Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 641: Gió Lớn Nổi Lên Rồi!(1).

Chương 641: Gió Lớn Nổi Lên Rồi!(1).




Dịch: lanhdiendiemla.

- Nương nương, nương nương...

Phùng Bảo nhỏ giọng gọi, làm Lý nương nương bừng tỉnh từ trong thất thần, nàng thấy vẻ hồ nghi trên mặt thái giám liền xoa xoa mắt, thản nhiên nói:

- Bị gió thổi qua, mắt hơi nhòa đi.

"A..." Phùng Bảo không dám hỏi nhiều, nhỏ giọng cười nói:

- Không phải là nương nương vẫn muốn gặp Thẩm tiên sinh sao? Chính là người đứng ở bên hồ đó.

"A..." Tim Lý nương nương liền nhảy chậm nửa nhịp, nét mặt ửng đỏ nói:

- Không ngờ hắn...trẻ vậy.

- Đúng vậy, hắn cũng cùng tuổi với vương gia chúng ta.

Phùng Bảo cười nói:

- Tuy nhiên nhìn qua lại trẻ hơn vương gia nhiều, Giang Nam tài tử mà, da thịt đều non.

- Vương gia lão thành.

Lý nương nương miệng thì nói, ánh mắt lại nhìn nam tử bên hồ... Nam tử kia hình như có phát giác, hơi nghiêng đầu qua nhìn nàng, vừa lúc giao hội với tầm mắt của nàng... Đó là một đôi mắt thế nào chứ? sáng sủa như sao sớm, thâm thúy như hồ nước, khiến người vừa nhìn đã rơi vào trong, tim hoàn toàn đập loạn.

Nhưng người đó hình như rất nhanh phát hiện ra thân phận của nàng, cúi đầu, chậm rãi khom người thi lễ, điều này khiến trong lòng nàng mọc lên một cảm giác khác thường, nó đã ngăn cách hai người.

Lý nương nương rốt cuộc định thần lại, lắc đầu nói:

- Vẫn là vương gia chúng ta có mị lực hơn.

Khi nói lời này, nàng cảm giác lời nói dối của mình có thể ném chết người...Một Dụ Vương gia như ma bệnh làm sao so được với Thẩm tiên sinh phong hoa tuyệt đại chứ?

Nàng bước vội hai bước, lấy tay kiểm tra hai gò má nóng hổi, mãi đến khi vào đại điện mới bình phục được tâm tình rối bời.

Gặp qua Lý Thời Trân xong nàng ra khỏi điện, khi trở lại hậu trạch nàng lại không dằn nổi lòng nhìn qua bên hồ, nhưng chỉ thấy sen tàn, mà người thì đã không còn...

~~

Thẩm Mặc rời khỏi chính điện, đi tới bên hồ, xung quanh không có người, an tĩnh cực kỳ, tâm tình của y thì lại không bình tĩnh chút nào, bởi vì tính từ thời gian, một quả boom hạng nặng hẳn là đã vận đến kinh thành, bất cứ lúc nào nó cũng sẽ phát nổ. Mình rốt cuộc có thể bình yên vô sự, toàn thân trở ra trong vụ nổ hay không? mặc dù đã làm đủ chuẩn bị. nhưng trước khi sự tình xảy ra, tất cả đều là một ẩn số.

Kế hoạch lần này có thể là một lần y không nắm chắc nhất từ khi xuất đạo tới nay, thoạt nhìn cũng không phù hợp với tinh thần ổn trọng nhất quán của y, cho nên Thẩm Mặc cũng một mực do dự, vẫn đè ép lại kế hoạch -- nhưng có một ngày y đột nhiên ý thức được, trước đây sở dĩ có cảm giác nắm chắc phần thắng là bởi vì địch nhân không đủ cường đại, hiện tại mặc dù cấp độ của mình từng bước đề thăng, địch nhân đối mặt cũng đã vượt xa cấp độ như Lục Tích, Từ Hải!

Đối mặt với địch nhân hung tàn nhất, giả dối nhất, cũng có quyền thế nhất Đại Minh triều, ai cũng không thể nắm chắc phần thắng! Nhưng nguy cơ thực tại đã không cho phép y nấn ná nữa, y phải quen với loại phương thức chiến đấu như nhảy múa trên lưỡi đao, không đến cuối cùng thắng bại vẫn khó liệu.

"Cùng lắm thì ra biển, đi Australia, đi Bắc Mỹ, thiên hạ to lớn, nơi đâu không có chỗ cho ta dung thân?" mỗi khi cảm thấy địch nhân không thể chiến thắng, Thẩm Mặc liền dùng phương pháp này để tự an ủi mình, mỗi lần đều có thể trùng tân chấn tác, có thể nói là bách thí bách linh.

Tâm tình của y vừa mới có chuyển biến tốt đẹp thì cảm thấy có người đang nhìn mình, y liền ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một mỹ nhân cung trang, đang đi cùng với Phùng Bảo đứng cách đó không xa. Y lập tức ý thức được, nàng kia chính là phi tử của Dụ Vương gia, vội vàng khom người thi lễ, nhìn là bất lịch sự... Qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng người nào rồi.

Một cảnh nào đó đối với một vài người là xúc động nội tâm, thậm chí khắc cốt minh tâm, nhưng đối với số người khác thì chẳng qua là việc trôi qua trong một cái chớp mắt, trong lòng không hề ấn tượng, không gợn nổi sóng. Thẩm Mặc căn bản không đặt việc gặp được vương phi ở trong lòng, chỉ là cảm thấy nếu có gặp phải nữa thì có vẻ như mình cố tình rồi, cho nên y đi vòng qua tiền viện, nói chuyện với đám vệ sĩ của vương phủ.

Đợi đến buổi trưa thì thấy Dụ Vương tiễn Lý Thời Trân ra khỏi chính điện, Thẩm Mặc liền lên nghênh đón, nghe Dụ Vương nói:

- Thẩm tiên sinh thử nói Lý tiên sinh xem, sao không ở lại ăn một bữa cơm chứ?

Thẩm Mặc cười nói:

- Lý tiên sinh dựa vào tính tình, ta cũng không có cách giữ ông ấy.

Lý Thời Trân liếc y một cái, đặt hòm thuốc vào trong lòng y:

- Ít nói nhảm, ta còn cả đống chuyện còn muốn làm kia kìa.

Rồi xoay người lại chắp tay nói với Dụ Vương:

- Vương gia ghi nhớ kỹ lời ta dặn, ta sẽ bảo Thẩm Chuyết Ngôn giám sát ngài, nếu lần này không kiên trì nữa, cho dù Đại La Kim Tiên tới cũng vô dụng thôi.

Dụ Vương nghe vậy gật đầu nói:

- Tiên sinh yên tâm đi, ta sẽ không mang tính mạng của mình ra làm trò đùa.

Lại nhìn Thẩm Mặc với vẻ cảm kích:

- Đã lâu không có lên lớp của tiên sinh, không bằng ngày mai chúng ta bắt đầu đi?

- Được.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Vậy hạ quan sẽ đưa Lý tiên sinh trở về trước.

Bởi vì chữa bệnh cho Dụ Vương gia nên Lý Thời Trân không thể rời khỏi kinh ngay được, hắn cũng đang cần thời gian để đem bản thảo thu thập được hơn một năm nay ghi lại tất cả rồi chỉnh lý ra, nên hắn liền an tâm ở lại kinh... Tuy nhiên hắn là người khá cố chấp, sau cùng không ở nhà Thẩm Mặc mà ở lại một lữ điếm thuê ở bên ngoài, nói ở vậy an tâm hơn.

Thẩm Mặc thật sự buồn bực. Nhà mình ở không tốt sao, vì sao Lý Thời Trân cứ chết sống không chịu ở, nhất định phải bỏ tiền ở quán trọ chứ? Bị y gặng hỏi, cuối cùng Lý Thời Trân mới nói thật: "Mỗi khi nhìn thấy nhà cao cửa rộng của mấy quan to quý nhân các ngươi, dùng bát vàng đũa bạc, ta lại tức giận trong lòng... Dựa vào cái gì các ngươi không làm mà có thể ở nhà tốt vậy, có nhiều hạ nhân hầu hạ, mà nhà cửa của dân chúng thì một tấm ngói cũng không tìm thấy? cơm cũng không có mà ăn?" cuối cùng hắn tổng kết:

- Nhà đẹp mỹ thực của các người ta không thể an tâm hưởng thụ được, cơm rau dưa bên ngoài thì được cái kiên định thư thái, cho nên ngươi đừng khuyên ta nữa.

Lòng hảo tâm của Thẩm Mặc lại biến thành tro chét lên mặt mình, đành phải tùy theo hắn.

~~

Qua mấy ngày nữa là Thẩm Mặc trả phép, về Quốc Tử Giám đi làm, cũng gần đến thời gian công bố kết quả thành tích thi hương. Kỳ thật sớm hai ngày, bọn họ đã nhận được danh sách trúng cử của các nơi báo lên, kết quả vừa qua tổng hợp, lần này sinh viên Quốc Tử Giám xuất thân đã trúng hơn 10 người, tỉ lệ vượt quá xa mặt bình quân... Kỳ thật căn bản không có gì đáng kinh ngạc, bởi vì sinh viên được lựa chọn cống sinh vốn có học nghiệp xuất sắc nhất. Tỉ lệ mà thấp hơn phủ Huyện học thông thường thì mới gọi là quái lạ.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Cao Củng, bởi vì hoàng đế và triều đình sẽ không vấn đề cụ thể phải phân tích cụ thể, họ chỉ cho rằng tỉ lệ trúng tuyển cao như thế là do công lao của Cao túc khanh hắn, cho nên hiện tại cũng nên thực hiện lời hứa hẹn lúc trước tấn thăng hắn làm Lại bộ hữu thị lang.

Thẩm Mặc cũng thật cao hứng, cũng không phải rốt cuộc có thể thoát khỏi sự thống trị độc đoán của Cao Củng, mà là trên danh sách lục thủ thi hương Ứng Thiên y phát hiện ra cái tên Vương Tích Tước và Từ Thời Hành, hai người một người giải Nguyên, một người đệ nhị. Thành tích xuất sắc như y đã dự liệu. Ngoài vui mừng, y lập tức viết một phong thơ biểu thị chúc mừng, cũng tặng kèm theo toàn bộ lộ phí vào kinh đi thi.

Vài ngày kế tiếp, các quan viên Quốc Tử Giám liền bắt đầu thu xếp ăn mừng cho Cao đại nhân, toàn bộ trong Giám đều vui sướng... Thẩm Mặc tin tưởng sự vui mừng của họ là phát ra từ nội tâm, nhưng đây là sự vui vẻ như tiễn đưa ôn thần đi, mà không phải là gì khác.

Y cũng cả ngày gia nhập vào cảnh vui như tết đó, nhưng một lòng lại treo trên cao, bởi vì sổ sách nửa năm của ti Thị bạc sau khi kéo dài thêm hai tháng thì rốt cuộc đã đưa đến thành Bắc Kinh, tất cả đã kết thúc màn dạo đầu, đấu tranh chân chính rốt cuộc sắp bắt đầu rồi...

Trong Tây Uyển Ngọc Hi cung. Vẫn như mọi khi, ban ngày cửa nẻo kín mít, nhưng khác với trước đây chính là, trong đại điện luôn có thể nghe được cả tiếng kim rơi, lúc này đã vang lên tiếng bàn tính lách cách.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch