Chu Cửu hoàn toàn cứng họng, hắn không biết phải phản bác ra sao, mặc dù mệnh lệnh này của Thẩm Mặc nghe qua hoang đường hết sức.
- Vậy thì cứ làm như thế đi.
Thẩm Mặc từ từ khép mắt lại, không nói thêm một lời nào nữa, nhưng tay thì vẫn ấn chặt lên cái hộp, không buông lỏng chút nào.
Y đã nói tới mức đó rồi, Trương Tứ Duy và Lữ Điều Dương còn ý kiến được gì nữa? Dù sao trách nhiệm cũng không thể tính lên đầu bọn họ, y bảo sao cứ làm thế là xong. Hai người liền ra khỏi hàng, quay về bàn của mình ngồi xuống, vừa mài mực vừa nghiền ngẫm.
Lúc này nghe Thẩm Mặc nói:
- Các ngươi chỉ có một khắc thôi, tiếp theo còn đợi khắc chữ, in ấn nữa.
Hai người nghe vậy vội vàng tăng tốc... May mà bọn họ đều là nhân vật kiệt xuất về kinh học, trong bụng chứa hàng ngàn hàng vạn bài văn, lấy mấy đề thi lạ nhất mà cả đời xem qua mang ra dùng vẫn làm được.
Một khắc sau, Thẩm Mặc lập tức bảo Chu Cửu thu giấy, đồng thời hỏi bọn họ đưa ra mấy đề mục, Chu Cửu đáp:
- Lữ đại nhân ba đề, Trương đại nhân chỉ có hai đề.
- Tốt lắm.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Mời Chu thiên hộ chọn ra ba đề trong đó.
- Ta?
Chu Cửu chỉ vào mũi mình:
- Những chữ này ta còn chẳng nhận ra hết, đại nhân không phải làm khó ta đấy chứ?
- Chính vì ông không nhận ra mới bảo ông chọn.
Thẩm Mặc lúc này phát ra uy nghiêm của đại quân từng đứng đầu một phương, nắm quyền sinh quyền sinh trong tay, khí thế hết sức dữ dội, làm người ta chỉ đành ngoan ngoãn phục tùng.
Chu Cửu làm theo lời y, chọn hai đề của Lữ Điều Dương rồi chọn một đề của Trương Tứ Duy, đưa cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc không thèm nhìn, ra lệnh:
- Mang đi in ngay.
~~~~~~~~~~~~
Hai canh giờ sau, đề thi còn thơm mùi mực cuối cùng cũng được phát tới tay khảo sinh.
Thẩm Mặc đứng dậy từ chỗ ngồi, đem tài liệu gian lận bỏ vào trong túi, một tay sách túi, một tay ôm hộp đi ra ngoài.
Mọi người đưa y ra tới cổng, còn khuyên nhủ:
- Đại nhân, có chuyện gì chúng ta cùng gánh vác không được sao? Tội gì phải làm tới nước này.
- Trách nhiệm táy đình này các ngươi muốn gánh vác cùng ta sao?
Thẩm Mặc mặt không chút thay đổi liếc qua mọi người, ai bị y nhìn đều rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
Thẩm Mặc đột nhiên nở nụ cười:
- Các vị, xin mời quay về làm giám khảo cho tốt đi, có chuyện gì ta sẽ thông báo cho các vị biết, cứ yên tâm ngồi nhìn là được.
Nói xong quay đầu lại trầm giọng nói:
- Mở cửa.
Binh sĩ giữ cửa Nhìn Chu Cửu, thấy hắn chậm rãi gật đầu, liền mở khóa cửa ra, dùng sức đẩy cánh cửa lớn nặng nề, ngoài tiếng ken két ra còn có tiếng trống rầm rầm truyền khắp cả trường thi, đó là cơ quan ngầm đặt bên trong, đề phòng lính canh tự động mở cửa.
- Đại nhân, hay là ngài suy nghĩ lại lần nữa.
Mọi người khuyên nhủ lần cuối.
Thẩm Mặc lắc đầu dứt khoát kiên quyết rời đi.
Quy đầu lại nhìn cánh cửa lớn chầm chầm đóng vào, nét mặt của y có chút khác thường, im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, lúc này trời đã ngả về tối, ánh sáng không nhức mắt, ngược lại đỏ sẫm giống như máu vậy.
Trong lòng hẩm Mặc đột nhiên nổi lên một câu:" Ta làm gì trời cũng đều chứng kiến."
- Đại nhân, ngài làm sao thế?
Tam Xích hỏi.
Thẩm Mặc lắc đầu, lên kiệu ra lệnh:
- Dùng tốc độ nhanh nhất tới Tây Uyển! Cần phải tới được nơi trước khi cửa cung khóa lại.
Trong cung có thời gian biểu nghỉ ngơi nghiêm ngặt, chiều tà về tây, gà cục cục lên chuồng là sẽ đóng cửa, không cho bất kỳ một ai ra vào.
Dưới sự thúc giục của Tam Xích, các kiệu phu ra sức chạy hùng hục, cuối cùng tới được trước cửa hoàng cung. Nhìn thấy ngự lâm quân đang chầm chậm đóng cửa, Tam Xích hét lớn:
- Chờ đã chờ đã, đừng đóng cửa.
Tiếng thét này lập tức kinh động ngự lâm quân, một giáo quy giáp vàng lập tức tới quát:
- Trước cửa hoàng cung không được huyên náo, người trong kiệu là ai, vì sao ngăn cản đóng cửa?
Tam Xích vén rèm kiệu, Thậm Mặc đi xuống nói:
- Ta là chủ khảo cuộc thi Hương phủ thuận thiên lần này, vì có chuyện cực kỳ khẩn cấp, phải lập tức gặp bệ hạ.
Nói xong tháo đai lưng chủ khảo bằng ngọc của mình xuống, đưa cho giáo úy:
- Mong đại nhân thông báo cho.
Viên giáo úy kia nhận lấy đai ngọc, phát hiện có thứ giấu dưới đó, lặng lẽ giấu vào trong ống tay áo, nói:
- Chuyện này ta không làm chủ được, đại nhân đợi đó đã, ta vào xin chỉ thị.
Nói xong vội vàng vào cung, tới chỗ không có người liền lấy ngân phiếu ra xem, chu choa, đúng một trăm lượng bạc.
Lễ đủ rồi, tất nhiên phải chăm chỉ làm việc, thế là viên giáo úy không dám chậm trễ vội vàng thông báo cho thái giám trực ban. Thái giám đó ban đầu còn có chút bực bội, vừa mới nhìn thấy thắt lưng của Thẩm Mặc, liền nhảy dựng lên, nói:
- Cho người vào trước đi, ta đi thông báo cho lão tổ tông.
Các vị thái giám đầy hảo cảm với Thẩm Mặc, nguyên nhân, không có gì khác, khi y ở Giang Nam đã nuôi họ béo phì mà thôi.
Trong phòng trực của ti lễ giám, Lý Phương nhận được tin tức Thẩm Mặc tiến cung, ông ta còn chưa nói gì, một trong tứ đại bình bút, Mã Toàn lấy làm lạ nói:
- Vị Thẩm đại nhân đó không đi làm giám khảo, chạy tới cung làm gì.
Thủ tịch bình bút kiếm đề đốc Đông Xưởng Trần Hồng nói:
- Tám phần là xảy ra chuyện lớn, y mới không đợi được.
- Có thể xảy ra được chuyện gì nữa?
Một bình bút thái giám khác là Ngô Anh hỏi, mặc dù gọi là tứ đại bình bút nhưng ở Bắc Kinh chỉ có ba người, vì Hoàng Cẩm tới Giang Nam làm ở cục chức tạo, ông ta làm việc không tệ, hoàng đế đặc biệt hạ chỉ giữ lại vị trí bình bút thái giám, có thể nói là ân sủng cực lớn rồi.
- Trường thi thì có chuyện gì được chứ?
Trần Hồng cười nhạt:
- Chẳng qua là gian lận, hỏa hoạn, dịch bệnh... Vừa mới thi xong mấy cái sau chắc chưa có, ta khẳng định là vụ án gian lận rồi.
- Gian lận cái gì?
Lý Phương cuối cùng cũng lên tiếng:
- Kẻ nào nói có gian lận?
Trần Hồng bị làm bẽ mặt có hơi tức tối, nhưng không dám cãi lại cấp trên, cười ngượng ngừng đáp:
- Chẳng phải nói Thẩm Mặc tiến cung rồi còn gì?
- Ngươi biết Thẩm đại nhân tiến cung làm gì à?
Lý Phương cười rất hiền từ thân thiện, nhưng giọng nói lại như băng ngàn năm:
- Ông ấy bẩm báo với hoàng thượng hay là bẩm báo với các ngươi?
Ba người cúi đầu xuống, Trần Hồng dè dặt cười nịnh bợ:
- Lão tổ tông, bọn con chỉ nhàn rỗi đoán mò mà thôi, không ai coi là thật đâu ạ.
- Giữ cãi mồm của các ngươi đấy.
Lý Phương nhìn cả ba người:
- Nơi này là trọng địa ti lễ giám, là chỗ cho các ngươi ba hoa à?
Ba người vội quỳ xuống cầu xin:
- Chúng con biết rồi, lão tổ tông tha cho chúng con lần này đi.
- Tự vả miệng mình hai mươi cái.
Lý Phương hừ một tiếng:
- Lần sau còn tái phạm, ta cho ti hình thận tới giáo huấn các ngươi.
Ba ngươi tạ ơn, sau đó quỳ xuống vả mình bôm bốp, căn bản không dám nương tay.
Lý Phương thở dài:
- Các ngươi cũng đều là người có địa vị cả rồi, đáng lý ra ta không nên phạt các ngươi, nhưng ti lễ giám hiện giờ ngày càng không có quy củ gì nữa, không cho các ngươi chút cảnh cáo, tương lai không chỉ mất mặt đâu...
Nói xong không nhìn bọn họ, cầm lấy mũ rời khỏi ti lễ giám, nói với thái giám bên ngoài:
- Dẫn Thẩm đại nhân tới cung Ngọc Hi.
Lý Phương tới cung Ngọc Hi, hỏi đạo sĩ hộ pháp bên ngoài, liền biết bệ hạ đang vận công, còn một khắc nữa là xong.
Ông ta gật đầu, giống như thái giám bình thường, cúi đầu đứng ngoài, thêm vào ông ta không mặc mãng bào màu đỏ bắt mắt, cho nên ai không biết còn tưởng là thái giám già bình thường, không liên tưởng tới thủ lĩnh ti lễ giám, tổng quản nội đình.
Lý Phương mặc dù lặng lẽ đứng đó, nhưng tâm tư vận chuyển, ông ta cũng có nhiều nghi vấn với hành động này của Thẩm Mặc. Ông ta sống thành tinh rồi, hai con mắt rất sắc, rất hiểu Thẩm Mặc là hạng người như thế nào, cho nên hành động này của y, Lý Phương không tin là kích động nhất thời, mà trong đó nhất định có tính toán kỹ càng, thậm chí là một loạt mưu kế được tính toán kỹ càng.
Không biết lần này y khơi lên sóng gió là nhằm mục đích gì? Lý Phương thực sự rất mong mỏi được thấy.
Nói ra cũng kỳ, ông ta không mảy may nghĩ tới việc Thẩm Mặc bị chìm xuồng trong vụ này, thật chẳng hiểu vì sao lại tự tin như thế?