Thanh âm đó vang lên từ chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, trên bàn đặt một cái bàn tính to bằng gỗ lim dài rộng một thước, sáu thái giám phẩm cấp không thấp đang cùng tính toán trên bàn tính này, sáu bàn tay linh hoạt gảy những viên bi với tốc độ cực nhanh, cả đám đầu mồ hôi nhễ nhại, nhưng ngay cả thời gian lau mồ hôi cũng không có, vì họ đều đang tập trung tính toán sổ sách trước mặt chính xác đến từng phân.
Bọn họ là thái giám quản sổ sách của các Giám cung đình, từ buổi sáng đã được Lý Phương tập hợp đến Ngọc Hi cung này, bắt đầu tính sổ cho hoàng đế. Bây giờ đã là buổi chiều mà vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, nhưng trên mặt không dám thể hiện ra một tia không kiên nhẫn... Bởi vì Gia Tĩnh hoàng đế bệ hạ của Đại Minh đang ngồi ngay ngắn sau đại án!
Đối diện đại án đặt một cái rương, giấy niêm phong ở trên mặt dù đã bị xé, nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng hàng chữ: "Sổ sách nửa năm của Giang Nam ti Thị bạc Gia Tĩnh năm thứ 40", đây chính là số sổ sách làm cho Thẩm Mặc nóng ruột nóng gan. Dựa theo lệ cũ, thu nhập của ti Thị bạc khác biệt với quốc thuế tầm thường, cũng không đưa ngay đến quốc khố, mà nhập vào khố trước, lại do hoàng đế tiến hành phân phối, cho nên sổ sách này cũng do Cẩm Y Vệ áp giải thẳng vào cấm nội, cũng không thông qua ti Thông chính đưa về nội các.
Mấy cây đèn trên đất chiếu rõ mồn một gương mặt Gia Tĩnh, hắn được xưng hàn thử bất xâm, mà lúc này trên trán cũng hơi thấm mồ hôi. Dưới ánh đèn, nét mặt hắn lộ ra vẻ trầm tư, đôi mắt ánh lên sự sâu kín, nhìn chằm chằm vào kết quả bọn thái giám tính chung ra.
Không biết đến lúc nào, tiếng bàn tính trong đại điện theo trình tự ngừng lại, bọn thái giám đưa ra một chuỗi kết quả cuối cùng, dè dặt đặt lên bàn trước mặt hoàng đế.
Lý Phương đứng hầu ở cạnh vội vàng nhỏ giọng nói:
- Hồi bệ hạ, quả thật có hơi xấu, thế nhưng Hoàng Cẩm báo cáo rằng, cục Chức tạo Giang Nam khởi công rất suôn sẻ, tơ lụa năm nay sản xuất nhiều hơn năm ngoái 50 vạn cuộn...Nô tài suy nghĩ, cục Chức tạo cũng đều là sản xuất theo đơn đặt hàng, bọn họ khởi công đầy đủ. Đây có thể nói rõ buôn bán của ti Thị bạc không bị ảnh hưởng.
Kỳ thật lúc này Uông Trực còn đang trong ngục, mất đi sự ràng buộc của hắn, giặc Oa trên biển đã trở nên ngang ngược chưa từng có, nhưng bởi vì ti Thị bạc hợp với lợi ích của các hải thương, các phương coi như là đồng lòng bảo vệ, cho nên mậu dịch trên biển quả thật không nhận ảnh hưởng gì.
- Vậy thuế quan của ti Thị bạc vì sao thu thiếu phân nửa?
Trong giọng của Gia Tĩnh lộ vẻ âm lãnh:
- Trẫm nhớ kỹ nửa đầu năm ngoái thuế thu có hơn 230 vạn lượng, tại sao nửa đầu năm nay mới có 100 vạn lượng?
Nói rồi hừ mạnh một tiếng:
- Sản xuất và tiêu thụ bên Cục Chức tạo đều tốt, lượng mậu dịch bên ti Thị bạc thì lại giảm 50%, phân nửa tơ lụa đó đi đâu hết rồi, lẽ nào đều còn tồn ở trong khố hả?
Lý Phương lắc đầu nói:
- Khả năng không lớn, mũi của các thương nhân rất thính, một khi nguồn tiêu thụ không thông suốt, tất nhiên sẽ tạm hoãn đặt hàng, nắm chặt bạc trong tay, hơn nữa bên Hoàng Cẩm vẫn luôn giám thị nguồn tiêu thụ, nếu xảy ra vấn đề thì đã sớm bẩm báo với nô tài rồi.
- Vậy thì lạ thật.
Sắc mặt Gia Tĩnh càng khó coi hơn:
- Ý kiến của Yên Mậu Khanh thế nào? không phải là cùng đến hay sao? tại sao còn chưa thấy sổ sách của hắn?
- À, sổ sách của hắn là thông qua ti Thông chính đưa đến nội các.
Lý Phương khẽ nói:
- Bây giờ còn chưa đưa qua đây.
- Đi lấy đến đây! - Gia Tĩnh lớn giọng nói.
- Nô tài đi ngay. - Lý Phương khom người đi ra ngoài.
~~
Ra khỏi Ngọc Hi cung, Lý Phương liền ưỡn thẳng người, mấy người Trần Hồng đi sát tới cởi xuống bố y trên người hắn, thay bằng trung quan mãng y đỏ thẫm.
/trung quan, nội quan là chỉ hoạn quan, mãng y(mãng bào) là áo bào dành cho quan nhất phẩm tới thất phẩm.
- Lão tổ tông muốn đi đâu? - Trần Hồng cười bồi: - Ngài nói một tiếng để chúng nhi tử đi là được rồi.
Từ lần trước bị Lý Phương dạy bảo, hắn như thể đã thay đổi thành một người khác, ngoan ngoãn như một đứa con cháu.
Lý Phương lắc đầu nói:
- Chuyện này Vạn tuế gia tự mình căn dặn, ta nên tự mình đi một chuyến thì hơn.
Ánh mắt đảo qua ba thái giám cầm bút, cuối cùng vẫn rơi vào Trần Hồng:
- Bên cạnh bệ hạ không thể thiếu người, Trần Hồng, ngươi vào hầu hạ đi.
Trần Hồng vui vẻ cười nói:
- Dạ vâng!
Rồi cởi xuống mãng y trên người, thay bằng bộ thanh y tiểu mạo mới đi vào trong cung.
Bên trong Cẩn thân tinh xá, bọn thái giám tính sổ đã giải tán, chỉ còn một mình Gia Tĩnh đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nét mặt đã có vẻ âm trầm. Thấy Trần Hồng đi vào, Gia Tĩnh thản nhiên nói:
- Ngươi tới vừa lúc lắm, việc thi hương ở Thuận Thiên tra thế nào rồi?
Lấy tính cách có thù tất báo của Gia Tĩnh hoàng đế, sao lại đơn giản buông tha người mạo phạm đến hắn, mặc dù vì thể diện của mình và triều đình, hắn chưa hề công khai truy cứu việc này, nhưng lại lén hạ mệnh lệnh cho Đông Xưởng điều tra việc này. Không thể ngậm bồ hòn rồi thôi được.
Trần Hồng vừa rót nước cho Gia Tĩnh, vừa nhỏ giọng nói:
- Chuyện chủ tử phân phó nô tài có thể không để tâm sao? mấy ngày nay Đông Xưởng vẫn luôn điều tra sự kiện này.
- Đừng loanh quanh.
Gia Tĩnh nhón một viên đan dược màu đỏ, lại dùng nước uống vào, mới nói:
- Trẫm chỉ muốn biết chân tướng.
- Thông qua thẩm vấn đối với khảo sinh gian dối.
Trần Hồng cẩn thận nói:
- Có thể kết luận, cũng không phải ai đoán được khảo đề, mà là quả thật có người đã tiết lộ khảo đề ra ngoài.
- Người nào? - Gia Tĩnh hỏi.
- Cái này thì còn cần điều tra thêm một bước nữa. Bởi vì số khảo sinh này đều liên hệ với kẻ tiết lộ đề từ gia nhân, hiện tại sự tình đã làm lớn, muốn liên hệ nữa thì quá không khả thi.
Trần Hồng nói:
- Duy nhất có thể khẳng định, Lễ bộ Thượng thư Ngô Sơn khó thoát can hệ.
- Ngô Sơn...
Gia Tĩnh gật đầu:
- Quả thật, trẫm hỏi qua bọn Viên Vĩ rồi, nói khảo đề chỉ có một mình Lễ bộ Thượng thư xem, còn phòng bọn họ như phòng trộm, người không biết còn tưởng rằng hắn phụng sự việc công lắm chứ.
Phát bực tức, Gia Tĩnh lại hỏi:
- Vậy Nghiêm Thế Phiên thì sao, hắn sắm vai nhân vật gì ở trong?
Trần Hồng nghe vậy lắc đầu nói:
- Nghiêm Thế Phiên hẳn là không liên can tới việc này, theo tình hình mà nô tài nắm giữ, Ngô Sơn này tự cho là rất thanh cao, cho tới bây giờ đều hờ hững với quyền quý, mặc dù là đồng hương với Nghiêm các lão, nhưng cũng không giao tiếp cùng Nghiêm các lão.
Rồi cười nói:
- Hơn nữa Nghiêm Thế Phiên đã từng muốn làm thân với hắn, định gả khuê nữ cho con trai hắn, nhưng Ngô Sơn lại kiên trì không chịu đáp ứng, khiến cho Nghiêm Thế Phiên rất mất hứng...
- Ngươi không thu tiền của Nghiêm Thế Phiên đấy chứ?
Gia Tĩnh đột nhiên cười nói, làm Trần Hồng sợ hãi quỳ gối xuống:
- Bệ hạ, nô tài chưởng quản Đông Xưởng, công vụ chính là tham ô nhận hối lộ, sao có thể biết pháp mà phạm pháp tự tư tự lợi được chứ?
- Không có là tốt rồi.
Gia Tĩnh thản nhiên nói, càng là người bên mình lại càng khó có thể thấy rõ, nhất là loại đầu lĩnh đặc vụ như Trần Hồng, điều duy nhất làm cho làm cho Gia Tĩnh yên tâm chính là, những người này cho dù tay chân có chút không sạch sẽ, nhưng đối với mình trung thành và tận tâm, vẫn có thể dùng được.
- Còn có loại khả năng.
Thấy hoàng đế không có phản cảm, Trần Hồng lại nói:
- Là có người vu oan Nghiêm Thế Phiên và Ngô Sơn.
Nhân vật số 2 trong thái giám hiển nhiên cầm không ít tiền của Nghiêm phủ, nhìn cơ hội liền cực lực cọ rửa tội danh cho Nghiêm gia.
- Con ruồi không bu vào quả trứng không có khe, không quản kẻ khác thế nào.
Gia Tĩnh cười lạnh một tiếng:
- Bản thân Nghiêm Thế Phiên và Ngô Sơn đều không sạch sẽ, không cần vu oan đã ô uế sẵn rồi.
- Vâng, bệ hạ anh minh...
Trần Hồng đành phải đình chỉ, không dám nói hộ cho Nghiêm Thế Phiên nữa.
~~
Một lát sau Lý Phương đã trở về, hai tay trình lên một phần tấu chương. Gia Tĩnh thấy mặt trên có tám chữ "tuần phủ Tô Tùng Yên Mậu Khanh trình", hắn không khỏi khó chịu nói:
- Yên Mậu Khanh này đến bây giờ còn chưa biết trẫm phái hắn đi làm gì à.
Hiển nhiên là không vừa ý trên lạc khoản của Yên Mậu Khanh thiếu chức vụ ti Thị bạc đề cử... Kỳ thật Yên Mậu Khanh người ta là một con người tao nhã, chỉ vì bìa mặt sạch sẽ mới viết như thế, dè đâu lại làm cho hoàng đế hiểu lầm.
Cầm lấy phần tấu chương của Yên Mậu Khanh, Gia Tĩnh thấy trên tay Lý Phương còn có một quyển mới hỏi: