Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 607: Thầy Tướng (1).

Chương 607: Thầy Tướng (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Tới khi Gia Tĩnh đế thả đậu lại đĩa, vỗ tay nói:

- Cứ như thế đi..

Cả đám gian đảng mới thở phào.

- Âu Dương Tất Tiến làm thượng thư lại bộ, Phùng Thiên Ngự làm tả thị lang, còn hữu thị lang?

Gia Tĩnh trầm ngâm, nói:

- Tạm để trống đấy... Cao Củng.

- Có thần.

Cao Cùng đứng hàng cuối cùng bước ra chắp tay nói.

- Nếu sau thi Hương khanh không bị ăn đòn thì tới làm chức thị lang này.

- Thần tuân chỉ.

Cao Cùng vui sướng nói.

Đợi ông ta lui về, Gia Tĩnh đế tựa hồ hơi mệt, yếu ớt phất tay:

- Còn có chuyện gì nữa không, không thì lui đi.

Nghiêm Tung và Từ Giai đều không nói, hôm nay mỗi người bị đánh một gậy, lại đều có thu hoạch, trong lòng đầy cảm xúc, còn đang tiêu hóa, không có thời gian lên tiếng nữa.

Chinh lúc mọi người tưởng vậy là tan triều thì Viên Vĩ đứng ra nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc.

Viên Vĩ quỳ trên mặt đất, lớn tiếng bẩm báo:

- Hoàng thượng đại hỉ! Ông trời cho Đại Minh ta một hoàng tôn.

Ông ta nói như thế, những người khác chỉ đành hô theo:

- Chúng thần chúc mừng hoàng thượng.

Các thái giám cũng hô:

- Nô tài chúc mừng chủ nhân..

Rồi đồng loạt quỳ xuống.

Gia Tĩnh đế ngồi trên cao, liếc nhìn mọi người, mày hơi nhướng lên một cái rất khó phát giác, cuối cùng nhìn vào Viên Vĩ.

Viên Vĩ bình thường không dám nhìn vào mắt Gia Tĩnh, lúc này đem ánh mắt hướng về phía hoàng đế, đây gọi là "nghênh hỉ", không phải là thất lễ.

Nhưng làm ông ta thất vọng là, vẻ mặt Gia Tĩnh đế rất phức tạp, chỉ có mỗi vui mừng là không thấy đâu.

Quần thần nhìn nhau chốc lát, Gia Tĩnh đế thấy vẻ cầu khẩn rõ ràng trong mắt Viên Vĩ, cuối cùng lòng thở dài, nặn ra nụ cười:

- Tôn Tử của trẫm sao trẫm lại không biết? Cũng phải hai tháng rồi.

- Vâng.

Viên Vĩ gật đầu, trầm giọng nói:

- Nhưng thế tôn còn chứ có tên, xin bệ hạ ban tên

Trong lòng thầm mắng:" Mẹ nó, đúng là nhị long chẳng thể thấy nhau, con trai muốn cha đặt tên cho cháu còn phải nhờ tới người ngoài."

Ông ta, cùng vứi tất cả mọi người đều cho rằng Gia Tĩnh đế không thể chối từ, nhưng Gia Tĩnh đế cười nhạt nói:

- Vội gì.

- Bệ hạ.

Viên Vĩ cuống lên:

- Thế tôn không có tên, không thể đưa vào tộc phổ, như vậy sẽ là không hợp pháp.

- Không thể nói như thế.

Gia Tĩnh đế thong thả nói:

- Đặt tên sớm cũng là tôn tử của trẫm, đặt tên muộn cũng không thể trở thành của người khác.

Ông ta cười khổ:

- Trẫm cũng có cái khó của mình, trẻ con nhà bách tính bình dân, cũng không phải là sinh ra đã đặt trên ngay, là gọi là "Cẩu Oa" " Cẩu Thặng"... Đợi lớn lên rồi mới đặt tên... Trước tiên để Cảnh Vương đặt tiểu danh cho dễ nuôi.

Ông ta nói thế khả năng cũng là thật lòng, bởi vì Gia Tĩnh sinh tám người con trai, kết quả chỉ còn Cảnh Vương, Dụ Vương là sống được, toàn bộ đều chết yểu, điều này làm ông ta có lý do đầy đủ tin rằng trẻ con số mỏng, không nhận nổi hoàng ân quý trọng, đợi lớn lên thì hẵng nói.

Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của quần thần, còn về phần trong lòng Gia Tĩnh đế rốt cuộc nghĩ thế nào, thì chỉ có trời mới biết.

Thấy Viên Vĩ mặt đầy vẻ thất vọng, Gia Tĩnh đế tựa hồ không nỡ, liền nhìn Lý Phương quỳ bên cạnh:

- Lý Phương.

Lý Phương vội đáp:

- Có nô tài.

- Theo tổ chế, thêm hoàng tôn thì trong cung phải thưởng thế nào?

Gia Tĩnh vừa đứng dậy vừa hỏi.

- Bẩm chủ tử, nếu thêm hoàng tôn, trong cung phải thưởng ba mươi sáu bảo vật may mắn, còn điều 10 thái giám 10 cung nữ tới hầu hạ.

Lý Phương dừng một chút, nói thêm:

- Nếu là thế tử thì số lượng bảo vật, thái giám, cung nữ tăng lên gấp đôi.

- Một đưa bé thì cần gì nhiều người hầu hạ đến vậy.

Gia Tĩnh đế vuốt mái tóc dài:

- Quốc gia khó khăn, dựa theo hoàng tôn bình thường ban thưởng là được.

- Vâng.

Lý Phương theo hầu Gia Tĩnh mấy chục năm, có thể cảm giác được điều khác thường trong lời ông ta... Thường vị chủ nhân này khắc bạc với hậu đại, nhưng mặt lạnh tim nóng, nhưng lần này với thế tử Cảnh Vương, lại mặt lạnh tim cũng lạnh, làm người ta lạnh tới rùng mình.

~~~~~~~~

Bất kể người khác thế nào, Cao Củng đáng gọi là song hỉ lâm môn, nhất hỉ là hoàng đế công khai hứa, chỉ cần Quốc tử giám có được thành tích tốt ở thi Hương, liền thăng lên làm hữu bộ thị lang, thế là hơn hẳn Quốc tử giám cái chỗ mò cả ngày chẳng được mấy đồng bạc cắc.

Càng làm ông ta vui mừng hơn nữa là thái độ của hoàng đế với thế tử cảnh vương lãnh đạm ngoài dự liệu của mọi người, đủ để cái đám ba phải cân nhắc cho kỹ, xem xem thắng phụ đã phân chưa, cũng để người dựa vào Cảnh Vương không có cơ hội tạo thế cho Cảnh Vương lên ngôi.

Đối với ông ta và Dụ Vương mà nói, điều này đúng là không thể tốt hơn được, cho nên Cao tế tửu buổi sáng ra ngoài mặt mày còn âm u, lúc này không kìm chế được mặt mày hớn hở. Trong lòng ông ta luôn vang vọng lời Thẩm Mặc nói hôm qua:" Thắng trước thua sau, thắng sau thua trước."

Hiện giờ xem ra đó lời dự đoán vô cùng chính xác.

Bất kể là Nghiêm đảng đấu tranh với Từ đảng, hay Dụ Vương so kè với Cảnh vương, tất cả đều đúng với dự ngôn của Thẩm Mặc, điều này không thể không khiến Cao Củng nhìn lại quan viên thanh niên bối cảnh rất sâu này...

Ông ta thấy, Thẩm Mặc hoặc là có quan hệ rất sâu sắc với người trong cung, hoặc là có năng lực hiểu lòng đế quân.

Nhưng bất kể là loại nào đều chứng minh giá trị của y xứng đáng để lôi kéo.

Nghe nói Đường Nhữ Tập thị giảng của Cảnh Vương, từng làm quan với Thẩm Mặc ở đông nam, tương giao rất tốt. Cho nên Cao Củng thấy rằng phải mau chóng lôi kéo, tránh cho y ngả về phía Cảnh Vương.

Cho nên khi nói xong chuyện phát sinh trên triều đường, Cao Củng nhìn Thẩm Mặc chằm chằm hỏi:

- Giang Nam, ngươi có hài lòng với tình hình hiện giờ không?

Thẩm Mặc thầm nghĩ "Cao hiệu trưởng làm cho bên công ty săn đầu người đây", liền mỉm cười:

- Rất hài lòng.

- Ngươi có ý kiến gì với tiền đồ của mình không?

Cao Củng lại hỏi.

- Hạ quan rất tin tưởng vào sự lãnh đạo anh minh của đại nhân.

Thẩm Mặc nghiêm túc nói.

Cao Củng bật cười:

- Bớt mấy lời quan trường đó với ta đi, lão phu năm mấy rồi, có thể nghe ra câu nào là lời thật lòng.

- Đại nhân hiểu lầm rồi, câu đó là lời thật lòng.

Thẩm Mặc chỉ tay lên trời:

- Hạ quan dám thề với trời.

- Ồ...

Thấy y nói như vậy, Cao Củng có hơi hồ đồ:

- Sao ngươi lại có lòng tin với ta như vậy?

- Hạ quan biết xem tướng.

Thẩm Mặc cười đầy thần bí:

- Tướng mạo của đại nhân nói cho hạ quan biết, ngài ra quân làm đại tướng, vào triều làm thừa tướng.

- Thật không?

Nếu Thẩm Mặc nói lời này sớm hơn, Cao Củng nhất định đuổi y ra ngoài, nhưng qua buổi chầu sáng nay chứng minh, ông ta không thể không tin, tên tiểu tử này đúng là có chỗ khác người thường. Liền cươi fnói:

- Ta muốn nghe ngươi giải thích kỹ hơn đây.

- Ha ha, hạ quan chỉ nói bừa mà thôi, đại nhân chỉ nghe cho vui.

Thẩm Mặc nhìn mặt Cao Củng, bắt đầu bịa đặt:

- Trái ngài cao mà rộng, mày cao, mắt dài; nhân trung thẳng, tai lớn mà vững, miệng rộng mà kín. Đúng là một bộ mặt tốt cả chín phần.

Nghe Thẩm Mặc nói đâu ra đó, Cao Cùng bất tri bất giác lọt bẫy:

- Thế có nghĩa là như thế nào?

- Nói một cách thông tục là mạng ngài quý tới đỉnh nhân thần, tới cực điểm chẳng qua một khoảng cực ngắn.

Thẩm Mặc cười.

- Khuôn mặt có thể liên hệ với vận mệnh thật sao?

Cao Củng hỏi.

- Điều đó là đương nhiên.

Thẩm Mặc thao thao bất tuyệt:

- Vương Sung đời Đông Hán có nói: Nhân viết mệnh nan tri. Mệnh thậm dịch tri. Tri chi hà dụng? Dụng chi cốt thể. Nhân mệnh bẩm vu thiên, tắc hữu biểu hậu vu thiên.

Ý tứ là số mạng của con người do trời định đoạt, ý trời muốn thế nào tất nhiên có biểu hiện trên thân thể con người. Chỉ cần nhìn vào cốt cách tướng mạo là có thể biết vận mệnh của người đó.

- Đúng là có chút huyền hoặc.

Cao Củng từ nhỏ đã là học sinh ngoan, không mê tin dị đoan, không tin quỷ thần. Nhưng cùng với tuổi tác tăng dần, khó tránh khỏi tin một chút, nhất là khi tiền đồ mù mờ không rõ, càng muốn thông qua những thứ thần bí tìm chút tự tin.

Thẩm Mặc ra sức lừa bịp:

- Không phải là huyền hoặc, mà là huyện diệp. Ví như trong mười hai vị thánh nhân, Hoàng Đế khuân mặt nguy nghiêm như rồng, Chuyên Húc trán rộng như tấm khiên, Đế Khốc nhiều răng, Đế Nghiêu mày hình chữ bát, Đế Thuấn mắt có hai con ngươi, Đại Vũ tai có ba lỗ, Thành Thang cánh tay có hai khuỷu, Chu Văn Vương có bốn vú, Vũ Vương không cần ngẩng đầu cũng nhìn tận tới trời, Không Tử trán lõm --- Diện mạo thánh nhân tương ứng thiên mệnh, người thường chúng ta há hẳng phải là thế sao?

Dịch giả bình: Toàn đám dị tật bẩm sinh.

- Vậy ngươi nói xem mặt của ta đại biểu cho cái gì?

Cao Củng hỏi tới.

Thẩm Mặc đủng đỉnh nói thật chậm:

- Trán rộng là tướng phó tá thánh chủ, mày cao là thiếu thời nhiều đau khổ. Mắt dài là cao quý hơn người ;....

- Vậy tai lớn thì sao? Vững thì sao?

Cao Củng nghe tới mê mẩn, không chờ được thêm, hỏi gấp.

- Lớn thì anh hào, vững thì có uy.

Thẩm Mặc cười đáp.

- Vậy miệng rộng mà kín thì thế nào.

Cao Củng há cái miệng to ra hỏi.

- Miệng rộng lại kín là liệt hàng quan cao.

Thẩm Mặc thong thả phán:

- Tổng hợp tướng mặt của đại nhân mát xét, ngài hẳn xuất thân môn đệ thư hương, dòng dõi quan hoạn; từ nhỏ rất thông minh, lại ham học thích học, đáng lẽ ra trúng tiến sĩ dễ như trở lòng bàn tay, thế nhưng vận mệnh níu kéo, trên bảng hoàng kim thiếu mất rồng chiếu cố. Tham gia khoa cử cứ trượt không trúng, tới tận mười mấy năm sau mới khổ cực tái lai, khổ tận cam lai, đoạt khôi với cấp thứ cao....

Cao Củng nghe mà phải trợn mắt há mồm, bởi vì Thẩm Mặc nói quá chuẩn, quá thấu đáo, cứ giống như là đang cầm lý lịch của ông ta mà đọc vậy...

Mặc dù ông ta luôn kín tiếng hạ mình, nhưng đúng là ông ta xuất thân thế gia quan hoạn, tổ phủ Cao Khôi, cử nhân năm Thành Hóa, quan tới lang trung ti Ngu Hành công bộ. Phụ Thân Cao Thượng hiển, tiến sĩ năm Chính Đức thứ hai mươi, quan tới thiếu khanh Quang Lộc tử, là môn đệ thư hương trăm phần trăm, đời đời làm quan.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch