Một người có vẻ là tiểu đầu mục hỏi những người dân kia.
- Bẩm quan gia, bọn mỗ tới đầu quân đấy.
Nam tử đứng đầu nói.
- Xem qua cái này đi.
Tiểu đầu mục chỉ vào tấm biển sau lưng:
- Nếu không phù hợp với điều kiện thì tự quay về, đứng để tự chuốc nhục vào thân.
- Cái đó, quân gia, bọn mỗ không biết chữ.
Nam tử kia nói.
Không biết chữ không phải là lạ, biết võ mới gọi là lạ, tiểu đầu mục không để ý, nói:
- Vậy thì giương tai ngươi lên mà nghe đây.
Rồi đọc cho bọn họ:
- Phàm là người đầu quân, có mấy điều sau không dùng. Thứ nhất, kẻ lười biếng, mời về; thứ hai, tuổi trên bốn mươi, mười về; thứ ba thích khoe mẽ phô trương, mời về; thứ tư, tự do vô kỷ luật, mời về...
Những điều này là do Thẩm Mặc và Thích Kế Quang cùng định ra năm xưa, không có gì lạ. Nhưng phía sau hoàn toàn là do Thích Kế Quang thêm vào. Người trong thành không dùng, kẻ thích khoác lác không dùng, kẻ nhát gàn không dùng, kẻ tính cách quá khích không dùng. Từng là xa, thuyền, điếm, cước, nha không dụng. Thậm chí là da quá trắng cũng không được dùng.
Nghe tới câu cuối cùng, Quy Hữu Quang cảm thản nói:
- Nói như thế đại nhân cũng phải quay về rồi.
- Da ta trắng lắm à?
Thẩm Mặc trợn mắt lên.
- Cũng không phải là quá trắng, chỉ có thể nói là tiểu bạch thôi.
Quy Hữu Quang cười giả lả.
Dựa theo yêu cầu của Quy Hữu Quang, những anh chàng nông dân phương bắc này ngoại trừ tướng mạo quá lão thành, đều được cho qua, ngược lại mấy người mang khẩu âm địa phương đều bị chặn lại.
- Bằng vào cái gì không cho bọn ta làm lính?
Một tên tiểu tử dáng vẻ lưu manh nói:
- Bằng vào cái gì đám phương bắc lại được, mà người Tô Châu chính cống bọn ta không được?
- Chưa nghe thấy à?
Tiểu đầu mục trầm giọng nói:
- Người thành Tô Châu mời về...
Kỳ thực hắn còn muốn nói một câu bọn vô lại mời về, nhưng không muốn sinh sự.
Tên lưu manh không hài lòng nói:
- Quân lương là do người Tô Châu bọn ta bỏ ra, vì sao không cho người Tô Châu bọn ta làm lính ăn quân lương?
- Hỏi lắm thế làm cái gì?
Tiểu đầu mục xầm mặt xuống:
- Thích gia quân bọn ta không thu những kẻ như các ngươi, đi cả đi.
Lúc này Thích Kế Quang nghe nói Thẩm Mặc tới rồi, liền từ quân quanh ra đón, dẫn cả một đám thủ hả hành lễ với chiếc xe, miệng nói:
- Cung nghênh phủ tôn đại nhân.
- Chư vị miễn lễ.
Thẩm Mặc chỉ đành xuống xe, tươi cười nói:
- Nguyên Kính huynh hôm nay chiêu binh, bản quan tới xem một chút, mọi người ai vào việc nấy đi.
Thích Kế Quang xua tay:
- Đi cả đi.
- Vâng!
Các tướng đồng thanh đáp, đợi bọn họ đi cả rồi, Thích Kế Quang đưa tay ra:
- Mời đại nhân.
- Mời Nguyên Kính huynh.
Thẩm Mặc cười cùng hắn đi vào trong quân doanh, nhưng lại nghe thấy mấy tên gia hỏa bị từ chối ngoài cửa nói:
- Phủ tôn đại nhân, chúng tôi muốn cáo trạng.
- Ồ, cáo trạng gì thế?
Thẩm Mặc cười hỏi.
- Chúng tôi tố cáo Thích tướng quân không nhận lính trong thành.
Mấy tên lưu manh tỏ vẻ tủi thân:
- Đó là kỳ thị, là giết chí hướng báo quốc của chúng tôi.
- Đúng thế, chúng tôi yêu cầu tỷ thí, gọi mấy tên nhà quê kia tới đây, chúng tôi quần nhau với bọn chúng.
Thích Kế Quang mặc kế bọn chúng làm ồn, nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, ngài thấy rồi đó, dân trong thành căn bản là không hợp làm lính... Cho nên mạt tướng tuyển chọn lính nông thôn.
Nói rồi phất tay:
- Đuổi đi.
Đám binh sĩ liền cầm gậy đem mấy tên vô lại gây chuyện đuổi đi.
Đây là ở trong quân doanh, nơi tướng lĩnh có quyền uy vô thượng, ít nhất thì Thẩm Mặc cho rằng như thế, cho nên y không phát biểu ý kiến gì, đợi cho mấy tên kia bị đuổi đi rồi mới hỏi:
- Nguyên Kính huynh vì sao chỉ thu nhận nông dân mà không thu thị dân?
- Hồi bẩm đại nhân, thứ nhất là thị dân đa phần là hạng láu cá giảo hoạt, lại không chịu nổi vất vả, yêu cầu quân lương lại cao. Hơn nữa đám người này bình thường thì còn dễ nói, nhưng một khí đánh trận thì... Ài, mạt tướng chịu khổ quá đủ với bọn chúng rồi, bọn chúng không chịu dễ lâm trận thối lui mà còn khiến cho người xung quanh chạy theo, đúng là một đám ngựa hại bầy.
Thích Kế Quang thở dài:
- Cho nên dù oang uổng một số người, mạt tướng cũng không muốn chiêu mộ lính trong thành nữa.
Nghe hắn nói như thế, Thẩm Mặc gật đầu:
- Đây là địa bàn của huynh, huynh quyết định.
Liền cùng hắn đi vào quân doanh.
Sau khi vào rồi mới biết, qua điều kiện bên ngoài chưa phải là được tuyển chọn, còn phải tiến hành bước nữa, kiểm tra thân thể.
Vừa tiến vào đại doanh, liền có quan binh lệnh người tham gia nhập ngũ cởi sạch y phục, xếp thành từng hàng, kiểm tra thân thể.
Những người què cụt chột mắt tất nhiên là không được, ngay cả người bình thường nếu quá gầy gò, hai mắt vô thần, mặt quá bóng bẩy, vóc dáng thấp lùn cũng bị loại ra, sau khi mặc áo vào bị cho về, đang làm gì về làm nấy.
- Thích tướng quân đúng là chú trọng quân pháp.
Quy Hữu Quang cảm thán:
- Bình thường người ta tuyển nữ tế cũng không tỉ mỉ như vậy.
- Im nào.
Thẩm Mặc nói:
- Trong quân doanh không được làm ồn.
"Ồ.." Quy Hữu Quang gật gù, đánh nuốt cảm khái vào bụng.
Dưới sự suất lĩnh của Thích Kế Quang, tiếp tục đi về phía trước, kiểm tra thân thể đã xong, cũng không cho mặc y phục, trực tiếp tiến vào bước tiếp theo. Chỉ thấy một đám đại lão gia trần chuống vác bao tải, bất chấp trym cò lông nhông vẫn chạy vòng quanh quân doanh.
Bên cạnh có quân sĩ cầm roi quát lớn:
- Chạy nhanh lên, đi vào đây chỉ có phụng lệnh hành sự, nếu như sợ rồi thì có thể ra ngoài.
Không một ai muốn nhận là mình sợ, ai nấy mệt thở hồng hộc như trâu, chẳng có một chút mỹ cảm nào.
Không muốn nhìn cảnh thô bỉ một đám nam nhân trần chuồng chạy bộ, Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt lại, nói:
- Tại sao không để bọn họ mặc y phục chạy bộ?
- Đây cũng là một trong những bài kiểm tra.
Thích Kế Quang đáp:
- Xem xem bọn họ có tuân thủ mệnh lệnh vô điều kiện hay không.
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Hay thật, té ra ngươi chiêu binh toàn hạng đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển."
Chỉ người vác bao tải chạy đủ năm vòng mới có tư cách ở lại, nếu không chạy hết, xin lỗi nhé, cho dù ngươi có mệt như chó chết cũng sẽ có người ném ngươi ra ngoài đúng như chó chết.
Tiếp đó còn trải qua tầng tầng tuyển chọn, tới hoàng hôn, tổng cộng có hai nghìn năm trăm người vinh quang nhập ngũ, trở thành thành viên dự bị của Thích gia quân.
Dưới ánh sáng sót lại của buổi chiều ta, Thích Kế Quan tập trung đám tân binh mặc quân phục mới tinh ở sân huấn luyện, nói với họ:
- Hôm nay, các ngươi tình nguyện tham gia bộ đội thủ bị thành Tô Châu ta, vào quân doanh này, có nghĩa là các ngươi không phải người dân thường nữa, mà là một người lính của Đại Minh ta, trung thành với hoàng thượng, là người lính nghe lệnh của Thích Kế Quang ta.
Nói tới đó giọng mang theo sát khí:
- Quân pháp nghiêm ngặt, các ngươi phải tuân thủ, nếu như không muốn thì ngay bây giờ cời quân phục ra thay đồ dân thường vào cút xéo.
Hắn cũng không nói quân pháp là gì, hiển nhiên không phải là vì muốn đuổi người, mà là vì tương lai bọn họ không còn gì để nói.
Đám tân binh không hiểu thâm ý của hắn, lần lượt lắc đầu:
- Chúng tôi nghe lệnh là được.
- Không được ồn ào.
Thích Kế Quang quát lớn:
- Niệm tình các ngươi mới phạm vào, hai mươi quân côn tạm thời gác lịa, nếu lần sau còn vi phạm, phạt cả hai tội.
Dáng vẻ uy nghiêm của hắn làm cả đám sợ câm như hến, không dám nói chuyện nữa.
- Mời phủ tôn đại nhân.
Thích Kế Quang hài lòng gật đầu, nghiêng người sang cung kính nói.