Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 650: Nghiêm Thế Phiên Phản Kích(2).

Chương 650: Nghiêm Thế Phiên Phản Kích(2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Yên Mậu Khanh triệt để chấn kinh rồi, hắn quả thật không tin vào cái lỗ tai của mình, lẽ nào hôm nay, Nghiêm gia sẽ bị đổ sao?

Không, tuyệt đối không được! Phúc sào chi hạ vô hoàn noãn*. Nghiêm các lão tuyệt đối không thể ngã! Yên Mậu Khanh thầm cắn răng, cố lấy dũng khí, ngẩng cao đầu, hùng hồn đáp:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có lời thành thật tận đáy lòng cần thượng tấu!

*tổ chim bị lật, trứng vỡ hết.

- Nói!

Gia Tĩnh lại tựa lưng lên ghế, một trận phát tác lúc nãy đã hao hết toàn bộ hơi sức của hắn rồi.

- Đại Minh ta cương vực vạn lý, con dân bách triệu, Nghiêm các lão thay hoàng thượng nhìn giang sơn bách tính này, thật sự là quá khó khăn!

Yên Mậu Khanh dõng dạc nói:

- Xa không nói, nhiều hơn cũng không nói, chỉ nói nửa năm đầu nay. Trong tháng giêng, Yêm Đáp từ Hà Tây độ vượt sông phạm Sơn Tây, phủ Thuận Thiên trăm vạn quân dân thiếu lương, Tháng hai, Hà Nam xảy ra nạn đói, tháng ba, Thiểm Tây nạn đói, tháng tư, Sơn Tây lại nạn đói, tháng năm, Đông Xuyên thổ ty nội loạn, tháng sáu, Giang Tây lưu dân phản loạn công Thái Hà, Tứ Xuyên Miêu dân phản loạn phạm vào ranh giới Hồ Quảng. Đồng Nguyệt, Sơn Tây, Thiểm Tây, Ninh Hạ lại động đất, tử thương quân dân không tính hết.

Nghe Yên Mậu Khanh như đọc kinh không ngừng tuôn ra tang âm, Gia Tĩnh đế lại bắt đầu đau đầu rồi, phải tựa người nằm lên ghế, miễn cưỡng nghe tiếp.

Lại nghe Yên Mậu Khanh tiếp tục hùng hồn kể:

- Vả lại Đông Nam kháng Oa đã đến thời khắc quyết chiến! Quốc sự gian nan như vậy, toàn dựa vào Nghiêm các lão nỗ lực chèo chống. Lão nhân gia đã từng giảng cho thần "trị đại quốc như nấu tiểu tiên"*, nếu như không có độ lửa như của lão đạo, sợ rằng thiên hạ lập tức rối loạn! Quốc gia lúc này không thể không có Nghiêm các lão một ngày a! Hoàng thượng!

*tiểu tiên là một loài thức vật rất khó nấu, phải canh độ lửa cho chuẩn ko thì sẽ bị nát.

Dừng lại một lát, hắn lại nói:

- Hiện tại hoàng thượng hoài nghi Nghiêm các lão tham ô, thần không dám nói láo trước mặt người lạ, chỉ có thể ăn ngay nói thật -- thế đạo hiện nay, thiên hạ quan viên người nào mà không sạch sẽ, ai nếu như chúng nhân đều say mình ta tỉnh, chúng nhân đều bẩn mình ta sạch. Vậy lập tức sẽ bị coi là ngoại tộc, bị gạt bỏ ra khỏi vòng tròn hạch tâm. Không phải là phỉ báng tổ tông, chỉ là thế dịch thời di, vật giá đã tăng vài lần so với hồi lập quốc, lương bổng lúc trước tổ tông định ra, khi đến niên đại này đã quá thấp, biên chế phát lương chế quá ít, nếu như liều chết tuân thủ tiền lương mà triều đình phát, quan viên không chỉ nói vi chính một phương, tạo phúc bách tính, thì ngay cả điều cơ bản nhất là nuôi sống cả nhà đều thành vấn đề bất khả thi rồi!

- Tuần phủ Tô Tùng như vi thần, người khác không dám nói, nhưng vẫn phải nói nhà của Từ các lão tại Tùng Giang. Từ các lão sẵn có thanh danh, danh tiếng tại triều dã tốt vô cùng, nhưng bệ hạ có lẽ không biết, kỳ thật trong nhà Từ các lão là đại địa chủ số một. Mà đời của phụ thân Từ các lão chẳng qua là một chủ bộ nho nhỏ, nhà có hơn mười mẫu ruộng nước mà thôi. Gia nghiệp khổng lồ của Từ gia đều là Từ các lão tạo nên!

Dựa theo an bài của Nghiêm Thế Phiên, Yên Mậu Khanh bắt đầu kéo người xuống nước, nếu như ngươi dám xử trí Nghiêm các lão của bọn này, vậy cùng luôn cả Từ các lão! Yên Mậu Khanh thở dài nói:

- Những lời thần nói không phải vì giải vây cho Nghiêm các lão, càng không phải vì thoát tội cho mình. Chỉ là muốn xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, rốt cuộc là xét xử tham ô quan trọng, hay là trước tiên chống chọi tình thế nguy hiểm trước mắt, sau đó vào thời gian thích hợp sẽ điều tra rõ thêm, coi như là trị tội Nghiêm các lão cùng vi thần, chúng thần cũng không có gì tiếc nuối!

Những lời của Yên Mậu Khanh đầy đủ chứng minh hắn mặc dù chính vụ không thạo, nhưng công phu gây lục đục, quỷ biện thì lại là một hảo thủ nhất đẳng, cũng thảo nào có thể trở thành phần tử nòng cốt của Nghiêm đảng -- đoạn ngôn luận của hắn nghe như rất có đạo lý. Kỳ thật đã dùng chí ít hai thuật quỷ biện, một là "bắn tiếng đe doạ, khuyếch đại nguy cơ lên, khuyếch đại tác dụng của Nghiêm các lão, khuyếch đại hành vi tham ô của tướng quan viên, khiến người nghe sản sinh một loại ảo giác "nguy cơ áp đảo tất cả, Nghiêm Tung quan trọng vô cùng, tham ô không tính là gì", một cái khác là "khái niệm lẫn lộn", làm cho người nghe sản sinh một loại ảo giác "bỏ qua cho Nghiêm Tung chính là bỏ qua cho Yên Mậu Khanh, trừng trị Yên Mậu Khanh chính là trừng trị Nghiêm Tung".

Gia Tĩnh hoàng đế bị thuyết pháp phức tạp dài dòng của hắn khiến cho đau đầu như búa bổ, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn quên đi dự định lúc đầu, thậm chí không biết muốn nói cái gì rồi.

Lý Phương nhìn ra hoàng đế không bình thường, vội vàng nhỏ nhẹ nói:

- Bệ hạ, đã đến giờ luyện công rồi.

Đã như vậy rồi còn luyện công cái gì? Lý Phương nói như thế, chẳng qua là cách nói để cho hoàng đế thể diện mà thôi.

Gia Tĩnh sờ trán, đã đầy mồ hôi rồi, biết mình gắng gượng không nổi nữa, hắn phải chậm rãi gật đầu. Tâm tình vừa trầm tĩnh lại, hắn liền nhắm mắt, muốn trìm vào ngủ say.

Lý Phương nhìn thấy Yên Mậu Khanh còn quỳ gối ở bên ngoài, vội vàng nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, Yên Mậu Khanh làm sao đây?

- Thả về trước đi, có thể chạy thì hắn...

Nói ra một câu cuối cùng thì thể lực tâm lực của Gia Tĩnh đã dùng đến cực hạn, đột nhiên cảm thấy tất cả trước mặt đều trở nên không rõ, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Lý Phương và bọn thái giám hầu hạ quá sợ hãi, cũng may hắn lão luyện thành thục, có thể trấn áp được tràng diện, cố nén kinh hoàng, dùng giọng điệu bình thản nói với bên ngoài:

- Yên trung thừa, bệ hạ bắt đầu nhập định rồi, ngươi quỳ an đi.

Yên Mậu Khanh vui vô cùng, thầm nghĩ tiểu các lão thật sự là quá lợi hại, ngay cả ta nói cái gì hoàng đế sẽ phản ứng ra sao cũng đoán được. Hắn thở phào một hơi, tự nhủ: "Rốt cuộc đã qua một cửa này", rồi cao hứng bừng bừng đi ra.

~~

Trong Ngọc Hi cung, thái y vội vã chạy tới, sau một hồi tất bật, rốt cuộc dám nói với Lý Phương:

- Công công yên tâm, bệ hạ không quá trở ngại, chỉ là thân thể quá hư nhược, mệt nhọc liền bất tỉnh mà thôi, ngủ một giấc thì tốt rồi.

- Cảm tạ trời đất!

Lý Phương bái tạ thần linh đầy trời xong, nhìn hoàng đế đang trong cơn mê man, rồi ra hiệu cho thái y cùng mình đi ra ngoài nói.

Đến chỗ không có ai, Lý Phương mới trầm giọng nói:

- Bệ hạ là bị làm sao? Sao sức khỏe không thấy tốt lên?

Hai thái y ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói thật, cuối cùng đành phải nhỏ giọng nói:

- Xuân khốn thu phạp, bệ hạ nói chung là đã đến tuổi, bình thường chú ý dưỡng sinh thì tốt rồi.

Lý Phương không quá thoả mãn đối với câu trả lời hàm hồ, nhưng hiện tại không phải là lúc bàn hỏi việc này. Hắn bảo hai người về trước, rồi mình cũng vào Ngọc Hi cung chăm sóc hoàng đế.

Trước khi vào Ngọc Hi cung, hắn gọi qua một tiểu thái giám:

- Đến trị phòng, gọi Từ các lão tới đây.

Đợi tiểu thái giám đi rồi, hắn cũng thở dài, đi vào trong cung... Đối với màn giao phong giữa Từ đảng và Nghiêm đảng, đứng ở vị trí như Lý Phương hắn nhìn được rất rõ, nhưng hắn cũng không có hăng hái như những người đứng xem, bởi vì hắn đã từng mắt thấy Yên Mậu Khanh khởi tử hồi sinh, cũng đã hiểu địa vị của Nghiêm đảng ở trong lòng hoàng đế vẫn không thể dao động, hắn không khỏi âm thầm mướt mồ hôi cho Từ Giai.

Lần này tìm Từ Giai đã là điều cực hạn mà hắn có thể làm, nếu như Từ các lão không thể nắm lấy cơ hội, làm cho hoàng đế kiên định với cái nhìn trước kia, vậy hắn chỉ có thể bi ai mà nhìn Từ đảng không may rồi. Bởi vì qua vài chục năm giao tiếp, hắn biết Nghiêm Thế Phiên với cái tính khí có thù tất báo, nếu như để tên đó thở được ổn định, vậy tháng ngày điêu đứng của Từ các lão cũng sắp tới rồi...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch