Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 608: Thầy Tướng (2).

Chương 608: Thầy Tướng (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong điều kiện như thế, Cao Củng từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, " năm tuổi giỏi làm đối, tám tuổi thuộc thiên ngôn", lớn hơn một chút, ra sức đọc kinh nghĩa, chuyên tâm dùi mài học vấn. Mười bảy tuổi đã đứng đầu thi Hương, thế nhưng con đường khoa cử sau đó lại trì hoãn tới mười ba năm sau mới thi trúng được tiến sĩ, được tuyển làm cát sĩ.

Đúng hệt như những lời Thẩm Mặc phán. " Thực sự là quá thần kỳ" Cao đại nhân kích động nghĩ như thế.

Kỳ thực chẳng có quái gì thần kỳ, có đám huynh đệ Cẩm Y Vệ ở đó, dù là tổ tông mười tám đời nhà ông ta cũng tra được rõ ràng, cho nên Thẩm Mặc sớm đã nắm rõ tình hình gia đình và cá nhân Cao Củng như lòng bàn tay, chẳng khác gì đang đọc thuộc lòng.

Chỉ nghe y tiếp tục phán:

- Theo như tướng mạo của đại nhân, căn bản phải phát đạt sớm, nhưng nhân căn ngài quá dài, cho nên phát tích muộn hơn người khác. May là trán ngài cao rộng, số mạng định sẵn sớm gặp quý nhân...

Y tỏ ra thần bí:

- Chỉ cần đợi thời vận xoay chuyển, ngài sẽ vọt thẳng lên trời, tay nắm trọng quyền, thực hiện hoài bão nhân sinh..

Cao Củng nghe tới hai mắt tỏa sáng gật đầu liên tục...

Nếu hỏi tại sao Thẩm Mặc đột nhiên đổi sang nghề thầy tướng, còn có trình độ cao như thế? Kỳ thực đó là một nước cờ để y đột phá khốn cảnh hiện nay.

Mặc dù tới kinh thành chưa lâu, đáng lý ra là y phải cúi đầu xuống thu mình lại, ngoan ngoãn ở ẩn vài năm, nhưng chuyện ở đông nam đã không thể chờ lâu hơn được nữa, không cho phép y ung dung đi từng bước một, phải dùng cách trái ngược, kiếm con đường ngắn nhất mau chóng gia nhập vào tập đoàn của Dụ Vương.

Thẩm Mặc hiểu rất rõ ràng không thể ngồi chờ cơ hội tới được, bởi vì đại bộ phận cơ hội là phải dựa vào bản thân tranh thủ.

Nhân tài chân chính trước tiên là phải biết quảng cáo bản thân, nhưng không thể học Mao Toại tự tiến, tới tận cửa rao bán như người bán rong được, nếu không người ta cho dù có thu nhận cũng sẽ không coi trọng ngươi... Nếu như người ta không coi trọng ngươi, làm sao toàn lực giúp ngươi vượt qua khó khăn?

*

Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.

Cho nên dù là muốn bán mình, cũng phải bán có kỹ xảo, có trình độ, có phong độ. Ví như thần tượng của người đọc sách bao đời, Khổng Minh Khổng tiên sinh chính là ví dụ tốt nhất...

Phải nói Gia Cát Lượng là thiên tài kinh doanh, nhất là giỏi nâng giá bản thân, ông lấy lui làm tiến, học theo cách "đường tắt Chung Nam", ẩn cư Long Trung...

Phải biết rằng đại nhân vật ở thời đại đó có cái suy nghĩ, cho rằng cao nhân đều ẩn cư, kẻ phàm tục mới lăn lộn ở hồng trần,

*

Thời Đường Lư Tàng Dụng vờ làm ẩn sĩ, sống trong núi Chung Nam gần kinh đô Trường An, với hi vọng được vua vờ ra làm quan. Sau quả nhiên ông được làm quan

Đương nhiên chỉ có ẩn cư không là không được, nếu như không có danh khí truyền đi, có đợi cả đời cũng chẳng đợi được minh chủ. Khổng Minh suốt ngày hát Lương Phụ Ngâm trước mặt người ta làm gì? Còn hát đưa người chết! Thêm vào ông còn tự đem so mình với Quản Trọng Nhạc Nghị, mặc cho người ta tưởng ông bị bệnh thần kinh cũng phải đem danh tiếng truyền đi.

Sau đó có rất nhiều người tới thăm, xem xem cái tên tiểu tử cuồng vọng rỗi hơi suốt ngày hát tang khúc này rốt cuộc bệnh tới cái mức độ nào.

Kết quả gặp mặt trò chuyện, phát hiện ra tiểu tử đó rất có tinh thần, mới hiểu ra hắn chỉ vì nổi tiếng.

Thế là một số tên gia hỏa mang mục đích tương tự như Bàng Sơn Dân, Bàng Thông, huynh đệ Mã Lương, Từ Thứ, Thôi Châu Bình liền xưng huynh gọi đệ với Khổng Minh, liên tục qua lại, thổi phồng lẫn nhau, tạo thế cho nhau, cuối cùng đem thanh danh của mấy người cùng truyền đi.

Nếu như người bình thường làm được tới bước này là xong rồi, hoàn toàn có thể tới chỗ Viên Thuật hay Lưu Biểu kiếm lấy cái chức quan.

Nhưng Khổng Minh có chí hướng cao xa, tất nhiên không thỏa mãn chỉ có như thế. Khi ẩn cư, ngoài tạo thế ra ông còn tích cực dệt lên mối quan hệ cho mình.

Ví như đại tỷ của ông gả cho Khoài Tỳ Khoái gia Giang Đông, nhị tỷ gả cho Bàng Sơn Dân; bản thân thì càng tàn nhẫn, cho dù ngày ngày nôn mửa, cũng nhắm mắt lấy cô con gái xấu xí của Hoàng Thừa Ngạn làm vợ...

Mà Hoàng Thừa Ngạn lại là muội phu của Thái Mạo. Vì thế thông qua nhiều lần thông hôn khéo léo, ông từ một người Sơn Đông ngoại lai, lôi kéo được quan hệ với Lục đại gia tộc của Tương Dương, địa vị tức thì tăng vọt, đề cao giá trị bản thân cực lớn.

Nhưng thế còn chưa hết, Khổng Minh trăm phương ngàn kế, bái Thủy Kính Tiên Sinh nổi danh nhất Giang Đông làm thấy, ra sức lấy lòng thầy khiến ông già cảm động vô cùng, đi đâu cũng khen lấy khen để học sinh của mình, nói ông là "Ngọa Long".

Vào thời đại đó, người muốn nổi tiếng, toàn dựa vào danh sĩ tâng bốc, danh sĩ càng lợi hại, thổi khồng càng vô tận. Thế thì chúc mừng, ngươi thành ngôi sao lớn rồi, cứ ngồi nhà đợi người ta tới ký hợp đồng đi.

Quả nhiên khiến cho Lưu hoàng thúc thèm nhỏ dãi, tam cố thảo lư vất vả theo đuổi, cuối cùng nửa đưa nửa đẩy, thành vui vầy cá nước... À không phải giao tình cá nước.

Sự thực có phải thế hay không hay đó chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử thì chỉ có Khổng Minh tiên sinh mới biết, nhưng ít nhất tên Thẩm Mặc đầu óc có nhọt, nhân cách “méo mó” nghĩ như thế, và tin chắc sự thực là như thế.

Song Thẩm Mặc đương nhiên không bắt chước Khổng Minh một cách bừa bãi, nhưng một số chân lý bất biến trong đó vẫn phải nghiêm túc tổng kết ra.

Y muốn thành công ở thời đại này, tự sáng nghiệp hiển nhiên là không thiết thực, dù sao y sinh sớm một giáp, giang sơn Đại Minh còn vững lắm, chưa làm phản được.

Nếu như không muốn tự sáng nghiệp, vậy chỉ còn cách tìm một lão bản thích hợp thôi.

Đương nhiên, y tìm được rồi, đó là Lão bản Dụ vương. Nhưng bên cạnh người ta đã có một đống người rồi, chẳng thân chẳng quen y, làm sao tiếp nhận y, trọng dụng y được?

Cho nên Thẩm Mặc phải nghĩ:" Ta có gì để thu hút Dụ vương đây?" Chọn đúng lão bản chỉ là bước thành công đầu tiên, quan trọng hơn nữa là phải để cho lão bản coi trọng mình, mặc dù không dám mong Dụ vương giống Huyền Đức huynh tam cố thảo lư, nhưng ít nhất cũng phải đưa ra lời mời nhiệt tình chứ.

Nhưng vấn đề là, luật sắt đá của Đại Minh, vương công không được tự ý kết giao với đại thần, điều đó làm y không thể thấy được lão bản, chỉ có thể đi đường vòng thông qua người bên cạnh Dụ vương thôi.

Cuối cùng y khóa mục tiêu vào Cao Củng, theo tin tức đáng tin cậy, tình cảm của Dụ vương gia với Cao Túc Khanh đúng là như dòng sông liên miên chảy mãi không hết, nói sao nghe vậy. Nếu như có thể thu phục được Cao Củng, cũng tương đương thu phục được Dụ vương rồi.

Đối với lão gia hỏa tính tình thối tha cứng không xong mềm chẳng được, muốn đánh hạ ông ta phải tìm con đường khác, ví như... Tướng số.

Thẩm Mặc được Đường Thuận Chi truyền cho sáu bộ sách, quyển Binh đã cho Thích Kế Quang, năm quyển khác còn trong tay, y thường lấy ra nghiền ngẫm, trong đó có Đường thị thần tướng do lão Đường tập hợp sách tướng thuật nhiều đời.

Xem xong Thẩm Mặc tỉnh ngộ, té ra tiên sinh tướng số giống như Bao Chửng Sherlock Holmes, cùng là một nghề cả.

Khi nắm vững thuật "tướng số", y liền bắt đầu chuẩn bị, trước tiên nhớ huynh đệ Cẩm Y Vệ tra ra tổ tiên mười tám đời Cao Củng, sau đó có cơ sở ngầm trong cung cho y biết nhất cử nhất động của Gia Tĩnh, từ đó đoán ra tình hình triều đường.

Cho dù Cao Củng không tới, y cũng sẽ mượn cơ hội Lý Chí báo danh, bắt đầu bỏ bùa Cao Củng. Mà Cao Củng lại rất phối hợp càng làm kế hoạch của y kín kẽ.

Sau một phen ba hoa chính chòe được dày công chuẩn bị của y, Cao Củng quả nhiên sập bẫy..

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch