới. Một bữa cơm nhà nông thanh đạm chính cống.

Thấy phụ nhân đó cúi đầu xếp chén bát cho mình, Thẩm Mặc cười hỏi:

- Đây có phải là tẩu phu nhân không?

Phụ nhân kia lại càng cúi đầu thấp hơn, làm y cảm thấy mình hỏi quá đường đột.

- Hà hà, đúng là con dâu lão thân đấy, ít ra ngoài thiếu hiểu biết, đại nhân đừng trách.

Rồi nghiêm khắc nói với Hải phu nhân:

- Sao không trả lời đại nhân? Không có chút quy củ nào cả.

Phụ nhân vội nhún eo thi lễ với Thẩm Mặc, giọng nhỏ như muỗi kêu:

- Dân phụ ra mắt đại nhân.

Thẩm Mặc vội xua tay:

- Tẩu phu nhân không cần đa lễ.

Đưa tay sang bên cạnh, Quy Hữu Quang liền đặt một cái hôm vào tay y, Thẩm Mặt dùng hai tay đẩy tới trước mặt Hải phu nhân:

- Đây là lễ vật chuyết kinh chuẩn bị cho tẩu phu nhân và hai vị chất nữ, lần này nàng không thể tới nơi bái phỏng, nên rất tiếc, mời tẩu phu nhân và các chất nữ hôm khác tới phủ chơi, để chuyết kinh được khoản đãi.

Hải phu nhân được tôn trọng đâm sợ, hoặc là nói chỉ có sợ, nàng không biết làm sao nhìn Hải mẫu, nghe Hải mẫu nói:

- Còn không mau cám ơn đại nhân và phu nhân.

Lúc này Hải phu nhân mới vội hành lễ với Thẩm Mặc rồi ôm hộp lễ vật đẩy tới bên Hải mẫu, nói nhỏ:

- Mẫu thân đại nhân.

Hải mẫu có chút xấu hổ cười:

- Nó không hiểu quy củ, xin đại nhân chớ trách.

Rối hung dữ trừng mắt nhìn con dâu, nhỏ giọng nói:

- Cầm lấy trước đi.

Hải phu nhân sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng nhận lấy, hành lễ với Thẩm Mặc lần nữa rồi lặng lẽ lùi ra.

Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang không kìm được nhìn sang Hải Thụy, chỉ thấy hắn từ đầu tới cuối cúi gằm mặt, không nói một câu.

Thấy không khí có chút tẻ nhạt, Hải mẫu vội mời khách:

- Đại nhân và Chấn Xuyên tiên sinh nhập tiệc đi, cũng chẳng có thứ gì chiêu đãi, đều là rau củ trong sân cả, được cái là tươi ngon.

Hai người lúc này mới tỉnh ra, cười nói:

- Trời nóng bức ăn thế này là hợp khẩu vị nhất.

Ăn xong bữa cơm rau, hai người ngồi một lúc rồi cáo từ, Hải Thụy ra tiễn chân.

Đi qua mê hồn trận do lều tạm tạo thành, Quy Hữu Quang khẽ hỏi:

- Ông định để bọn họ thường trú ở đây à?

- Chỗ này rộng như vậy, hạ quan ở không hết, bọn họ lại không có chỗ ở.

Hải Thụy nói hết sức hiển nhiên:

- Như thế vừa khéo vẹn cả đôi đường.

- Nhưng còn ra thể thống gì nữa.

Quy Hữu Quang cau mày:

- Tô Châu ta là phủ hạng một, lại để nạn dân ở trong huyện nha, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.

- Bị chê cười cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Hải Thụy thản nhiên:

- Đại Minh luật không quy định quan viên địa phương dùng chỗ ở cá nhân ra sao, ngự sử chẳng tham tấu được hạ quan.

Thẩm Mặc lắc đầu, không nói gì cả, lên xe ngựa rồi, Quy Hữu Quang mới tức tối lên tiếng:

- Đại nhân xem cái tên đầu đá đó.

Thẩm Mặc thở dài:

- Mặc kệ đi, hắn muốn làm cái gì thì làm.

Từ huyện Trường Châu đi ra, hai người Thẩm Mặc không về phủ nha mà trực tiếp rời thành, tới quân doanh gần đó. Vì ứng phó với chiến tranh có thể xảy ra trong tương lai, cũng là vì giải quyết vấn đề trị an ngày càng trầm trọng, Thẩm Mặc lấy bạc ra, mời Thích Kế Quan lựa chọn người tinh tráng và nạn dân vào quân lữ.

Hôm nay chính là ngày công khai chiêu binh.

Những nam nhân muốn làm lính trời tờ mờ sáng đã tới báo danh rồi, y là trưởng quan tối cao của Tô Châu, cũng phải lộ diện một chút.

Cùng với chiến tranh kháng Oa ngày càng đi sâu, vệ sở bị quét sạch quân, Giang Nam hiện giờ đa phần là dùng chiêu binh chứ không phải là lính thế tập. Nói cách khác đánh thắng giặc xong, hoặc là qua thời gian ước định, có thể giải giáp về ruộng, lại làm anh nông dân vinh quang.

Thêm vào ánh hào quang giết địch vệ quốc, đối với những người có chí đền nợ nước hoặc đơn thuần chỉ muốn kiếm cơn ăn mà nói, làm lính không phải là nghành nghiệp quá khó tiếp nhận nữa. Nhất là với nạn dân mà nói, làm lính có cơm ăn, lại có bạc tiêu, đúng là chuyện không thể tốt hơn. Huống chi Tô Châu còn là hậu phương...

Đó là nguyên nhân Thẩm Mặc không nhìn thấy nam nhân ở khu lều trong hậu viện huyện nha Hải Thụy.

Trên đường đi Thẩm Mặc không khỏi lo lắng nói với Quy Hữu Quang:

- Có nhiều người muốn làm lính như thế, tiên sinh nói xem Thích Kế Quang liệu có chiêu mộ quá nhiều không? Vượt biên chế ta nuôi không nổi.

Hồ Tôn Hiến cấp cho Tô Châu biên chế ba nghìn người, muốn chiêu mộ thêm cũng được, nhưng ai nuôi người đó trả tiền, lương thực trang bị phải tự gánh vác.

Quy Hữu Quang cũng tỏ ra rất lo lắng, nhưng tới nơi rồi hai người mới phát hiện ra mình đã quá lo. Vì Thích Kế Quang chấp hành càng thêm nghiêm khắc chiến lược tinh binh mà trước kia hắn và Thẩm Mặc định ra.

Xe ngựa còn chưa tới quân doanh đã nhìn thấy hai tấm biển lớn, tấm bên trái viết chữ to:" Nơi chiêu binh phía trước năm mươi trượng." Tấm biển bên phải chữ nhỏ hơn nhiều, cũng nhiều chữ hơn, có một đội binh sĩ ngồi dưới tấm biển, hễ thấy có người tới báo danh là chặn lại hỏi.

Vừa đúng lúc có một nhím người dân đi tới, Thẩm Mặc liền lệnh Tam Xích dừng lại xem xem chuyện gì sẽ xảy ra.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch