Nhìn bốn thái giám thử thuốc tất cả đều bình yên vô sự, Gia Tĩnh Đế long nhan đại duyệt, vỗ người này, lại nhìn người kia, vui mừng nói:
- Khí sắc rất tốt, xem qua khoẻ mạnh hơn không ít.
Mọi người thầm nghĩ, cả ngày chỉ ăn không làm việc, ai qua ba tháng như vậy mà không khỏe mạnh. Tuy nhiên trên mặt vẫn theo thường lệ tỏ vẻ tán thán, biểu thị vô cùng tán thành đối với cái nhìn của hoàng đế.
- Trẫm rất yên lòng!
Gia Tĩnh vui vẻ trở lại bồ đoàn ngồi:
- Lần này nếu như đan dược của Toàn Chân giáo có công hiệu, trẫm ít nhất có thể kéo dài tuổi thọ 200 năm, thật sự là chuyện đáng mừng.
Rồi bảo người bưng lên số dược hoàn to như trái chanh vàng, thấy đan dược mặc dù đã qua ba tháng nhưng vẫn tươi sáng, kiều diễm, nhìn qua rất mê người. Gia Tĩnh Đế không khỏi khen:
- Quả nhiên không phải là phàm vật...
Hắn có xung động muốn dùng tại chỗ.
- Chủ tử...
Lý Phương quá lý giải Gia Tĩnh, vội vàng ngăn cản:
- Lý tiên sinh dặn dò qua, trong khoảng thời gian này ngài không thể phục đan.
- Hắn biết cái gì?
Gia Tĩnh cau mày, có vẻ như đã quên bài học lúc trước:
- Coi như là thần y cũng chỉ hiểu nhân thân, sao mà hiểu được thân thể bán tiên của trẫm!
Lý Phương lập tức quỳ xuống nói:
- Chủ tử, sớm muộn không vội trong nhất thời, thà rằng cẩn thận một chút, qua khoảng thời gian này rồi hãy phục đan, thỉnh cầu chủ tử...
- Thật nhiều chuyện...
Gia Tĩnh hừ một tiếng, đặt đan dược vào hộp rồi bảo:
- Ban hộp này cho Lục thái bảo đi, số đan này luyện thành cũng có công lao của hắn, trẫm không thể ăn một mình.
- Vâng. - Trần Hồng cầm lấy hộp rồi khom người lui xuống.
Đợi tất cả mọi người lui ra rồi Gia Tĩnh mới hỏi Lý Phương:
- Mấy ngày này thân thể không tốt, người cũng uể oải. Lý Phương này, bên Nghiêm Thế Phiên điều tra thế nào rồi?
Lý Phương khẽ nói:
- Hồi chủ tử, có người nói đã có kết quả, Ngô Sơn bản tính táo bạo, hành vi không đứng đắn, đã cưỡng chế chức quan nơi ở, Yên Mậu Khanh ngu dốt không kham nổi trọng dụng, đã cưỡng chế cách chức hắn hoàn triều, phân công khác ạ.
- Tránh nặng tìm nhẹ...
Gia Tĩnh Đế hừ một tiếng, nhưng không tăng thêm xử phạt gì... Ngày ấy phạt nặng Nghiêm thị phụ tử, hắn đã nguôi giận rồi.
- Chủ tử, còn có Từ các lão xin hỏi, đình thôi lần sau định vào lúc nào? - Lý Phương nhẹ giọng hỏi.
Cán bộ cấp Bộ khuyết chức tự nhiên phải đình thôi. Trước kia không có hoàng đế tham dự, đều là các đại thần thương nghị đưa ra kết quả rồi trình lên là được. Nhưng dục vọng chưởng khống của Gia Tĩnh rất mạnh, mỗi lần đều phải dự họp, còn nhiều lần can thiệp nhân tuyển, cho nên mỗi lần đình thôi, nội các đều phải thành thật mời hoàng đế định thời gian.
Ai ngờ lần này Gia Tĩnh lại đổi tính rồi, hắn khoát tay nói:
- Trẫm không quản nữa, để Từ Giai đi làm đi, cuối cùng báo kết quả lên được rồi.
Lý Phương không biết dụng ý của hoàng đế, hắn cũng không muốn biết, nên kính cẩn đáp ứng, rồi đi truyền chỉ xuống.
~~
Từ Giai nhận được chỉ dụ rồi lại do dự, ông ta luôn luôn theo khuôn phép cũ, thích đi theo lộ tuyến trước kia. Hiện tại hoàng đế đột nhiên nói không tham dự làm ông không biết nó có ý nghĩa gì, mình nên ứng đối nó thế nào. Ông ta liền sai người gọi Trương Cư Chính tới rồi đưa cho hắn xem đạo chỉ dụ.
- Đây là lợi ích rất lớn, học sinh chúc mừng lão sư!
Trương Cư Chính xem xong thì đại hỉ:
- Động thái này của bệ hạ đã tỏ rõ, bệ hạ đã bỏ hẳn thái độ nhất quán bênh vực Nghiêm đảng, và để cho song phương chúng ta công bằng quyết chiến!
Từ Giai cười khổ:
- Thái Nhạc sao lại lạc quan thế nhỉ? tính tình của hoàng thượng ngươi cũng không phải không biết, thật thật giả giả, hư hư thực thực, cũng không thể chỉ nhìn hiện tượng mặt ngoài được!
- Không, học sinh dám nhận định, đây là việc tốt 100%!
Trương Cư Chính hạnh phúc đứng dậy, xoa tay nói:
- Tín hiệu này tuyệt đối nói rõ, trong lòng bệ hạ đã có dự định dịch tướng, hiện tại chính là lúc lão sư đại triển quyền cước, chứng minh mình bất kể phương diện nào cũng làm tốt hơn cả Nghiêm Tung!
- Thái Nhạc có hơi lạc quan quá rồi đấy!
Có lẽ là giả đáng thương đã lâu, Từ Giai có hơi quá cẩn thận:
- Kỳ thật bệ hạ vẫn che chở lão phu, nếu như không có bệ hạ, ta không thể kiên trì lâu như vậy dưới dâm uy của Nghiêm đảng rổi.
- Là lão sư quá bi quan rồi.
Trương Cư Chính cười nói:
- Tình huống trước kia chỉ có thể nói rõ quá khứ, tình huống hiện tại là... Nghiêm đảng mới vừa chịu thiệt thòi lớn, Ngô Sơn, Yên Mậu Khanh hai viên đại tướng bị trảm dưới ngựa. Đây chính là lúc Nghiêm đảng chật vật nhất. Nếu như dựa theo thái độ mục đích của bệ hạ thì lúc này nên áp chế song phương, tránh xảy ra xung đột, vậy mới có thể làm cho thế lực của song phương ngang nhau.
- Thế nhưng bệ hạ không phải che chở Nghiêm đảng, mà là đã buông tay!
Trương Cư Chính cao giọng nói:
- Phương diện này đã ám chỉ rất rõ... rõ ràng là ngầm đồng ý cho chúng ta phải đánh kẻ xấu sa cơ!
Rồi quơ cánh tay nói:
- Lão sư, ngày lành của Nghiêm đảng đã hết, thời đại mới phải sinh ra trong tay của lão sư ngài đó!
Từ Giai dù trong lòng có hơi tin, nhưng vẫn không kiên định nói:
- Vì sao bệ hạ phải làm vậy?
- Lão sư có lý giải về sư tử không?
Trương Cư Chính trầm giọng nói:
- Những động vật uy mãnh này tụ tập theo bầy, mỗi đàn đều có một con sư vương. Sư vương được hưởng toàn bộ sư tử cái và thực vật trong quần thể, vì bảo vệ địa vị của mình, nó sẽ không chút do dự mà xua đuổi thậm chí tiêu diệt hùng sư ngoại lai và trong quần thể. Mà đối với những con hùng sư khác nếu muốn thay thế địa vị của sư vương thì ngoại trừ quyết một trận tử chiến với nó, chứ không có biện pháp khác!
Nói rồi hai mắt bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt:
- Dũng cảm khiêu chiến sư vương già đi lão sư! Chỉ có như vậy, mới có thể kết thúc sự thống trị của nó, lập lại trật tự cho Đại Minh!
Từ Giai bị cảm hoá bởi tâm tình kiêu ngạo của hắn, cũng có chút kích động, rồi gật mạnh đầu nói:
- Thái Nhạc nói rất có đạo lý! Ta nhẫn nại đủ điều, chịu muôn vàn ủy khuất, không phải là vì một trận chiến ngày hôm nay thôi sao?
Cho tới nay, Từ Giai đều nhẫn nại trong khuất nhục, bất kể Hạ Ngôn bị hại, hay là Dương Kế Thịnh hi sinh, đều như là cương đao đâm vào ngực ông ta, khiến ông đau đớn nhỏ máu, nhưng Từ Giai vẫn nhẫn nại, nhẫn nại bởi vì mục tiêu của ông là báo thù, mà địch nhân mà ông muốn tiêu diệt lại quá hùng mạnh.
Trước mặt cường địch khó có thể chiến thắng, có người lựa chọn thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, liều mạng hi sinh bản thân cũng không nguyện thỏa hiệp cùng kẻ địch. Mà Từ Giai thì lựa chọn một con đường khác, ông thuận theo kẻ địch, nịnh bợ kẻ địch, cam nguyện thần phục kẻ địch, thậm chí là làm nô làm phó, chịu mọi giễu cợt đến từ kẻ địch, ánh mắt ghẻ lạnh đến từ người bên ngoài. Nhưng mục tiêu của Từ Giai không phải là thăng quan phát tài, mà là vì bảo vệ mình, học tập kẻ địch, khiến bản thân mạnh mẽ lên! Mục đích cuối cùng vẫn là vì chiến thắng kẻ địch!
Nếu nhẫn nhịn nữa, kết quả chỉ có thể là thanh sơn y cựu, quần ma loạn vũ! Nếu muốn đánh bại địch nhân, cuối cùng vẫn phải lộ ra bảo kiếm của của mình!
Từ Giai rốt cuộc vỗ bàn đứng dậy, phát tiết hết ra phiền muộn bao nhiêu năm rồi khẽ quát nói:
- Vậy khai chiến! Không tin chính không thắng tà!
- Nguyện an tiền mã hậu, trùng phong hãm trận! - Trương Cư Chính cũng kích động nói.
~~
Ai ngờ Từ Giai kích động xong lại hỏi:
- Thái Nhạc, trên quốc thổ Đại Minh ta đã không có quần sư rồi, ngươi lại nghe nói những cố sự về sư vương này từ đâu.
- Là Chuyết Ngôn nói cho học sinh biết. - Trương Cư Chính cũng không giấu diếm, cười ha ha nói.
- Là hắn à...
Từ Giai gật đầu nói:
- Đúng rồi Thái Nhạc, ngươi không làm được Quốc Tử Giám Tế tửu đâu.
- Thật không...
Trương Cư Chính có chút kinh ngạc, kỳ thật hắn chỉ là bị làm vào thế bắt buộc đối với chức vị Tế tửu mà Cao Củng để lại, bởi vì đây là một bước then chốt từ quan viên trung cấp để bước lên quan viên cao cấp. Không biết bao nhiêu quan viên đều bị chặn ở ngoài cửa ải này, đến già chỉ có thể ngũ phẩm trí sĩ, nuối tiếc suốt đời.