- Dưới trướng của ta còn có những viên mãnh tướng như Lô Thang, Nhâm Hoàn, Lưu Hiển, Du Đại Du, không tới mức dùng một tên giặc Oa đánh dẹp thiên hạ.
- Nhưng bọn họ không hiểu thói quen hành động của giặc Oa, không biết phương thức gây án của chúng. Cũng không hiểu thế lực ở ngoài biển của Vương Trực, cho nên chỉ có thể bị động phòng ngự, không thể chủ động xuất kích.
Thẩm Mặc hai mắt tỏa sáng, nói:
- Nhưng Từ Hải thì khác, bản thân hắn xuất thân hải tặc, lại có quan hệ dây mơ rễ má với Vương Trực, có thể nói là hiểu tận gốc Vương Trực, nếu như chúng ta phái hắn đi đối đầu với Vương Trực, ắt có thể làm ít ắt nhiều.
- Chuyết Ngôn, Từ Hải là kẻ tráo trở hết sức, đệ hẳn là phải hiểu hơn bất kỳ một ai.
Hồ Tôn Hiến cau mày nói:
- Đệ có dám nói là không thả hổ về rừng không?
Rồi ngữ khí nặng hơn:
- Chẳng may hắn lại phản, thì không phải là vấn đề mất mũ ô sa đâu.
Lời khuyến cáo của Hồ Tôn Hiến, thậm chí là lời cảnh cáo, làm Thẩm Mặc lại chìm vào trong trầm ngâm, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nói:
- Để đệ đi nói chuyện với hắn.
Hồ Tôn Hiến gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Là bằng hữu, ta nhắc nhở đệ, chỉ giết Từ Hải đi, mới có trăm lợi mà vô hại với đệ, còn để hắn sống thì... Hậu hoạn vô cùng.
Nhìn Thẩm Mặc với vẻ không sao hiểu nổi:
- Chuyết Ngôn, đệ hà cớ gì phải khổ sở như thế?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cảm tạ bộ đường cảnh báo, ti chức biết mình đang làm gì.
- Ài.
Hồ Tôn Hiến thở dài:
- Sớm muộn gì đệ cũng các cả mình vào....
~~~
Từ Hải không tham gia vào tiệc ăn mừng trong nha phủ, bởi vì hắn cảm thấy địch ý và khinh bỉ rõ ràng, hiển nhiên những người thuộc chính quyền đó không tiếp nhận hạng dị loại như hắn.
Bất chấp quân quân ngăn cản, hắn dẫn theo một trăm huynh đệ rời khỏi thành Tô Châu, trở về thôn Thượng Long nơi đại quân đồn trú, Từ Hồng đưa hắn vào một trạch viện của đại hộ trong thôn, chỉ thấy nơi này tường phấn ngói đỏ, cỏ hoa tươi tốt, tinh tế ưu nhã, xóa tan đi uất ức mà hắn phải chịu hai ngày qua.
- Đại ca, nơi này đệ chuyên môn an bài cho huynh và tẩu tẩu ở đấy.
Từ Hồng cười;
- Sao, không tệ chứ?
- Ừm...
Từ Hải lơ đễnh gật đầu, không che giấu được sát khí ngùn ngụt trong lòng.
Thấy vẻ âm trầm trên mặt đại ca, Từ Hồng lo lắng hỏi:
- Đại ca sao vậy? Tên Thẩm Mặc kia lại bày ra trò quỷ gì à?
- Phu nhân của y sinh nở, cho nên hai ngày qua chẳng hề gặp được y.
Từ Hải lắc đầu:
- Là do đại ca hai ngày qua giao thiệp với đám quan lớn kia, phát hiện ra.. Hầy, bọn chúng căn bản không coi chúng ta là người.
Trong lúc nói chuyện, hai huynh đệ đã tới được đại sảnh, ở đó có một tên hán tử mặt rỗ đang ngồi đợi, không ngờ chính là Diệp Ma mà hắn hiến thủ cấp lên.
- Sao rồi đại tướng quân?
Diệp Ma đứng dậy đón:
- Quan phủ an bài chúng ta ra sao?
- Không biết, bọn chúng chỉ bảo chúng ta đợi ở đây, nói còn phải nghiên cứu.
- Vậy lương thực thế nào cũng phải cấp trước chứ?
Diệp Ma hỏi:
- Các huynh đệ phải ăn cơm mà.
Từ Hải hổ thẹn lắc đầu:
- Cũng không có,
- Vậy rốt cuộc ngươi đi làm cái gì?
Diệp Ma sốt ruột hỏi.
- Ài...
Từ Hải lại thở dài, đem chuyện mình bị lãnh đạm ra sao, bị đám quan viên châm chọc, đối phó qua loa thể nào, hậm hực nói ra hết.
- Nếu như là nhịn nhục nhất thời, ta còn có thể chịu đựng được, nhưng nhìn thái độ của bọn chúng, rõ ràng là đã coi ta thành người chết.
Từ Hải chán nản nói:
- Quy thuận rồi thì sao chứ? Nói không chừng tới lúc nào đó, chúng ta sẽ gặp phải cái họa sát thân.
Nghe lời đại ca nói, Từ Hồng mặt hiện vẻ sợ hãi, hoảng hốt nói:
- Vậy phải làm sao đây, phải làm sao đây?
Diệp Ma thì chẳng khách khí như hắn, lớn tiếng chửi ngay:
- Báo ứng, đây là báo ứng! Nếu ngươi không bị ma xui quỷ khiến, nhất định phải đi nhận chiêu an cái rắm chó đó? Nếu ngươi không chưa biết trắng đen phải trái đã tóm lấy Tân Ngũ Lang, còn ra tay với cả huynh đệ đồng minh, thì chúng ta làm sao có thể mất đi cơ nghiệp nửa đời người, mất luôn cả đường lui để sống.
Từ Hải mặc cho hắn oán trách, chỉ cúi đầu không nói một lời, Từ Hồng đi theo đại ca mấy chục năm trời, chưa bao giờ thấy hắn bị người ta giáo huấn như thế. Trong lòng chua xót, nói với Diệp Ma:
- Lão Diệp, ngươi cũng nói quá rồi, chúng ta còn có gần vạn huynh đệ cơ mà! Chỉ cần chúng ta đoàn kết làm một, quan quân làm gì nổi chúng ta cơ chứ?
Diệp Ma cũng ý thức được hiện giờ ngàn vạn lần không thể nloạn được, liền buông một tiếng thở dài, chuyển sang an ủi:
- Đúng đấy, đại tướng quân không nên nản chí, có câu thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Từ Lưu Bang, Lưu Bị cho tới thái tổ triều ta, có ai là không bị đánh như chó nhà tang? Thế nhưng chẳng phải cuối cùng đều thành bá nghiệp hay sao?
Nói xong vỗ ngựa nói:
- Lần này chúng ta đồng tâm hợp sức, không tin không thể vượt qua ngọn hỏa diệm sơn này.
Được hai vị huynh đệ cổ vũ, Từ Hải bị làm cho động lòng, ngẩng đầu lên, cười hà một tiếng:
- Quả nhiên là hảo huynh đệ,
Rồi mệnh lệnh cho hai tên:
- Từ Hồng, đệ mang ba nghìn huynh đệ, đem thông Thượng Long từ trong ra ngoài đào chiến hào theo cửu cung bát quái. Diệp Ma, ngươi đi dựng rào chắn ngựa, chuẩn bị những vật dụng cháy nổ như dầu, lưu huỳnh. Chúng ta lập nên doanh trại kiên cố, đứng vào thế bất bại đã rồi hẵng hay.
Hai người đồng thành đáp lời, Từ Hải thấy Diệp Ma tỏ vẻ không tán đồng lắm, liền hỏi:
- Ngươi có nghi vấn gì sao?
- Chẳng lẽ đại tướng quân thực sự cho rằng dựa vào nơi hiểm yếu cố thủ là đấu được với quan quân sao?
Diệp Ma cau mày hỏi.
- Ha ha ha.
Từ Hải cười tự trào:
- Ngươi cho rằng có thể thủ được sao?
Diệp Ma lắc đầu, khẽ nói:
- Chính đang muốn nghe tính toán của đại tướng quân đây.
Từ Hải hạ thấp giọng đáp:
- Ta chuẩn bị đích thân ra biển, tìm lão thuyền chủ cầu cứu, hiện giờ ông ta là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của chúng ta.
- Không ổn.
Diệp Ma không tán thành:
- Không dấu gì ngươi, trước khi ngươi bị bắt, ta đã mấy lần phái người đi tìm lão thuyền chủ, hi vọng điều đình với ông ta, kết quả ngươi đoán xem ra sao? Ngay cả người đưa thư cũng không trở về.
- Lúc này khác lúc đó khác. Ban đầu Vương Trực tọa sơn quan hổ đấu, đương nhiên là không thèm để ý tới ngươi, nhưng hiện giờ nếu chúng ta toi đời rồi, vậy sẽ không còn ai thu hút hỏa lực của quan quân thay ông ta, cái đạo lý môi hở răng lạnh, ông ta không thể không biết.
Hắn vừa mới dứt lời, liền nghe có người cười lạnh:
- Ngươi còn cho rằng mình rời khỏi được cái thôn này hay sao?
- Là ngươi?
Từ Hải và Từ Hồng đồng loạt thét lên, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Người tới là Hà Tâm Ẩn, hắn như bóng ma xuyên qua trạm canh nghiêm ngặt, lặng lẽ xuất hiện ở trong đại đường này.
- Ngươi còn dám vác mặt về.
Kẻ thù gặp mặt, máu nóng xộc lên, Từ Hồng rống lên một tiếng, rút bảo kiếm ra, chém về phía Hà Tâm Ẩn.
Hà Tâm Ân người khẽ loáng lên, chẳng nhìn thấy hắn có hành động gì mà đã đoạt được lấy kiếm của Từ Hồng, thuận tay ném xuống đất.
Từ Hồng nhìn hai tay mình mà sững sỡ, hắn căn bản không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Từ Hải cười lạnh tanh khen:
- Giang Tây đại hiệp quả nhiên là công phu rất cao, chỉ là không biết có thể đồng thời tránh được ba mươi mũi tên hay không?
Hắn vỗ tay một cái, dựa theo yêu cầu của hắn với vệ sĩ, đáng lẽ tức thì phải có ba mươi tên vệ sĩ áo đen cầm nỏ cứng, phá cửa xông vào, vây quanh vị khách không mời kia mới đúng.
Nhưng chuyện xấu hổ xảy ra, đợi thời gian rất lâu, cũng chẳng thấy một cái bong nào, chỉ nghe thấy Hà Tâm Ẩn cười nói:
- Làm đại tướng quân phải thất vọng rồi, bọn chúng phải qua một canh giờ nữa mới tỉnh lại được.
Từ Hải bẽ mặt vô cùng, chửi mắng:
- Con bà nó chứ, gần đây sao làm cái gì cũng như có ma ám.
Hà Tâm Ẩn thản nhiên nói:
- Không có đám binh tôm tướng cá đó càng tốt, chúng ta có thể bình tâm nói chuyện một lúc.
- Chúng ta có cái mẹ gì mà nói chứ.
Từ Hải hừ lạnh:
- Ta không quan hệ với một tên phản bội.
- Không phải là nói với ta.
Hà Tâm Ẩn cười lớn:
- Mà là nói với đại nhân của bọn ta.
- Thẩm Mặc?
Từ Hải đúng là rất bất ngờ:
- Y cũng ở bên ngoài viện tử à?
- Sao có thể như thế được, đại nhân là thư sinh văn nhược, không có bản lĩnh tới lui như gió giống bọn ta.
Hà Tâm Ẩn nghiêm mặt nói:
- Người đang ở bên ngoài thôn chờ đợi, chỉ mang mấy chục hộ vệ, muốn vào thôn gặp mặt các ngươi.
- Ồ...
Từ Hải nhìn Diệp Ma:
- Ngươi thấy thế nào?
Diêp Ma cũng hồ đồ:
- Các ngươi có mưu tính gì đấy?
- Vậy gặp thì gặp, dù sao y cũng đã tới rồi.
Từ Hải trầm giọng nói:
- Từ Hồng, ngươi đi ra bảo bọn họ vào.
Nói xong còn đưa mắt ra hiệu "gọi huynh đệ vào đây" với hắn.
Từ Hồng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau liền nghe thấy bên ngoài có tiếng khôi giáp va chạm loạt xoạt, đám bộ hạ Từ Hải nhận được lệnh vây kín lấy sảnh đường, nhìn hơn trăm cung tiễn thủ ở bên ngoài, Từ Hải cười khẩy:
- Hà đại hiệp thử thu thập bọn chúng luôn xem nào.
Hà Tâm Ẩn ngồi xuống ghế thái sư y:
- Ngoài việc thích vênh váo lên mặt ra thì ngươi làm được cái gì nữa?
Từ Hải tức thì mặt sa xầm:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?
- Đương nhiên là không phải.
Hà Tâm Ẩn cười thản nhiên:
- Nhưng nếu như ta dám tới, không sợ gì nữa rồi.
Tiếp đó quay sang chửi Từ Hải:
- Cái đầu toàn đất của ngươi không biết nghĩ xem, ta mạo hiểm tính mang quay lại đây làm gì? Ta ăn no rửng mỡ hay sao?
Hắn quá ngán tên ngu xuẩn này, nếu không vì Vương Thúy Vân lo cho tỷ tỷ, hắn thật muốn bỏ mặc cho người ta giết phát tên ngu xuẩn to mồm này đi cho rảnh nợ.
- Ai mà biết ngươi muốn bày âm mưu quỷ kế gì?
Từ Hải rít lên.
- Được, được.
Hà Tâm Ẩn tức tới bật cười, nói:
- Vậy Thẩm đại nhân vì sao lại tới? Ngươi có biết y chịu bao nhiêu áp lực không? Tất cả mọi người đều khuyên y đừng tới, dùng đủ mọi lý do khuyên bảo y, nhưng y bất kể con tri mới ra đời, dứt khoát muốn gặp mặt ngươi, ngươi có biết vì sao không?
- Đó là vì sợ ta cá chết lưới rách.
Từ Hải nghênh mặt lên:
- Các ngươi chỉ là mèo khóc chuột, có gì tử tế đâu chứ?
- Bà mẹ ngươi.
Hà Tâm Ẩn tức tới không kìm được tiếng chửi, đứng bật dậy, chỉ ra bên ngoài nói:
- Các ngươi chọn được nơi phong thủy tốt quả nhỉ, bốn mặt là nước, chỉ cần thủy sư của Du Đại Du bao vây, đảm bảo sẽ thành ba ba trong rọ, cho dù không đánh, thì chẳng tới mười ngày các ngươi đã đói hoa mắt chạy ra liếm chân người ta. Còn ở đó vênh mặt lên, tưởng mình hay ho lắm.
Từ Hải và Diệp Ma đều biến sắc, hai tên bọn chúng chọn nơi này chính bởi vì bốn xung quanh là nước, có thể chống đỡ quan quân tiến công, nhưng quên mất rằng đường thùy cũng có thể bủa vây chính bản thân.
Hai bên chính đang im lặng nhìn nhau thì Từ Hồng ở bên ngoài vào báo:
- Đại ca, Thẩm đại nhân tới rồi.
- Mau mau mời vào, à không, để ta đích thân đi mời.
Vừa nghe thấy Thẩm Mặc tới, Từ Hải liền trở nên khẩn trương, xem ra thư sinh trói gà không chặt đó đã để lại bóng ma đáng sợ trong tâm khảm hắn.
- Không cần đâu.
Thẩm Mặc mặc thường phục xuất hiện ở cửa:
- Ta không mời mà tới rồi.
- Bái kiến đại nhân.
Từ Hải cung kính hành lễ, đem hết oán hận, trách móc, giận dữ vừa rồi thu vào bụng.
- Không cần đa lễ.
Thẩm Mặc khẽ mỉm cười đi vào trong phòng, Từ Hải mời y ngồi, rồi sai người mang trà thượng hạng tới, hai bên hàn huyên mấy câu, hắn mới lên tiếng hỏi:
- Sao đại nhân lại tới đây?
Thẩm Mặc bảo hắn ngồi xuống, trang trọng nói:
- Hai ta đều là người đường hoàng, có sao nói vậy luôn, lần này ta tới đây, trên người mang áp lực rất lớn, bất kể là tổng đốc hay là đồng liêu, văn quan hay võ tướng, đều không muốn ta đi chuyến này.
- Đại nhân...
Từ Hải gượng cười rất khó coi:
- Ý của ngài là, bọn họ không ưa gì Từ Hải này? Đều phòng bị tại hạ?
- Không phải do ngươi gieo gió gặt bão sao?
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Trước đó ta phải nói biết bao lời hay cho ngươi, mới làm hồ bộ đường cùng quan lớn hai tỉnh động lòng, cùng nhau tới tham gia đại lễ quy thuận này, muốn tổ chức một nghi lễ thật long trọng, để cho sự kiện quy thuận triều đình của ngươi đi vào lòng mỗi người, sau này tự nhiên sẽ mưa thuận gió hòa, không ai bắt bẻ được nữa.
Nhìn hắn với vẻ chán nản:
- Nhưng ngươi thì hay quá, mang theo hơn vạn quân đội vây lấy thành, muốn diễu võ dương oai cho ai xem đấy hả?
- Tạ hạ chỉ muốn cân do khả năng đại nhân lần cuối cùng, xem xem có đáng để quy hàng hay không.
Từ Hải cười giả lả:
- Kết quả đại nhân cũng thấy rồi còn gì, chẳng phải tại hạ ngoan ngoãn quy thuận đấy sao?
- Ngươi đã phá miếu rồi, thắp hương còn có tác dụng chó gì nữa.
Thẩm Mặc chửi một tiếng:
- Không biết rằng với các vị đại nhân kia mà nói, thể diện quan trọng hơn tất cả hay sao? Ngươi làm cho bọn họ mất hết thể diện, bọn họ cục kỳ bất mãn với ngươi, ban đầu đã chuẩn bị sẵn hết lương thảo, nhưng đều bị bọn họ lấy cớ "Từ phỉ khó thuần, ắt mang lòng khác" lấy hết lại.
- Cái gì?
Từ Hải tức thì trở sắc mặt quát:
- Chẳng lẽ triều đình muốn nuốt lời à?
Thẩm Mặc khó chịu cay mày lại:
- Ngươi xem với cái tính khí này, làm sao ta có thể yên tâm mà giao trọng trách cho ngươi được?
Từ Hải còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Ma đã nghe ra ý tứ trong đó, kéo Từ Hải một cái, quỳ xuống trước mặt Thẩm Mặc, khóc nấc lên:
- Xin đại nhân ra tay cứu vớt, chúng tôi thực lòng quy thuận, nhưng thế nào triều đình cũng phải cho một con đường sống, nếu không sẽ quay lại đường cũ.
- Vị này là?
Thẩm Mặc biết còn cố hỏi.
- Không dám dối gạt đại nhân, tại hạ là Diệp Ma.
Diệp Ma đã hiểu ra rồi, dưới tình hình như thế này Thẩm Mặc còn thân chinh tới đây, thành ý không cần phải nói nữa, nhất định là muốn giúp đỡ bọn chúng, cho nên quyết thẳng thắng luôn, để bản thân "sống lại":
- Không phải là đại tướng quân định lừa gạt ngài, mà vì huynh đệ tình thâm, không nỡ giết tại hạ, cho nên mới dùng cái kế "thay mận đổi đào" này.
Lúc này Từ Hải cũng tỉnh ra, quỳ bên cạnh Diệp Ma nói:
- Đại nhân, Từ Hải biết tội nghiệp mình lớn, chết không đủ bù, nếu ngài có thể cho hơn vạn huynh đệ đường sống, tại hạ nguyện tự trói lên kinh, chịu hình phạt tùng xẻo.
- Hãy để ta đi.
Diệp Ma tranh phần:
- Ta sẵn lòng chết thay đại tướng quân! Đổi lấy bình an cho huynh đệ...
Nhìn hai tên đó tranh giành nhau được chết, Thẩm Mặc cười nhạt, mắng:
- Đừng diễn trò nữa, chẳng tên nào muốn chết lại còn làm ra vẻ hảo hán.
Hai tên bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ ngượng ngập nói:
- Xin đại nhân cứu cho.
- Nói thật với các ngươi nhé.
Thẩm Mặc thở dài:
- Thái độ của triều đình với các ngươi luôn nằm ở giữa giết và không giết, các vị đại nhân tranh luận dữ dội, cho nên cuối cùng đồng ý chiêu an là bởi vì ta đảm bảo, lấy tính mạng gia đình ra cam đam các ngươi sẽ luôn trung thành với triều đình, không làm chuyện xấu nữa.
Hai tên nghe thế sắc mặt biến đổi, vừa cảm kích vừa rối loạn:
- Nói như thế, không chừng lúc nào đó thánh chỉ hạ xuống, đầu chúng tôi vẫn chuyển nhà?
- Điều này phải xem chính bản thân các ngươi.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Cổ thoại nói, chim hết cất cung, thỏ chết chó vào nồi, các ngươi đã nghe qua chưa hả?
- Đương nhiên nghe rồi, vừa xong chúng tôi còn cảm thán với nhau.
Từ Hải nói.
- Vậy chúng ta xét câu này theo chiều ngược lại.
Thẩm Mặc cười:
- Chỉ cần chim mãi không hết, cung sẽ luôn ở trên tay; thỏ vẫn còn đó, chó sẽ được nuôi mãi. Các ngươi có hiểu không hả?
Hai tên nhìn nhau, rồi cùng hỏi:
- Ý tứ của đại nhân là, chúng tôi nhất định phải có ích cho triều đình mới giữ được tính mạng?
- Hiện giờ mà xét thì là như thế.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Nếu như các ngươi muốn, ta có thể chỉ các ngươi một con đường sáng.
- Nhưng sớm muộn gì cũng có ngày thỏ hết chim chết, tới lúc đó chúng tôi biết làm sao?
Hai tên này không quá ngu xuẩn.
- Ta tặng các ngươi bốn chữ.
Thẩm Mặc nói khẽ:
- Ghé tai lại đây.
Hai tên liền đưa tai tới gần, chỉ nghe Thẩm Mặc dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nói:
- Cầm... Binh... Giữ.... Mình.
Bốn chữ này từ miệng một viên mệnh quan triều đình nói ra hoang đường tới tột độ, cả hai tên cứ trố mắt ra nhìn y, không tin vào lỗ tai mình.
Thẩm Mặc ngồi yên tại chỗ, đôi tay trắng trẻo đặt lên vai hai tên:
- Lời ngày hôm nay, các ngươi nhớ kỹ trong lòng cho ta, không được nói với bất kỳ ai.
Hai người gật đầu, mở to mắt, nghe Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Các ngươi tự thấy mạng mình sớm tối khó giữ, ta há chẳng phải như vậy sao? Có câu là làm bạn với vua như chơi với hổ, các ngươi nhìn xem, thủ phủ đại thần các triều, có mấy ai được an lành khi về già? Càng đừng nói quan viên lục bộ, trọng thần một vùng. Muốn sống thọ ở cái nơi mà một lời hoàng đế quyết định sinh tử này, được thôi, cứ cả đời làm rùa rụt đầu rụt cổ, đảo bảo thọ lớn, nhưng như thế có lợi gì cho nước cho dân?
- Thẩm Mặc ta bất tài, cũng muốn làm những việc vì dân vì nước, nhưng nếu làm việc thì sẽ phải đắc tội với người ta, phải nịnh bợ quyền quý.
Thẩm Mặc cười tự trào:
- Không giấu gì các ngươi, vì để thị bạc ti có thể vận hành an ổn, riêng tiền bạc lễ lạt đâu phải chỉ có trăm vạn? Còn cả chiêu an các ngươi cũng tổn hại cực lớn cho thanh danh của ta, hiện giờ ta bề ngoài vẻ vang, sau lưng hung hiểm. Nói không chừng tới lúc nào đó tan nhà nát cửa, ta suy nghĩ cho tương lai bản thân cũng là hợp tình hợp lý.