Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 627: Quyết Định Sóng Gió (1).

Chương 627: Quyết Định Sóng Gió (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Khi Thẩm Mặc tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trong Chí Công đường. Mấy người Trương Tứ Duy, Lữ Điều Dương vây quanh bên cạnh, đang lo lắng nhìn y.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Vừa thấy y mở mắt ra, mọi người liền đồng loạt hò reo, nói:

- Đại nhân, ngià không sao chứ, có phải bị tà khí trong trường thi làm tổn thương.

Thẩm Mặc lắc đầu, lại chầm chậm nhắm mắt lại.

Mọi người nhìn thế tức thì sững sờ, chủ khảo đại nhân giả chết, thế này con thì tiếp làm sao được?

Thẩm Mặc mặc kệ bọn họ ồn ào, y đang vắt óc suy nghĩ một vấn đề: Chuyện này rốt cuộc là sao?

Chẳng lẽ Lý Chí đúng là thần tiên, đoán hết được toàn bộ đề thi? Không thể nào! Thẩm Mặc đã thấy qua phương thức hắn đoán đề, đó là dùng biện pháp thu hẹp phạm vi và cố gắng mơ hồ ý nghĩa văn chương, cố gắng tăng khả năng phù hợp của văn mẫu.

Nhớ lại trước kia khi nghe hắn giảng bài, tên gia hỏa đo nói nguyên văn:" Chỉ cần ngươi đọc qua 120 bài văn mẫu, là có thể đảm bảo qua được thi Hương của phủ Thuận Thiên."

Đúng thế, 120 bài văn mẫu mà không phải là ba bài. Cho dù có người nghe bài giảng của Lý Chí, đưa văn mẫu vào, cũng tuyệt đối không thể chỉ mang ba bài.

Thẩm Mặc lại một lần nữa mở mắt ra, không để ý tới ánh mắt quan tâm của mọi người, dùng toàn bộ sức lực ngồi dậy, chỉ vào chiếc bàn đằng xa. Trương Tứ Duy hiểu ý, đem chống tài liệu gian lận tới.

Thẩm Mặc liền bắt đầu tìm kiếm trong số lụa trắng, quả nhiên lại tìm thấy hai bản đáp án nữa, ba bài văn mặc dù nội dung khác nhau, nhưng đề mục tương tự, ngay cả trình tự cũng không thay đổi.

Tới đây y cuối cùng mất đi một tia mắn mắn cuối cùng, bất lực gục đầu xuống...

Mọi người thấy dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng của y, không biết xảy ra chuyện gì, chính đang đưa mặt nhìn nhau, Chu Cửu ở bên ngoài đi vào, thấy Thẩm Mặc tỉnh lại, vội vàng hỏi han xong chắp tay nói:

- Đại nhân, khảo sinh đã vào vị trí cả rồi, ngài xem có nên mở để không?

Thẩm Mặc nghe vậy im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Mời các vị ra ngoài trước, để ta suy nghĩ đã..

Mọi người cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ:"mở đề thì còn có gì phải nghĩ?" Nhưng y là quan chủ khảo lớn nhất, mọi người chỉ đành nghe lời lùi ra,

Thẩm Mặc đóng cửa lại, chậm chậm xoay người ngồi sau bàn, nhìn cái hộp dán niêm phong, nơi đó chưa ba đề thi Tứ Thư đầu tiên, là tinh hoa của toàn bộ kỳ thi này. Thế nhưng hiện giờ nó đã bị lộ! Bị người ta biết trước mất rồi.

Không cần phải nghi ngờ nữa, đây là vụ án gian lận trường thi rồi.

Là ai làm? Hiện giờ không phải là lúc truy cứu mà là trước tiên phải nghĩ làm sao qua được cửa ải này.

Thẩm Mặc chầm chậm nhắm mắt lại.

Tấm biển "Chí công đường" treo cao, chữ viên bên trên vuông vắn gọn gàng, mạnh mẽ rắn rỏi, là bút tích của Nghiêm Tung, thủ phụ đương triều.

Lúc này đã tới giờ ngọ, các quan viên đứng ở cửa bàn luận xôn xao, các khảo sinh cũng từ trong lều thi của mình thì đầu ra, thắc mắc nhìn về phía Chí Công đường, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, kỳ bóng cột cờ sắp không còn nhìn thấy nữa, cửa Chí Công đường mở ra, một giọng nói nặng nề vang lên:

- Vào cả đi.

Các quan viên nối đuôi nhau đi vào, chỉ thấy Thẩm Mặc ngồi ngay ngắn sau bàn lớn, hai mắt đầy vẻ quyết tâm. Cùng với cánh cửa lớn đóng lại, trong lòng mọi người đồng lọat nổi lên một suy nghĩ:"Xảy ra chuyện lớn rồi."

Thẩm Mặc nhìn Trương Tứ Duy, Lữ Điều Dương, Chu Cửu ngồi ở bên trái, cuối cùng chuyển ánh mắt ra phía cửa, thong thả nói:

- Bản quan vừa rồi mới đưa ra một quyết định, xin các vị nghe cho kỹ càng.

- Vâng.

Mọi người đồng thanh.

- Lần khảo thi này, ba đề thi đầu tiên hủy bỏ toàn bộ.

Thẩm Mặc mặt đanh lại như thép, nói từng chữ một:

- Đổi lại do hai vị phó chủ khảo cùng ra đề.

Lời vừa phát ra, tất cả tức thì nhao nhao cả lên, mọi người hoang mang hỏi:

- Đại nhân, ngài nói cái gì?

- Ta nói...

Thẩm Mặc chậm rãi lặp lại lần nữa:

- Lần khảo thí này, ba đề thi đầu hủy bỏ toàn bộ, hai vị phó chủ khảo ra đề ngay tại chỗ...

Nói rồi nhìn Trương Tứ Duy và Lữu Điều Dương:

- Hai vị mời mỗi người ra ba đề.

- Hiện giờ?

Lữ Điều Dương phản đối ngay:

- Điều này không hợp quy củ.

Trương Tứ Duy ngại quan hệ với Thẩm Mặc cho nên không nói nhưng suy nghĩ cũng không khác là bao.

- Bảo làm thì các ngươi làm đi.

Thẩm Mặc trầm giọng:

- Tất cả mọi hậu quả đều do bản quan gánh vác, không liên quan tới các ngươi.

Rồi lấy một tờ giấy còn chưa khô mực trên bàn, đưa cho Lữ Điều Dương:

- Bản quan đã lập chứng từ, sau này có người truy cứu, đem nó ra đưa cho bọn họ là được.

Lữ Điều Dương thở dài:

- Đại nhân, ý tứ của hạ quan không phải như thế.. Hạ quan nói đề thi đã được đưa vào hồ sơ của lễ bộ rồi, không ai có thể thay đổi được.

Hắn giang tay ra:

- Hiện giờ do chúng ta ra đề, dù thi xong cũng không được công nhận.

Trương Tứ Duy cũng tỏ thái độ:

- Đúng thế, tới khi đó lễ bộ thẩm hạch lại, phát hiện ra đề thì đã thay đổi thì chuyện lớn lên rồi.

- Bản quan đã nói rồi.

Thẩm Mặc thản nhiên:

- Tất cả trách nhiệm do một mình ta gánh vác, các ngươi không cần phải lo... Còn về phần vấn đề hiệu lực của đề thi cũng do bản quan giải quyết luôn, các ngươi không cần quan tâm làm gì.

Đáng lẽ Thẩm Mặc đã nói tới nước này, hai người cứ đơn giản nghe theo là được. Nhưng chuyện này quan hệ quá lớn, Thẩm Mặc có một mình gánh vác được trách nhiệm hay không, Trương Tứ Duy và Lữ Điều Dương thực sự không dám tin. Mọi người đều có tiền đồ như gấm đang đợi, chẳng may bị tai bay vạ gió thì muốn khóc cũng chẳng được.

Thấy mọi người có chút cương, Chu Cửu liền đi ra giảng hòa:

- Hay là đại nhân giao đề cho hai vị phó khảo sau đó chúng ta hợp lại nghĩ cách?

Kỳ thực liên tưởng tới phản ứng của Thẩm Mặc trước đó, mọi người đều đoán ra, nhật định là đề thi đã xảy ra vấn đề, nhưng giấy viết đề còn để bên trong hộp, suy đoán có chuẩn xác thì cũng chỉ là suy đoán, trừ khi Thẩm đại nhân mở ra.

Nếu như Thẩm Mặc công bố chân tướng, đúng là có chuyện lộ đề, phía dưới phải ngừng thi, tiếp theo đó hình bộ Thuận Thiên phủ phải lập án điều tra, đồng thời bổ nhiệm khảo quan khác, ra để khác, chọn ngày thi lại.

Cho nên mọi người cho rằng, dù là đề thi bị tiết lộ, hiện giờ Thẩm Mặc phải làm là lập tức ngừng thi chứ không phải là lập tức ra đề mới... Nhưng y giữ chặt hộp dưới tay, mọi người biết, y không muốn công khai chuyện xấu này... Chỉ cần đề thi không công bố, mọi người có muốn khuyên y dừng thi cũng hết cách.

Vì thế lời này của Chu Cửu kỳ thực có hiềm nghi bức cung trong đó, nhưung một khi Thẩm Mặc đã ương lên thì chín con trâu cũng không kéo lại được, y kiên quyết nói:

- Ý ta đã quyết, các vị không cần khuyên nữa.Đợi sau khi đề mục phát ra, ta sẽ lập tức rời trường thi bẩm báo với hoàng thượng chuyện này, nếu như bệ hạ có dị nghị, nhất định sẽ lực tức kêu ngừng thi ở nơi này, các ngươi tất nhiên không cần gánh vác bất kỳ nguy hiểm nào.

- Đại nhân, trường thi đã đóng cửa rồi.

Chu Cửu cau mày:

- Trừ khảo sinh bị trục xuất, không một ai được phép rời trường thi.

- Được.

Thẩm Mặc lên tiếng dõng dạc:

- Bản quan lấy thân phận đại chủ khảo thi hương phủ Thuận Thiên khoa Tân Dậu năm Gia Tĩnh thứ 40 tuyên bố, trực xuất chủ khảo Thẩm Mặc ra khỏi trường thi.

Nói xong liếc mắt nhìn Chu Cửu:

- Thế này đã được chưa?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch