Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 489: Đại Sự Kiện (1).

Chương 489: Đại Sự Kiện (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

Đó là Vương Trực, cần có câu trả lời của bá vương trên biển này, nhưng thương nhân Phật Lãng Cơ, Tây Ban Nha, Ba Tư, Nhật Bản mới dám xuất hiện ở mặt biển Mân Chiết, đó là bi ai của Đại Minh, nhưng đó là hiện thực, cần phải thừa nhận, đối diện mới có cơ hội thay đổi nó.

- Mao Hải Phong đã đi được ba tháng rồi nhỉ.

Thẩm Mặc hỏi:

- Dù hắn lề mề tới đâu cũng phải quay về rồi chứ?

- Vâng.

Vương Dụng Cấp gật đầu:

- Đáng lý ra phải về lâu rồi.

- Vậy vì sao không thấy đâu, bên này ta cố ý tiến hành thật chậm, kết quả vẫn không đợi được hắn.

Thẩm Mặc không khỏi tức giận:

- Để lâu danh dự thị bạc ti còn gì nữa? Thể diện bản quan còn gì nữa?

- Cũng chẳng còn cách nào khác.

Vương Dụng Cấp than thở:

- Nhật Bản xa như thế, chúng ta căn bản không biết tình hình, chỉ có thể bị động chờ đợi mà thôi.

Thẩm Mặc cũng biết mình đã làm hết những việc trong phạm vi không chế, điều còn lại không khống chế được thì chỉ biết chờ đợi, gật đầu bất lực:

- Vậy nghỉ ngơi trước vậy.

Nhưng cái số của y định sẵn là số khổ, Hồ Tôn Hiến gửi cho y một phong thư, nói rõ nguyên nhân Mao Hải Phong đến muộn, đồng thời ném cho y một khó khăn lớn.

Hồ Tôn Hiến nói với Thẩm Mặc, kỳ thực Mao Hải Phong đã đưa tin tức tới Nhật Bản rồi, đồng thời được Vương Trực nhiệt tình đáp lại...

Không, cần phải nói là đáp lại quá mức nhiệt tình, hỏng là hỏng ở cái chữ quá mức này.

Nói ra Vương lão bản có khả năng là quá nhớ cố hương, đương nhiên đa phần có thể là nhất thời kích động, không ngờ chẳng đánh tiếng trước, liền suất lĩnh mấy chục chiếc thuyền lớn xuất hiện đột ngột ở dải Chu Sơn Chiết Giang.

Chuyện này làm quan binh Chiết Giang kinh hoàng, vội vàng đóng cửa giới nghiêm, binh sĩ tràn lên thành, hỏa thương hỏa pháo nhắm chuẩn vào đám hải tặc tới xâm phạm.

Nói tóm lại là làm cho Hồ Tôn Hiến điên tiết vô cùng:" Con mẹ nó, vừa mới đuổi Từ Hải đi, sao Vương Trực cũng tới tham gia góp vui? Nếu thắng khốn này muốn thừa lúc cháy nhà hôi của, thì lão tử chỉ đành cho hắn một vố trắng tay …”

Nhưng lần này Hồ bộ đường phán đoán sai lầm rồi, bởi vì Vương Trực tới là để đàm phán, không chỉ bản thân hắn tới mà còn dẫn theo mấy vị Đại Danh quan hệ không tệ ở Nhật Bản, cho nên mới phô trương hùng tráng như thế, ngoại trừ đảm bảo an toàn ra, còn để lấy thể diện.

Lăn lộn trên giang hồ, mới đầu mặt dày mày dặn không cần thể diện, nhưng khi làm lớn rồi thì trở nên cực kỳ thích thể diện, cứ như muốn kiếm lại hết thể diện đánh mất lúc trẻ vậy.

Nhưng Vương lão bản hớn hở áo gấm về quê lại bị đóng cửa chặn ngoài đường, chẳng những Hồ tổng đốc không xếp hàng hoan nghênh, còn canh phòng nghiêm ngặt, quát tháo bảo bọn họ xéo cho mau.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của bằng hữu Nhật Bản, Vương Trực cảm thấy cực kỳ mất mặt, hắn gọi Mao Hải Phong lại chửi cho một trận xối xả, sau đó đá đít hắn lên bờ, để hắn đi đề xuất kháng nghị với Hồ Tôn Hiến.

Trải qua sự tiếp đãi nhiệt tình của Hồ Tôn Hiến và Thẩm Mặc, còn có huynh đệ Thẩm Kinh, Mao Hải Phong có thiện cảm rất lớn với chính phủ, rất muốn tác thành chuyện này, cho nên mới ra sức cổ động lão thuyền chủ tới, kết quả để xảy ra chuyện này, muốn đâm đầu tự tử cho xong. Ủ rũ cầm cờ trắng lên bờ, hắn gặp được Hồ Tôn Hiến, đem chân tướng sự việc nói ra.

Hồ bộ đường nghe không ngờ vì mình quá khẩn trương làm hỏng việc, vội làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, nói:

- Ta còn tưởng rằng Từ Hải lại tới, không ngờ lão thuyền chủ tới.

Liền ra lệnh cho bộ đội thu súng ống lại, đổi thành hoa tươi cắm lên tường thành, bảo Mao Hải Phong mời lão thuyền chủ lên bờ, nói muốn đích thân thỉnh tội, sau đó lập tức triển khai đàm phán.

Mao Hải Phong vừa thấy quả nhiên là hiểu lầm, hết sức cao hứng, liền lật đật về thuyền, trình bày với cha nuôi.

Nhưng Vương Trực không còn kích động nữa, lên bờ rồi ai mà biết Hồ Tôn Hiến có bày ra Hồng Môn yến hay không? Vương lão bản không có dũng khí Quan Công đơn đao tới chỗ hẹn, ngược lại hắn có gia nghiệp lớn, rất quý tính mạng.

Đương nhiên Vương lão bản thích thể diện không thừa nhận làmình sợ chết, hắn sai người thông báo với Hồ Tôn Hiến, đàm phán phải có thành ý, hiện giờ các ngươi không có thành ý, cho nên ta quyết định về nhà, không chơi với các ngươi nữa.

Hồ Tôn Hiến cuống lên, nói với tả hữu:

- Khó khăn lắm mới gặp được Vương Trực, không thể để cho hắn đi như thế được.

Đám quân sư thảo luận rồi đưa ra cho hắn chủ ý, cuối cùng tung ra một chiêu, dùng con tin nuôi mấy năm qua, mẹ già vợ con Vương Trực, uy hiếp hắn lên bờ.

Hồ Tôn Hiến liền sai nhi tử Vương Trực viết thư nói:" Nếu cha không về, cả nhà chúng ta chết hết đấy."

Vương Trực sau khi nhận được thư, cười lạnh một tiếng, viết thư sai sứ giả mang về.

Hồ Tôn Hiến mở thử ra, chỉ thấy bên trên là một hàng chữ lớn:" Con ngốc à, cha không về thì cả nhà bình an, cha về mọi người sẽ chết hết."

Lúc này bên ngoài tới báo, nói hạm đội của Vương Trực đã rời khỏi cửa cảng, đi về phía Nhật Bản rồi.

Hồ Tôn Hiến hối hận chết thôi, sao lại đưa ra chủ ý ngu xuẩn như vậy?

~~~~~~~~~~~

Hiện giờ quan hệ hai bên quay về con số 0, nỗ lực mấy năm qua đã ta thành bong bóng, Hồ Tôn Hiến bó tay hết cách, chỉ đành viết thư cho Thẩm Mặc, mời y nghĩ cách giùm, bất kể thể nào cũng phải khôi phục lại quan hệ, cho dù không được như xưa cũng phải để Vương Trực không trở mặt...

Một tên Từ Hải đã hành hạ cho tổng đốc đại nhân hooc môn nội tiết mất cẩn bằng, nếu thêm vào Vương Trực hùng mạnh hơn gấp mấy lần, tổng đốc đại nhân từ chức bỏ chốn cho nó xong.

Xem xong thư, Thẩm Mặc chìm vào khổ não, Vương Dụng Cấp nhận lấy xem một lượt, bất bình nói:

- Hạ quan thấy Hồ bộ đường hơi quá đáng rồi, cứ gặp phải chút khó khăn là đẩy cho đại nhân, coi đại nhân thành Quan Thế Ân cứu khổ cứu nạn rồi sao?

- Quan trọng là làm xong việc lại chẳng có lợi gì.

Thẩm Mặc thở dài cười khổ:

- Xưa nay hắn luôn nhìn trúng cái tính nhiệt tình giúp đỡ người khác của ta..

Nói tới đó bản thân y cũng phải cười phá lên, khó khăn lắm mới nghiêm túc lại được nói:

- Thật ra thì hắn biết ta càng cần sự hợp tác của Vương Trực hơn, cho nên mới yên tâm đẩy nó cho ta, không sợ ta không dốc sức...

- Nhưng bên kia liên tục đưa ra chiêu ngu xuẩn, làm quan hệ đã căng thẳng, chúng ta có cách gì đây?

Vương Dụng Cấp đã hoàn toàn hòa nhập vào vai trò thủ hạ của Thẩm Mặc:

- Chẳng lẽ đại nhân đi Nhật Bản tới cửa xin lỗi bọn chúng?

- Ta chuẩn bị phái huynh đi.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Vé thuyền cũng đặt giúp huynh rồi đấy.

Vương Dụng Cấp nghẹn tới lộn lòng trắng lên, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, đại nhân ghét nhất bốn chứ " tới cửa xin lỗi" vội cười bồi nói:

- Hạ quan chỉ nói thế thôi, đại nhân đừng cho là thật.

- Ta cũng chỉ nói thế thôi, huynh cũng đừng cho là thật.

Thẩm Mặc cười:

- Thế này đi, ta viết một bức thư bày tỏ thành ý, mời Mao Hải Phong tới đây chơi, xem xem có thể hòa hoãn được một chút không?

- Có ăn thua không?

Vương Dụng Cấp không tin.

- Vậy thì huynh nghĩ cách đi.

Thẩm Mặc trợn mắt lên.

- Xin nghe đại nhân.

Vương Dụng Cấp cười khổ.

Hai người đang nói cười thì cửa bị đẩy ra, Quy Hữu Quang toàn thân bùn đất xuất hiện ở trước mặt Thẩm Mặc.

- Đứng im.

Thẩm Mặc quát to một tiếng:

- Đừng dẫm lên thảm của ta!

Đó là thảm nhưng Ba Tư từ bán đảo Ả Rập xa xôi nghìn trùng vận chuyển tới, mấy ngày trước rải lên sàn thiêm áp phòng, y đang cưng nó như bảo bối.

Quy Hữu Quang đành đứng khựng lại, nhưng vẫn có mấy giọt bùn nhỏ lên trên thảm.

Nhìn hai chấm bùn kinh khủng kia, Thẩm Mặc đau lòng thở dài, che mắt nói:

- Vào đi.

- Hả?

Quy Hữu Quang có chút hồ đồ:

- Rốt cuộc là ngài có cho hạ quan vào hay không?

- Vào đi, nói thừa nhiều thế để làm gì?

Thẩm Mặc điên tiết nói:

- Đã bẩn hết rồi...

Quy Hữu Quang liền nhón chân đi vào, để lại trên tấm thảm một chuỗi dấu chân đen xì, làm Quy Hữu Quang nhìn cũng đau lòng, Thẩm Mặc lại coi như không hề thấy, bộ dạng chuyển sang tiêu sái rộng lượng như thành một người hoàn toàn khác, hỏi:

- Có chuyện gì?

"Ồ" Quy Hữu Quang vỗ vỗ đầu, tỉnh lại:

- Đại nhân, đại nhân, đại sự không hay rồi, bên phía bờ đê náo loạn lên rồi, Hải đại nhân sợ rằng không ngăn nổi, ngài mau mau tới xem đi.

- Cái gì?

Thẩm Mặc đứng bật dậy, làm quan nửa năm y sợ nhất là nghe thấy hai chữ "náo loạn", hỏi vội:

- Chuyện gì đã xảy ra?


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch